Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 62 - Chuyện Lớn Tốt Nghiệp

/109


Editor: Preiya

Nơi thực tập của Triệu Tiêu là do mẹ Triệu nhờ người giới thiệu, sau đó cô vào đài phát thanh địa phương để thực tập, ngày đi thực tập đầu tiên, Triệu Tiêu đứng trong phòng thay đổi hết 3 bộ quần áo, càng không ngừng bắt Tống Cẩn cho ý kiến: “Bộ này đẹp không, nhìn có hợp mốt không?”

Tống Cẩn ngước đầu lên khỏi cuốn sách, anh hất hàm, không chút khách khí nói: “Em đi làm phát thanh viên hay đi làm ở Đài truyền hình đấy?”

Triệu Tiêu: “Mặc kệ làm ở đâu thì dáng vẻ và diện mạo rất quan trọng.”

“Vẻ ngoài đẹp là do sạch sẽ chỉnh tề.” Tống Cẩn buông cuốn sách trên tay xuống, anh đi đến trước mặt Triệu Tiêu, đột nhiên nắm tay cô lên.

Bàn tay của Triệu Tiêu hiện ra trước mặt Tống Cẩn, những ngón tay thon dài trắng nõn: “Đẹp không?”

Tống Cẩn cúi đầu cười: “Hai bàn tay này chỉ to bằng một tay anh thôi.”

Triệu Tiêu há to miệng trừng mắt nhìn Tống Cẩn, đúng lúc này, cô cảm thấy ngón áp út của tay trái chợt có cảm giác lạnh, cô bèn cúi đầu nhìn xuống, trên đó đã có thêm một chiếc nhẫn làm bằng bạch kim.

Thời hiện đại có một câu chuyện, ngón áp út của bàn tay trái có mạch máu chạy thẳng đến tim, cho nên lúc Tống Cẩn đeo nhẫn vào cho cô, Triệu Tiêu có thể cảm nhận rất rõ trái tim mình đã co rút lại một cái, thật kỳ diệu, giống như có một dòng nước ấm chảy qua vậy.

“Đây là cái gì vậy?” Mỗi lần Triệu Tiêu cảm thấy ngượng ngùng thì cô sẽ nói ra vài câu thật ngu ngốc.

Tống Cẩn bình thản nói: “Nhẫn cưới.”

Triệu Tiêu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đơn giản trên ngón tay mình, đơn giản mà hào phóng, cô thật thích, nhưng không phải ở thời hiện đại này người ta đang lưu hành mốt cầu hôn bằng nhẫn kim cương sao? Triệu Tiêu cẩn thận nhìn chiếc nhẫn trên tay vài lần, sao trên mặt không sáng gì hết vậy? Cô bèn đưa chiếc nhẫn lên nhìn gần thêm chút nữa, chẳng lẽ do Tống Cẩn mua hạt quá nhỏ, mắt thường không nhìn thấy được ư?

Động tá rất nhỏ này Tống Cẩn phát hiện, anh tức giận mở miệng: “Đừng nhìn nữa, cho dù có nhìn cả ngày cũng nhìn không ra đâu.”

Triệu Tiêu ôm eo Tống Cẩn, vô cùng tình cảm nói: “Hiện tại có sáng khay không cũng không quan trọng, chờ sau này kiếm tiền mua lại cho em là được rồi.”

Tống Cẩn lạnh lùng mở miệng: “Có tiền cũng không mua cho em đâu.”

Triệu Tiêu ngẩng đầu nhìn Tống Cẩn, không hiểu vì sao: “Vì sao vậy?”

Tống Cẩn nhìn thẳng vào cô: “Bởi vì khó giữ được giá trị.”

Triệu Tiêu: “Trên quảng cáo đều nói, viên kim cương chính là điều vĩnh cửu.”

Tống Cẩn lqd: “Tin quảng cáo hay tin trẫm?”

Triệu Tiêu: “Quảng cáo…”

Tống Cẩn lắc đầu: “Hôm nay em không cần đến đài phát thanh nữa.”

Công việc thực tập của Triệu Tiêu là làm trợ lý cho người phát thanh chính. Cô bị phụ trách chuẩn bị tiết mục bách khoa cuộc sống được phát vào lúc giữa trưa, tiết mục này tên “Người vợ tốt 100%”, nội dung của nó vô cùng không thú vị, mỗi ngày phát thông báo nửa giờ, nội dung là về việc vặt trong gia đình, ví dụ như lòng trắng trứng có hàm lượng dinh dưỡng cao, thưởng thức mùa thu, giặt quần jean mới mua bằng nước muối sẽ không phai màu.

Lúc đi thực tập, Tống Cẩn đưa Triệu Tiêu đến dưới lầu của trụ sở phát thanh, khi xuống xe anh còn nhắc nhở cô một số việc.

Ví dụ như: “Chỉ cần làm tốt công việc của em là được rồi, không cần nhiệt tình mù quáng.”

Triệu Tiêu gật đầu.

“Phải có nguyên tắc của riêng mình, đi học việc bị sai vặt thì phải từ chối.”

Triệu Tiêu nói: “Vâng.”

“Nghỉ giữa trưa có thời gian đừng đi dạo linh tinh, buổi tối ở yên đây đợi anh đến đón em.”

Triệu Tiêu “Vâng” một tiếng, sau đó làm động tác “Ok” với Tống Cẩn, “Không thành vấn đề.” Nói xong, lúc cô muốn đẩy cửa xa ra, anh liền gọi cô lại.

Triệu Tiêu có chút không chịu nổi quay đầu lại: “Còn gì nữa?”

Tống Cẩn khẽ ho hai tiếng, tầm mắt của anh dừng lại trên chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái của Triệu Tiêu một lúc: “Đừng tháo nhẫn ra, nếu như có người tới bắt chuyện thì giơ nhẫn ra cho người đó xem.”

Triệu Tiêu cong khóe môi, sau đó cô đi qua chỗ Tống Cẩn, vươn hai tay ra ôm lấy bờ vai anh rồi chạm vào khóe môi anh vô cùng tình cảm: “Nô tỳ nhất định ghi nhớ lời Hoàng Thượng dạy bảo.”

Tống Cẩn nhẹ nhàng vén tóc của cô lên: “Nếu như đi làm không vui thì cứ nói với trẫm, dù sao em đi làm cũng không phải vì tiền.”

Triệu Tiêu “Ừ” một tiếng, sau đó hỏi: “Em có thể đi được chưa?”

Tống Cẩn phất tay: “Đi đi.”

Tống Cẩn nói cô còn chưa dứt sữa, lúc Triệu Tiêu đi lên lầu thực tập liền nghĩ vấn đề này, thực ra Tống Cẩn hẳn là nên tìm hiểu lý do ở bản thân anh.

Ngày đầu tiên Triệu Tiêu đi làm, ba Triệu mẹ Triệu và ba Tống mẹ Tống đều canh lúc 1 giờ rưỡi trưa ngồi trước radio, từ lúc “Chào mừng mọi người đến với tiết mục Người vợ tốt 100%” cho đến “Cảm ơn mọi người đã nghe đài, hoan nghênh lần sau sẽ tiếp tục theo dõi nghe đài”, họ đều không rời khỏi radio từng phút từng giây, mãi đến khi trong radio phát quảng cáo, ba Triệu mở miệng trước: “Không nghe thấy tiếng của Tiêu Tiêu, con bé chỉ là thực tập sinh, nhiều nhất cũng chỉ được giao việc vặt.”

Mẹ Triệu: “Thực tập sinh thì sao, không phải nên để thực tập sinh mới tới tự giới thiệu bản thân mình ư?”

Mẹ Tống: “Đúng vậy, luôn có chừa thời gian 10 phút để tự giới thiệu mà.”

Ba Tống ngồi bên cạnh khẽ ho khan, sau đó ông mở miệng: “Hai ông bà định tính thế nào về hôn sự của hai đứa nhỏ đây?”

Ngày đầu tiên Triệu Tiêu đi thực tập, cả trái tim và tinh thần của cô đều trong trạng thái cực kỳ high, ngay cả khi buổi chiều Tống Cẩn gọi điện thoại đến, giọng nói khi cô nghe điện thoại cũng mang theo sự hưng phấn. Bản dịch này chỉ được đăng tại .com nếu bạn nhìn thấy nó ở trang web khác chính là hàng coppy không xin phép.

“Cảm giác như thế nào?” Tống Cẩn hỏi.

Triệu Tiêu lén chạy đến toilet nghe điện thoại: “Rất tốt.”

Tống Cẩn: “Mọi người trong công ty như thế nào?”

Triệu Tiêu: “Em có quen được một người bạn, cô ấy cũng là thực tập sinh, nhưng phụ trách mảng âm nhạc.”

Ở đầu dây bên kia của Tống Cẩn có truyền đến tiếng lật văn kiện, anh ngừng tay lại, hỏi: “Nam đồng nghiệp hay nữ đồng nghiệp thế?”

Triệu Tiêu không nói gì, cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ: “Nữ đồng nghiệp.”

Ở đầu bên kia lại truyền đến tiếng gõ bàn phím, anh ngừng tay lại, hỏi tiếp: “Tiêu Nhi và người nữ đồng nghiệp này quen biết chưa lâu, không thể không có tâm lý phòng bị được…” Nói đến đây, anh ngừng lại, “Tùy em thôi, đừng để mình chịu ủy khuất là được rồi.”

Chạng vạng, Tống Cẩn lqd lái chiếc Volvo đến dưới lầu đài phát thanh đúng hẹn, kết quả đợi hơn nửa giờ vẫn chưa thấy Triệu Tiêu đi xuống, anh gọi điện thoại cho cô, hơn mười phút sau, cô và một người đồng nghiệp vừa cười vừa đi xuống.

Triệu Tiêu lên xe, Tống Cẩn liền chất vấn: “Không phải nói là 4 giờ rưỡi tan tầm hay sao?”

Triệu Tiêu tươi cười kể cho Tống Cẩn nghe về ngày đi làm đầu tiên, sau đó mới giải thích về lý do tan tầm trễ: “Tiểu Tinh muốn viết kế hoạch cho chuyên mục, em mới ở lại giúp cô ấy suy nghĩ, cho nên mới tăng ca một chút.”

Tống Cẩn: “Buổi sáng nói gì em đã quên rồi sao, đừng mù quáng nhiệt tình.”

Triệu Tiêu vô tội nhìn Tống Cẩn: “Không phải Người đã nói là tùy ý em rồi sao?”

Tống Cẩn trừng mắt nhìn Triệu Tiêu, anh khởi động xe, sau đó hỏi một vấn đề: “Người phụ trách có đối xử tốt với em không?”

Nói đến người phụ trách, Triệu Tiêu thở dài sâu sắc: “Tốt thì có tốt, chính là không cho em đụng vào chuyện gì quan trọng.”

Tống Cẩn hơi mím môi: “Vậy thì tốt rồi, từ từ sẽ quen thôi, bỗng nhiên phải làm nhiều việc, anh cũng lo là đầu óc em sẽ không gánh nổi.”

Triệu Tiêu: “…”

Buổi tối, Tống Cẩn đã đặt sẵn chỗ tại khách sạn Hằng Long, ba Tống mẹ Tống, ba Triệu mẹ Triệu, cộng thêm anh và Triệu Tiêu, 6 người ngồi vây quanh bàn tròn, trước là để chúc mừng ngày đầu tiên Triệu Tiêu đi thực tập, về phương diện khách là bàn luận luôn chuyện hôn sự ở đây.

Trên bàn cơm, mẹ Tống ngồi đối diện rất quan tâm tới Triệu Tiêu, lúc quan tâm bà cũng nói nhiều hơn, mà nói nhiều thì dễ mắc lỗi: “Đài phát thanh cũng tốt, vốn dì và mẹ con định tìm cho con một chỗ làm trong Đài truyền hình…” Đột nhiên mẹ Tống ngừng lại rồi cười ha ha.

Triệu Tiêu nghi ngờ hỏi: “Công việc ở Đài truyền hình ạ?”

Tống Cẩn gắp hạt điều cho Triệu Tiêu, món mà bình thường cô rất thích ăn: “Sao hỏi nhiều thế, ăn no rồi à?”

Người làm cha còn chưa nỡ trách cứ con gái, sao con rể lại có thể chứ? Đột nhiên Quốc trượng đại nhân cảm thấy bất mãn, ông hắng giọng: “Cẩn Nhi, con phải đối xử dịu dàng với phụ nữ chứ.”

“Đúng vậy, phải thật dịu dàng.” Mẹ Tống phụ họa theo, sau đó bà nhìn Triệu Tiêu, “Tiêu Tiêu, con có đồng ý trở thành cô dâu của Tống Cẩn nhà chúng ta không?”

“Đương nhiên là đồng ý ạ.” Triệu Tiêu gật đầu.

Mẹ Triệu ngồi kế bên lấy tay xoa trán, bà nuốt không trôi nữa rồi.

Đối với chuyện thực tập trong Đài truyền hình, Triệu Tiêu rất hiếu kỳ, rốt cuộc sau một lần vận động trên giường với Tống Cẩn, cô đã moi ra được tin tức, bởi vì một Tống Cẩn hung dữ lúc bình thường sau khi “ăn uống no đủ” xong lúc ôm cô rất dễ nói chuyện.

Triệu Tiêu không vui hất gương mặt nhỏ nhắn lên hỏi Tống Cẩn: “Đài truyền Hình tốt hơn Đài phát thanh, các bạn học của em đều tự hào khi được thực tập trong đó.”

Tống Cẩn sửa lại lỗi trong lời nói của Triệu Tiêu: “Bọn dựa vào vào chính mình, đương nhiên là có thể tự hào rồi.”

Triệu Tiêu bị nội thương, bày ra vẻ mặt đau khổ hỏi: “Vì sao không cho em vào Đài truyền hình?”

Tống Cẩn đặt tay trái lên lưng Triệu Tiêu, thành thật mở miệng: “Trẫm có thể cho phép em xuất đầu lộ diện khi đi công tác, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép em lộ diện trước hàng triệu người xem đài.”

Triệu Tiêu chôn mặt trong ngực Tống Cẩn, lời này của anh đúng là cực phẩm, nghe vô cùng êm tai.

Kết quả là câu nói tiếp theo lại không êm tai nữa rồi: “Nếu như em có làm cái gì sai thì trẫm sẽ xấu mặt.”

Triệu Tiêu đánh Tống Cẩn một quyền: “Nếu như em lên làm người dẫn chính ở Đài truyền hình, Người chắc chắn sẽ có hàng triệu người xem tiết mục của em sao?”

Tống Cẩn lại đặt Triệu Tiêu dưới thân mình một lần nữa rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Đừng coi là thật, trẫm chỉ suy luận vậy thôi.”

Càng ngày Triệu Tiêu càng hài lòng với chức vị trợ lý của mình, người phụ trách dần dần giao cho cô một ít công việc, ví dụ như để cô nghe điện thoại hay viết kịch bản cho chuyên mục.

Ngay tại lúc Triệu Tiêu lqd đang rất hài lòng với công việc của mình thì Tống Cẩn đã kết thúc kỳ thực tập tại RI, thất nghiệp ở nhà, tuy rằng thất nghiệp nhưng anh còn gấp gáp hơn cả lúc đi thực tập.

Triệu Tiêu cho rằng Tống Cẩn đang vội vàng tìm việc, vì muốn khích lệ anh nên cô đã cố ý nấu một bàn đầy thức ăn, sau đó giơ ly rượu nhỏ lên: “Hoàng Thượng, Người là tuyệt nhất.”

Tống Cẩn nhẹ nhàng nhấp hai ngụm rượu Hoa Điêu Triệu Tiêu làm, chậm rãi nói: “Vẫn là rượu nhà chúng ta ngon hơn hẳn rượu bên ngoài nhiều.”

Triệu Tiêu ngoan ngoãn phụ họa theo: “Đó là đương nhiên rồi, kế thừa tay nghề Đại Kỳ, lưu truyền thiên cổ.”

Tống Cẩn cười, anh khẽ nói: “Tiêu Nhi, anh có mua một cái xưởng nhỏ, muốn tự mình làm ra máy móc.”

Triệu Tiêu giật mình: “Hoàng Thượng, Người thật giàu có.”

Nói đến tiền, Tống Cẩn lại cảm thấy bất đắc dĩ: “Một phần là mượn từ nhà họ Tống.”

Triệu Tiêu cảm động, bởi vì Tống Cẩn có thể nói cho cô nghe chuyện đại sự này, cô bèn nắm lấy tay anh: “Hoàng Thượng, nô tỳ nguyện ý cùng Người đồng cam cộng khổ.”

Tống Cẩn cúi đầu đầu, sau đó anh nhéo thịt trong lòng bàn tay cô: “Trẫm sẽ không để em chịu khổ, quân vô hí ngôn.”

Triệu Tiêu sốt ruột: “Người không cần phải tạo cho mình một áp lực quá lớn đâu, trong kỳ thực tập này, em biểu hiện khá tốt, Đài phát thanh muốn ký hợp đồng với em, em có công việc của em rồi, không cần Người nuôi sống, hơn nữa em cũng…dễ nuôi lắm.”

Tống Cẩn vừa buồn cười vừa cảm động: “Tiêu Nhi, xem ra em không mấy tin tưởng trẫm nhỉ.”

Triệu Tiêu: “…”

Phúc lợi Triệu Tiêu nhận được thi làm việc trong Đài phát thanh khá tốt, ví dụ như, vào ngày quốc tế phụ nữ 8-3 sẽ được tặng quà này nọ, ví dụ như hai bao gạo, hai chai dầu cá Kim Long, một giỏ táo, cộng thêm một giỏ kiwi.

Lúc tan tầm, Tống Cẩn sẽ đi đón cô, anh cố nén giận đem hết mấy thứ này lên xe, làm xong, anh mới hỏi: “Làm sao em có được được mấy thứ này?”

“Ngày phụ nữ 8-3 đấy” Triệu Tiêu ngồi xuống ghế phụ, sau đó nói với Tống Cẩn: “Hôm nay là ngày vui của phụ nữ trên khắp thế giới, hơn nữa còn là ngày hội quốc tế, là ngày hội để phụ nữ trên khắp thế giới kỉ niệm quyền bình đẳng, hòa bình, ngang hàng.”

“Anh đương nhiên biết hôm này là ngày Quốc tế Phụ Nữ, nhưng anh hỏi này, ngày Quốc Tế Phụ Nữ thì liên quan gì đến em?”

Triệu Tiêu mở to mắt: “Em cũng không biết, hôm nay lãnh đạo bảo em đến lấy nên em đi lấy thôi.” Nói xong, cô lấy tay vén tóc mái trên trán lên.

Tống Cẩn nhìn chiếc nhẫn trên tay Triệu Tiêu, anh cong môi và thu hồi tầm mắt lại, sau đó mở miệng: “Hôm nay thầy giáo sửa luận văn cho em gọi điện thoại cho anh, nói em mau đưa bản thảo đã chính sửa cho ông ấy.”

Nói đến luận văn, Triệu Tiêu không có tinh thần, thầy giáo hướng dẫn luận văn đánh giá bản luận văn nháp của cô là “Rối tung rối mù”, bản chính sửa thứ hai là “Vẫn rối tung như trước, không có logic”, hiện giờ, bản chỉnh sửa thứ ba, vẫn là một vấn đề lớn.

Triệu Tiêu giương khuôn khuôn mặt nhỏ nhắn sắp sụp đổ đến nơi nhìn Tống Cẩn rồi cất giọng yếu ớt đáng thương: “Hoàng Thượng…”

Tống Cẩn bất mãn hừ một tiếng: “Chuyện gì cũng đều tìm trẫm, có phải sau này sinh còn còn muốn trẫm sinh hộ phải không?”

Mắt của Triệu Tiêu sáng lên: “Có thể sinh hộ được à?”

Tống Cẩn bất đắc dĩ thở dài, sau đó anh mở miệng: “Tối nay em gửi bài luận văn vào hộp mail của anh.”

Triệu Tiêu: “Mail QQ được không?”

Tống Cẩn: “Tùy em thôi..”

QQ của Tống Cẩn là do Triệu Tiêu tạo giúp anh, lúc tạo cô còn nhân tiện giúp anh đặt luôn mật khẩu, anh không thường đăng lên QQ, còn cô thường dùng QQ của anh để chơi game nấu ăn trên QQ, sau này lúc cô lại dùng nick của mình để trộm đồ ăn thì hệ thống nhảy ra một cái thông báo, bên trong viết” Người sử dụng đã từ chối sự viếng thăm của bạn.”

Triệu Tiêu cảm thấy bi ai thay cho Tống Cẩn, bạn bè trên QQ của anh rõ ràng chỉ có một mình cô, anh lại còn từ chối cô tới viếng thăm, cô thật sự không hiểu anh lấy cái gì để lên mặt nữa?

Có Tống Cẩn bên cạnh, quả nhiên là mọi chuyện đều trở nên easy, buổi tối anh giúp cô sửa luận văn, Triệu Tiêu ỉu xìu bèn đi đến giúp anh đấm lưng bóp chân, bộn rộn suốt hai buổi tối, cuối cùng anh đã sửa hoàn chỉnh bài luận văn của cô, cô vô cùng hưng phấn lê đôi dép bông từ bàn trang điểm trong phòng ngủ chạy đến chỗ ngưỡng cửa thư phòng, sau đó đẩy cửa ra, xấu hổ nói với Tống Cẩn: “Vất vả cho Hoàng Thượng rồi.”

Tống Cẩn vẫy tay với Triệu Tiêu: “Lại đây xoa bóp cho trẫm đi.”

Tháng sáu, sau khi bảo vệ luận văn là lúc tốt nghiệp, khi thử đồ cử nhân, Triệu Tiêu hỏi Tống Cẩn: “Em mặc bộ này nhìn được không?”

“Tạm được.” Tống Cẩn sửa lại mũ cử nhân cho cô, “Tiêu Nhi, chúc mừng em.”

Triệu Tiêu cười, “Hôm qua em còn nghĩ rằng tốt nghiệp sao mà khó khăn đến vậy, mặt khác, từ khi đến thời hiện đại phải đọc thật nhiều sách cũng không vui vẻ gì, còn những chuyện khác…Thật ra em cũng không biết mình đau khổ vì cái gì, có lẽ là luyến tiếc chăng…”

“Đồ ngốc.” Tống Cẩn chỉ tay vào thư viện cách đó không xa, “Đi đến đó chụp hình đi, về sau này chờ chúng ta sinh con ra, nếu nó dám khinh thường mẹ nó không có văn hóa thì chúng ta còn có bằng chứng, tốt xấu gì em cũng là cử nhân rồi.”

Triệu Tiêu: “…”

Sau khi lấy bằng tốt nghiệp đại học xong, nhóm bạn cùng phòng tụ tập ăn cơm chung một lần cuối, Tống Cẩn không tham gia buổi tụ tập này, bởi vì anh không có ở đây nên có một cô bạn tán gẫu về Cố Nhất Minh: “Tiêu Tiêu, tớ cảm thấy ngày đó đúng là Cố Nhất Minh muốn thổ lộ với cậu đấy.”

“Mình nghĩ không phải đâu…” Triệu Tiêu cũng không muốn nói tiếp chuyện này, cô ngập ngừng, “Món ăn này rất ngon.”

“Hôm kia tớ trông thấy Cố Nhất Minh của đại học S, ngày đó cậu ấy cũng bảo vệ luận văn tốt nghiệp, nghe nói cậu ấy đã làm rất xuất sắc.”

Triệu Tiêu vừa cười vừa nói một câu: “Cậu ấy vẫn luôn rất lợi hại.”

Lúc còn học trung học, Triệu Tiêu có mượn Mộ Thanh một quyển tiểu thuyết để đọc, lúc đó bên trong quyển sách có một câu cô đọc không hiểu, câu nói đó là “Có đôi khi khoảng cách giữa bạn bè sẽ trở nên rất xa, xa đến mức cho dù có trở thành người lạ cũng không muốn gặp lại.”

Hiện giờ, Triệu Tiêu có một chút cảm động rất nhỏ, chính là đôi khi bản thân sẽ có lòng tham, trước kia khi còn ngồi chung bàn, cô và Cố Nhất Minh vẫn sẽ gây gổ nhau, sau đó lâm vào trạng thái “Cậu không nói chuyện với tôi, tôi cũng không nói chuyện với cậu”, nhưng tình trạng khi đó dễ phá vỡ hơn bây giờ nhiều, không giống với hiện tại, không thể phá vỡ được, mà còn tệ hơn.

Bạn cùng phòng với cô đến nhận bằng tốt nghiệp thiếu đi 1 người, trên đường trở về, cô cảm khái với Tống Cẩn: “Người nói xem, lúc em học đại học cũng bỏ rất nhiều công sức ra đấy chứ, cũng không đến mức thi Anh văn cấp 6 cũng không đậu.”

Tống Cẩn: “Em phải biết rằng, lúc em thi Anh văn cấp 4, có đôi khi không phải nghiêm chỉnh tiếp thu là vấn đề mà nằm ở thiên phú.”

Triệu Tiêu ủy khuất quay đầu đi: “Bình thường Người không thể nói vài câu cổ vũ em được sao?”

Tống Cẩn gật đầu, sau đó quay đầu sang: “Có muốn có nhiều giấy chứng nhận hơn không?”

Triệu Tiêu: “Có thể à?”

Ngày thứ hai, trên tay Triệu Tiêu liền xuất hiện một tờ giấy chứng nhận, lúc đi ra từ cục dân chính, cô bèn kéo góc áo của Tống Cẩn: “Đột nhiên em có chút không muốn nhận giấy chứng nhận này.”

Tống Cẩn: “Không cần nói với trẫm, muốn nói gì thì em vào mà nói với nhân viên trong cục kìa.”

Triệu Tiêu: “Có tờ giấy chứng nhận độc thân, cơ quan sẽ trả cho em thêm 200 đồng tiền lương.”

Tống Cẩn nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì trẫm trả thêm cho em hai trăm đồng nữa, được chưa?”

Triệu Tiêu lại kéo tay Tống Cẩn: “Chỉ có hai trăm thôi à?”

Tống Cẩn im lặng một lát: “Vậy được rồi, chúng ta cùng đi vào hủy tờ giấy này đi.”

Triệu Tiêu ngước mắt nhìn Tống Cẩn, sau đó anh vỗ nhẹ lên đầu cô, “Mau lên xe đi, ở ngoài lâu thế này không thấy nóng à?”

Triệu Tiêu vui cười hớn hở trèo lên xe, lúc lên xe cô bật radio lên mở kênh chuyên mục oto, Tống Cẩn ngồi trên xe , nói: “Lại không có tiết mục của em nữa rồi.”

Triệu Tiêu: “Về sau sẽ có thôi.”

Tống Cẩn mím môi cười cười, sau đó anh quay đầu sang: “Bà Tống, bà có muốn tìm một nơi để ăn mừng không?”

Triệu Tiêu: “Em muốn ăn đại tiệc và xem phim điện ảnh lúc giữa khuya.”

Tống Cẩn: “Không thành vấn đề, còn có yêu cầu gì nữa không?”

Đột nhiên Triệu Tiêu quay đầu sang, rồi nghiêm túc hỏi Tống Cẩn một chuyện: “Có phải em rất khó nuôi không?”

Tống Cẩn cũng trả lời vấn đề của Triệu Tiêu tương đối nghiêm túc: “Đối với trẫm mà nói thì cũng không đơn giản.”

TOÀN VĂN HOÀN

/109