Hoàng Đình

Q.2 - Chương 28 - Kiếm Ý Bên Trong Con Sóng Đục

/387


Không ai chú ý đến chuyện và người trên đảo Kim Ngao nữa, dù có muốn chú ý thì toàn bộ tâm thần cũng đã bị chưởng giáo La Phù hấp dẫn hết. Bởi ông ta quá mức chói mắt, như mặt trời ló ra khỏi rạng mây đen, sáng ngời che lấp cả ánh sáng của tất cả mọi thứ khác trong trời đất. Ông ta thành tựu nguyên thần, một ý niệm nổi lên khiến trời đất biến sắc, vượt gần vạn dặm giết vào đảo Kim Ngao thuộc thập đại Huyền môn, lấy mạng đảo chủ như thái rau. Sau đó còn cướp đoạt tiên kiếm Tuyệt Tiên, rồi đồ sát tất cả mọi người.

Lúc này ông ta đang lao thẳng đến núi Hắc Sơn. Đây là một nơi hung địa, là chỗ tiềm tu của Hắc Sơn lão yêu. Nơi này quanh năm đều có địa hỏa thiêu đốt, cả vùng trời mây cũng nhuốm màu ánh lửa, như thể cả bầu trời cũng bị đốt cháy.

Mọi người đều biết là Chưởng giáo La Phù muốn giết Hắc Sơn lão yêu.

Hắc Sơn lão yêu tất nhiên cũng biết. Là một trong mười ba đại yêu, tuy hung danh lớn lao, vài chục năm nay lão lại chuyên tâm tu hành, không bước ra ngoài trần thế, nhưng vẫn có thể cảm ứng được chưởng giáo La Phù Triệu Tiên chân nhân thành tựu nguyên thần. Lúc đầu lão chỉ cảm thấy nguy hiểm, nhưng sau cuộc chiến ở đảo Kim Ngao thì lão thật sự bị kinh sợ.

Kể cả chưởng giáo đạo môn đảo Kim Ngao, nói giết là giết, tuyệt không giảng tình cảm, có thể thấy ông ta chấp nhất vì truyền thừa của La Phù đến mức nào.

Chỉ chớp mắt, chưởng giáo La Phù đã tới phía trên không trung của núi Hắc sơn.

Hắc Sơn lão yêu có pháp lực cao thâm, từ khi xuất đạo đến nay chưa bao giờ thất bại khi đấu pháp cùng người. Bản tính lão hung ác, lại tu hành địa sát độc hỏa khiến ảnh hưởng đến tâm tính. Khi thấy chưởng giáo La Phù xuất hiện, lão không cảm thấy sợ hãi mà còn khiến bản tính hung lệ bộc phát.

Một làn khói đen bốc lên từ trong núi Hắc Sơn, rồi hóa thành hình người, tỏa ra uy thế không kém gì chưởng giáo La Phù. Thậm chí cả ngọn núi Hắc Sơn đều bị sát khí độc hỏa thiêu đốt, tích tắc đã biến thành biển lửa, khí tức bên trong càng cuộn trào mãnh liệt.

Những người biết rõ công pháp tu hành của Hắc Sơn lão yêu đều âm thầm kinh hãi, bởi vì lão ta đã chiếm một địa huyệt liên thông với độc hỏa trong lòng đất bên dưới núi Hắc Sơn. Nó không chỉ ngưng kết thành dịch mà hóa thành dung nham. Cho nên, đây chính là Hắc Sơn lão yêu câu thông với địa hỏa, uy thế đã không dưới chưởng giáo La Phù.

Trên bầu trời, là một mảng ánh sáng trắng lao từ trên đánh xuống. Dưới đất, lại là một đóa mây lửa màu đen phóng lên cao.

Ngay tại khoảnh khắc khi chúng sắp va chạm thì có một người từ phía Tây đạp không mà đến. Y là Khổ Hải, hiệu là Yêu Tăng, có nguồn gốc từ Linh Sơn, cũng là một trong mười ba đại yêu. Tương truyền, y đã từng một đường giết từ trên Linh Sơn đi xuống, hai tay dính đầy máu của hòa thượng trên Linh Sơn.

Tuy không có đại hòa thượng đại pháp sư nào xuống núi truy sát, nhưng có thể đi xuống Linh Sơn đã là một chuyện không dễ dàng gì.

Giữa y và Hắc Sơn lão yêu không có giao tình nhưng bọn họ có chung địch nhân là Triệu Tiên chân nhân. Chính vì y cảm thấy không thể một mình chống lại được Triệu Tiên chân nhân, cho nên lúc này mới liên thủ với Hắc Sơn lão yêu. Một đám mây màu ám kim được ngưng tụ trên đỉnh đầu, mỗi khi y bước đi trên không trung sẽ có một vết chân màu ám kim lưu lại.

Phật pháp trên Linh sơn khắp nơi đều thể hiện đại công chính, có khí thế hùng hồn. Thế nhưng dung mạo Khổ Hải Yêu Tăng lại thiếu đi mấy phần khí thế công chính, nhiều hơn vài phần quỷ dị bá đạo.

Người còn ở cực xa, đã nghe câu xướng lên: Bể khổ vô bờ.

Câu này không phải phật hiệu, nhưng y niệm xướng còn mang khí thế hùng hồn hơn cả những đại pháp sư, đại hòa thượng kia. Như thể người xướng niệm chính là một Phật tổ có pháp hiệu.

Ngay khi niệm xong, y biến mất trong không trung, khi hiện ra thì đã ở trên chín tầng trời, ngay phía trên chưởng giáo La Phù. Đây là Thần Túc Thông, luyện tới cao thâm có thể bộ bộ sinh liên, một bước một hoa sen, một hoa sen một thế giới.

Từ xa nhìn tới, bầu trời bị chia làm ba phần khác nhau.

Tầng thứ nhất, là tầng dưới cùng với phần địa hỏa bị Hắc sơn lão yêu câu thông dựng lên. Mặt đất là một vùng lửa cháy hừng hực, trên không trung là ngọn lửa đỏ phớt đen, lại như thể màu máu. Loáng thoáng có thể thấy được hắc sát địa hỏa kia hình thành nên một cái đầu người thật lớn, đang há miệng cắn nuốt hết thảy.

Tầng thứ hai là nguyên thần của chưởng giáo La Phù. Rất nhiều người chỉ nhìn thấy một mảng ánh sáng trắng, lại có vài người thấy được trong đó là một đám mây trắng. Chỉ những ai pháp lực cao thâm mới có thể thấy đó là một nguyên thần từ trong hư vô hiện ra. Hình dáng nguyên thần là một người mặc đạo bào trắng, lại không nhìn rõ mặt mày, tay cầm Tuyệt Tiên kiếm, đâm thẳng xuống đầu người do địa sát hỏa độc ngưng kết thành.

Chưởng giáo La Phù căn bản như không phát hiện ra trên đầu đang có một bàn tay khổng lồ màu ám kim ép xuống. Ông ta như không thèm quan tâm đến việc bị đánh mà chỉ đâm xuống một kiếm. Tuyệt Tiên kiếm cũng không có biểu hiện thần dị, vẫn chỉ hệt như một thanh kiếm trong tay người phàm.

Một kiếm đâm xuống!

Đâm thẳng vào đầu người to lớn do sát khí độc hỏa ngưng kết thành. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, đầu người kia như cát sỏi tan rã đi trong hư không. Nhìn từ xa, đầu người từ ngọn lửa đỏ phớt đen như bị bóng người từ ánh sáng trắng hợp lại đập tan đi.

Nguyên thần của Chưởng giáo La Phù vẫn trắng như tuyết không nhiễm chút khói bụi từ độc hỏa kia. Từ trên chín tầng trời nhìn lại, sẽ thấy ngọn Hắc Sơn như một đóa hồng đen, thấy từng cánh hoa từ lửa đen dần tản ra, còn nguyên thần của chưởng giáo La Phù mang sắc trắng đầy nổi bật. Ông ta cũng không ngừng lại mà phóng lên cao.

Khi ông ta đâm một kiếm thẳng lên chín tầng trời, ngoại trừ ông ta, tất cả mọi thứ như bất động lại. Tuyệt Tiên kiếm đâm thẳng vào chưởng ấn của Khổ Hải Yêu Tăng. Chưởng ấn vỡ tan ngay khi va chạm rồi nhuộm vàng cả một khoảng trời. Ngay khi nó tán đi, mọi người đã không còn nhìn thấy Khổ Hải Yêu Tăng đâu cả.

Chưởng môn La Phù cũng không ngừng lại mà tung nhảy qua vạn dặm không gian, trở về La Phù phía Bắc châu Lô. Nguyên thần ông ta đứng trên nóc đại điện, ánh sáng tản ra bốn phía, áo bào trắng bồng bềnh, rực rỡ nổi bật trong nền tuyết trắng.

Không ai nhìn rõ hỉ nộ ái ố trên gương mặt của nguyên thần kia, như thể ông ta chưa từng rời khỏi nơi này. Thế nhưng thanh Tuyệt Tiên kiếm và thanh Trảm Tiên kiếm bị đứt gãy trong tay đã nói rõ, ông ta vừa trải qua một trận đại chiến.

Từ lúc Chưởng giáo La Phù động sát tâm cho đến khi vượt vạn dặm giết người, tất cả diễn ra quá ngắn. Đến mức khi chưởng giáo La Phù an tọa lại lần nữa, Trần Cảnh còn chưa thốt được tiếng nào.

Hắn nghẹn lời, người khác cũng tương tự, toàn bộ yên tĩnh cả lại.

Tại con sóng đục trong lòng Trần Cảnh, hình ảnh chưởng giáo La Phù chậm rãi phai nhạt. Cuối cùng chỉ còn lại một hạt cát như vết tích chứng tỏ ông ta đã từng xuất hiện.

Trần Cảnh không rõ người khác dùng thần thông pháp thuật gì quan sát trận giết chóc ngắn ngủi mà kịch liệt kia. Nhưng từ khi chưởng môn La Phù hiển lộ sát niệm, đến khi trở lại tòa cung điện băng ở La Phù, Trần Cảnh cảm thấy chưởng giáo La Phù chỉ sợ cũng đã hết sức rồi. Nguyên thần ông ta rất mạnh mẽ, mạnh đến mức khiến Trần Cảnh cảm thấy có chút sợ hãi trong lòng. Nhưng lúc sau này, ông ta cầm Tuyệt Tiên kiếm đã lộ ra một chút cảm giác không còn sức lực. Trần Cảnh cảm nhận được sau một kiếm đâm vỡ chưởng ấn Phật pháp màu vàng kim kia. Hắn tin rằng người khác cũng nhận thấy được, thế nhưng chính hắn cũng tự nhận rằng mình không dám đối diện với Triệu Tiên chân nhân cầm Tuyệt tiên kiếm trong tay lúc này.

- Truyền thuyết nói rằng thiên hạ có bảy thanh tiên thiên kiếm khí, một mình Thông Thiên giáo chủ nắm giữ bốn thanh: Tru, Hãm, Tuyệt, Lục. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, đến Trảm Tiên kiếm cũng phải bị Tuyệt Tiên kiếm chém gãy.

Trần Cảnh lại thầm nghĩ:

- Nếu gặp một kiếm như thế, ta có phép gì chống lại?

Nghĩ tới đây, hắn lắc đầu biết rõ mình không thể đỡ nổi một kiếm như vậy. Rồi hắn tự hỏi tiếp:

- Có phép gì để tránh né một kiếm như thế?

Vẫn là không có. Trần Cảnh cảm thấy mình không thể độn tránh được. Ở trong lòng hắn, động tác đâm kiếm của Chưởng giáo La Phù như được khắc ấn lại. Năm kiếm kia đều có chung một dạng, Trần Cảnh cũng biết rõ, đó là Thuấn Kiếm thuật. Cảnh giới cao nhất của Thuấn Kiếm thuật.

Ngay khi vừa thả lỏng, Trần Cảnh đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, phảng phất có một kiếm từ vạn dặm hư không đâm tới.

Hắn kinh hãi, từ ý niệm, một thanh kiếm xuất hiện từ hư vô đâm ra.

Sát khí băng lạnh tràn khắp lòng hắn, khiến toàn thân như bị đóng băng.

Kiếm kia không phải thực, mà chỉ là kiếm ý.

Kiếm ý tuyệt sát xuyên qua hư không vô tận đâm tới.

Kiếm ý này theo con sóng đục trong lòng Trần Cảnh đâm tới. Hắn chợt hiểu ra, chưởng giáo La Phù dĩ nhiên cảm ứng được mình, thông qua một điểm mờ mịt kia dẫn dắt, xuyên qua hư không đánh tới. Có điều chân thân lại không đi tới.

Dù như vậy, Trần Cảnh vẫn cảm thấy vô cùng hung hiểm.

Con sóng ấn ký vẩn đục trong ý niệm của Trần Cảnh đột nhiên lóe lên ánh sáng, một hạt cát nhỏ trong đó vỡ bung, rồi một chùm kiếm khí tuyệt sát lao ra. Con sóng vốn bình tĩnh chợt sôi trào lên.

Trần Cảnh không kịp nghĩ ngợi, chỉ đành theo bản năng che chở lấy con sóng đó. Con sóng đạo ấn này mà vỡ, thì thần thông của hắn coi như phế bỏ. Cho dù không phế, cũng phải bị thụt lùi lại.

Bản năng của một người khi gặp nguy hiểm, mới là bổn nguyên đạo hạnh!

Ngay khi ý niệm bảo hộ của hắn nổi lên, hai tay hắn làm ra động tác như ôm trước thân. Ở bên trong đó, con sóng nước từ hư vô hiện lên, cuộn trào mãnh liệt như muốn vỡ tan.

Trần Cảnh nhắm mắt lại, nhìn như bất động, nhưng kì thực đang ở nỗ lực che chở con sóng không tiêu tan. Con sóng cuồn cuộn, hạt cát bên trong bị quấy trộn liên tục, chỉ chốc lát sau, lần lượt bị nghiền nát rồi biến mất.

Những hạt cát này không phải là hạt cát thật sự, mà là từng cái ấn ký dẫn dắt. Chưởng giáo La Phù cũng có một hạt cát trong con sóng này, thông qua đó, Trần Cảnh tùy thời có thể nhìn thấy được ông ta. Khi hạt cát kia mới hình thành thì chưởng giáo La Phù cũng phát hiện ra, nên muốn xuyên qua hư không phá hủy đạo ấn ký đó.

Đột nhiên, sóng nước trước miếu Hà Bá dâng lên, linh khí tụ tập, hình thành sương mù dày đặc bao phủ cả miếu Hà Bá, lộ ra một vẻ đặc biệt thần bí.


/387