Hoang Hôn Tan Vào Nước

CHƯƠNG 4: BÍCH THỦY VÔ NGẤN

/39


CHƯƠNG 4: BÍCH THỦY VÔ NGẤN

“Ngươi? Ngươi có pháp lực?” Nàng nhìn Hiên với ánh mắt không thể tin nổi.

Tuy pháp thuật biến thành lửa nàng chưa từng nhìn thấy nhưng chẳng cần nghĩ cũng biết ba đến năm trăm năm không thể luyện thành.

Nói vậy hẳn là hắn có tám chín trăm năm pháp lực rồi, cộng thêm nàng có một nghìn năm... ồ, không biết pháp lực có cộng dồn được kiểu này không, nhưng nghĩ vậy thôi cũng đã khiến nàng mừng đến phát điên lên rồi.

Hắn cau mày nhìn vết bầm tím trên cổ nàng, trả lời. “Ta trước giờ chưa từng nói ta là người phàm.”

“Chẳng trách trông ngươi có vẻ thông minh hơn ta.”

“Hơn một chút thôi.” Hắn lại trả lời không chút khiêm tốn, ánh mắt dừng lại hồi lâu trên vết thương của nàng, tay hắn do dự đưa về phía nàng, hơi dừng lại một chút trong không trung rồi mới đỡ cánh tay tay, kéo nàng lên.

“Ngươi là yêu quái gì vậy? Biết biến lửa nữa, luyện thế nào vậy?” Nàng hỏi.

Hắn cười cười trả lời. “Ngươi nghĩ xem?”

“Hỏa yêu? Chắc phải có 800 – 900 năm công lực phải không?” Nàng cười tươi rói, trong lòng thầm tính xem làm thế nào để hắn giúp mình.

“Cô thật có con mắt tinh tường.”

“Ta lại đoán trúng rồi?”

Hắn cười không nói gì, trong ánh mắt thâm trầm mà điềm đạm đó lại thoáng qua một ánh cười nhanh chóng tan biến.

Lại? Nàng lẩm nhẩm nhớ ra hình như lần trước đoán hắn 20 tuổi, lúc đó hắn cũng nói nàng có con mắt tinh tường.

..............

Dạ Xoa mang theo thương tích đầy người về đến Ma thành, lúc hắn được đỡ vào cung điện, cái mồm to lớn hôi hám của Ma Vương lại phá vỡ kỷ lục trước. Không phải hắn không có định lực, hộ pháp tả hữu của hắn đều có ngàn năm công lực, nhất là tả hộ pháp Dạ Xoa, sở trường bao vây tấn công trong bóng tối, đã theo hắn mấy trăm năm rồi, bất luận yêu ma lợi hại thế nào cũng không thể đả thương đến một cọng tóc của hắn.

“Ngươi làm sao bị thương?” Hắn đợi 108 động chủ đều lui xuống mới hỏi Dạ Xoa.

Hắn nén đau đứng vững người, cố hết sức để giữ cho giọng nói bình tĩnh: “Vương, là gã đó.”

“Kẻ ở cùng với Tiểu Vân?”

“Phải! Vương, pháp lực hắn rất cao, có thể phát ra lửa. Trải qua trận ác chiến này, thuộc hạ e rằng cũng bị tổn hao 200 năm công lực.” Nếu để người khác biết được kẻ đả thương hắn từ đầu đến cuối chưa từng động đến một ngón tay, sợ là ác ma ngàn năm công lực như hắn không biết giấu mặt đi đâu.

“Dám cả gan đả thương người của ta, rõ ràng là không coi Ma Vương ta ra gì.” Ma Vương gầm lên khiến cả cung điện đều rung chuyển, khiến các thị vệ canh giữ ngoài cửa cũng sợ hãi ôm đầu tìm nơi ẩn náu. Bọn chúng đã tìm được nơi trú ngụ tránh khỏi tiếng đập bàn chấn động.

“Vương, thuộc hạ thấy hắn tuyệt đối không tầm thường, vì thần từng nhìn thấy trên người hắn... một vật đặc biệt.” Dạ Xoa hạ giọng nói.

“Cái gì?”

“Một luồng chính khí.”

Bốn từ này như ma chú khiến Ma Vương đang nổi trận lôi đình bỗng chốc trở nên im lặng, một lúc lâu sau, hắn mới kinh ngạc nói: “Ý ngươi là... có khả năng hắn đã tu thành chính quả.”

“Bất luận là có phải đã đắc đạo hay không, thì lửa vốn là thánh vật, có thể nắm bắt sử dụng nó hẳn không đơn giản. Vương, không phải thủ hạ vô dụng, thủ hạ cho rằng: người không phạm ta, ta không phạm người.”

Ma Vương trầm tư suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nói: “Phái người điều tra cho rõ, xem hắn rút cuộc là thần thánh phương nào!”

“Vâng.”

Đợi Dạ Xoa lui ra, tay Ma Vương mới bắt đầu run lên.

Từ khi thống trị Ma giới đến nay, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác khủng hoảng bao vây lấy linh hồn mình.

Từ trước đến nay, bóng đen mà Dạ Xoa phát ra có thể bao trùm tất cả, là thanh kiếm sắc nhọn nhất của Ma giới.

Mà kẻ đó đến thân phận còn chưa rõ, tiếp cận nữ nhân của hắn, bẻ gãy thanh kiếm của hắn, rõ ràng là muốn thị uy với hắn.

“Không! Không phải chỉ mình ta mà là cả Ma giới.” Hắn quay người nhìn bức họa vẽ một con quái thú khổng lồ sau lưng, lẩm bẩm: “Phải đến rồi cũng sẽ đến. Ngươi nói không sai, Ma giới vẫn không thể tránh khỏi kiếp số này.”

...........

Trong đêm khuya, vạn vật tĩnh mịch.

Dưới ánh trăng, một cái xác nhanh chóng khô quắt lại, nhưng đôi đồng tử lồi ra trên mặt vẫn trợn trừng đầy khiếp sợ, cái chết và sự tiêu tán của linh hồn đều không khiến nỗi khiếp sợ của hắn tan biến sao? Vậy vào giây phút cuối cùng trước khi chết hắn có cảm giác như thế nào?

Tiểu Vân khe khẽ bước về phía Tiểu Mai lúc này vừa hút xong hồn phách đang chú tâm luyện công, đến gần rồi mới nói to: “Trả mạng cho ta!”

“A!” Tiểu Mai sợ đến mức nhảy dựng lên, vừa nhìn thấy nàng bèn nổi giận: “Tiểu Vân chết tiệt, cô làm ta sợ chết khiếp rồi.”

“Ai bảo cô hại người vô số chứ.” Tiểu Vân nhìn trộm về phía cái xác ở phía xa xa khiến người ta sởn tóc gáy đó, nàng bất giác rùng mình.

Lúc này nàng bắt đầu hơi có cảm giác may mắn vì người đàn ông này không phải do nàng hại, nếu không đêm nay nhất định sẽ bị ác mộng dày vò.

“Gần đây cô bay nhảy ở đâu thế hả?”

Vừa nghĩ đến loại phép thuật có thể sinh ra lửa kia là không kìm được mà trong lòng nở hoa: “Ta gặp được phúc tinh rồi, ta đổi đời rồi.”

“Lại điên rồi.” Tiểu Mai không thèm để ý đến nàng, bước qua cái xác vẫn đang trừng mắt dưới đất, đi về phía cửa động.

“Là thật đó, chính là cái người trăm năm khó gặp một lần... hắn thực sự rất lợi hại, ít nhất cũng phải có 800 năm công lực...”

“800 năm, có lợi hại bằng Vương không?” Tiểu Mai hơi bất ngờ, quay lại hỏi.

“Ta không biết.”

“Hắn đồng ý giúp cô chưa?” Tiểu Mai lại hỏi.

Thấy ánh mắt không chút tin tưởng nào của Tiểu Mai nhìn mình, nàng bèn giật thột, nói: “Chưa..”

“Vậy cô vui mừng gì chứ? Thật không hiểu nổi là cô ngốc hay là lạc quan nữa.” Nói xong, Tiểu Mai không để ý đến sự ngây ngô của nàng nữa, đi về phía động mà mình tu luyện.

“Hắn là người tốt, nhất định sẽ giúp ta, nếu không đánh lại được thì ta và hắn có thể liên thủ mà.”

Tiểu Mai cuối cùng cũng quay người lại, thở dài trầm mặc nhìn nàng rồi khuyên: “Cô giúp? Hắn có mà chết thảm hơn nữa. Ta nói Tiểu Vân cô hãy đối diện với thực tế đi thì hơn.”

Thực tế? Tiểu Vân lặng lẽ nhìn lên bầu trời đêm, nàng không ngu, tất nhiên nàng hiểu cái gì là thực tế, là số phận. Không bao lâu nữa nàng sẽ phải bước trên tấm thảm còn đỏ hơn máu tươi đó mà bước vào Ma thành đáng sợ đó, nàng tự biết mình không có đường thoát.

Vậy thì, khi mà tất cả đều đã không còn cách nào thay đổi được thì điều duy nhất mà nàng có thể lựa chọn được đó là không nghĩ đến tương lai đáng sợ đó nữa, mỗi một ngày tự do tự tại, nàng đều sẽ vui vẻ tận hưởng, mỗi một chuyện có thể cố gắng được thì nàng sẽ gắng hết sức để thử.

Những ngày có thể vui vẻ trong tiếng cười vốn dĩ đã không nhiều, nàng nhất định phải cười thật vui vẻ.

Suy nghĩ trầm tư, nàng nhìn lên bầu trời đầy sao mà mỉm cười...

Nếu thế gian này không có ánh mặt trời thì ít nhất vẫn còn có ánh sao.

Tiểu Mai không kìm được mà cắt đứt nụ cười ngốc nghếch của nàng. “Được rồi, đừng vui mừng quá sớm. Ta hỏi cô, kẻ đó giờ đang ở đâu?”

“A? Thôi chết rồi! Ta quên không hỏi. Không sao, ngày mai ta sẽ đi tìm hắn trên đường.” Nàng bất chợt nghĩ ra, không phải chứ, hắn đi có khi còn nhanh hơn nàng. Ôi trời, nàng dùng lực gõ vào đầu mình, sao có thể quên hỏi được chứ.

Tiểu Mai nhìn nàng một cái rồi đi về động của mình.

...................

Qua vài ngày vắt óc nghĩ ngợi, cuối cùng Tiểu Vân cũng đã nghĩ ra một cách tuyệt thế vô song.

Nàng chất một đống đầy cành khô, châm lửa đốt. Sau đó hai tay chống cằm ngồi bên cạnh đợi...

Vào mùa thu, lá vàng rơi đầy mặt đấy, một trận gió thổi qua, trong nháy mắt cánh rừng đã biến thành một biển lửa. Cái kết quả này không phải ý định ban đầu của nàng, nhìn đám thú chạy tán loạn khắp nơi nàng mới nhớ ra mình vẫn còn đang ngẩn ngơ ngồi trong biển lửa.

“Cứu ta với!” Nàng kêu gào thảm thiết hồi lâu.

Cuối cùng lời kêu cứu cũng có tác dụng, một luồng sáng màu vàng lao đến phía nàng, tóm lấy nàng rồi đưa đến một nơi cách xa biển lửa. Sau đó đám lửa như một dòng nước bị hút vào luồng sáng vàng kia.

Đến khi cánh rừng trở lại yên tĩnh như trước rồi, luồng sáng màu vàng đó mới biến thành người mà nàng luôn muốn gặp.

“Cô làm gì vậy hả?” Hiên hỏi nàng đầy lạ lùng.

“Ta không biết làm thế nào tìm được ngươi, ta nghĩ ngươi là hỏa yêu, dùng lửa nhất định sẽ gọi được ngươi. Không ngờ đúng là gọi được.”

Tuy rằng cách của nàng hình như hơi có vấn đề nhưng thực tế cho thấy đầu óc nàng cũng rất thông minh đấy chứ.

“Ồ, ta còn tưởng cô chán sống rồi, định đưa cả các sinh linh trong khu rừng này cùng đi xuống Hoàng Tuyền cơ.” Nhìn thấy những con vật nhỏ trong rừng đang tan tác muôn nơi tìm chỗ ẩn thân, hắn chỉ còn biết lắc đầu, tìm một chỗ chưa bị thiêu rụi, ngồi xuống.

Tiểu Vân lập tức ngồi xuống sát bên cạnh hắn.

“Ngươi chạy đi đâu vậy hả? Con đường này ta đã tìm mấy lần rồi đều không thấy ngươi.”

Nghe nàng nói vậy, ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt nàng một thoáng rồi lại rời sang chỗ khác, hỏi: “Tìm ta có chuyện gì không?”

“Đương nhiên là có rồi, ta muốn ngươi đưa ta đi.”

“Đưa cô đi?” Hiên bị câu nói đột ngột của Tiểu Vân làm cho kinh ngạc, hồi lâu mới ngập ngừng hỏi: “Cô... muốn đi đâu?”

“Đi đâu cũng được, chỉ cần có thể tránh được gã Ma Vương đó là được.”

Hắn gật gật đầu, trầm ngâm suy tư, dường như có ý khác lại như đang suy nghĩ ý kiến của nàng.

“Có được không hả?”

“Không được.” Hắn kiên định đáp. “Trần gian bao nhiêu cô gái vì một hoàng đế 3000 giai nhân hậu cung mà tranh đoạt đến mức người sống kẻ chết, cô có thể làm bát phu nhân của Ma Vương đứng đầu Ma giới đã là tốt số lắm rồi.”

“Tốt số?” Tim nàng đột nhiên đau như bị lửa thiêu vậy, không biết nguyên nhân tại sao nhưng cảm giác lời của hắn còn lạnh lùng hơn băng đá.

“Ngươi không giúp ta thì thôi việc gì phải nói lời giễu cợt quá đáng như vậy.”

Hắn nhếch môi, quan sát một lúc thái độ của nàng rồi mới hỏi: “Vậy cô cho rằng người đàn ông như thế nào thì mới là người cô cần?”

“Thực ra yêu cầu của ta rất thấp, không có yêu cầu gì về ngoại hình, miễn cưỡng nhìn được là được.” Tinh nghịch chớp mắt, cười nói: “Tướng mạo như ngươi thì ta cũng có thể tạm chấp nhận được.”

“Tạm chấp nhận được?”

Tiểu Vân nhìn gương mặt bị đả kích của hắn thì những ấm ức trong lòng vừa nãy chợt tan biến đi.

Ai bảo hắn đã không có chút thương cảm nào với một tiểu hồ ly số khổ như nàng lại còn giễu cợt bảo nàng gả cho lão yêu quái đó là may mắn, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, tiểu nữ tử chắc chắn không đợi được lâu như vậy.

Hơn nữa đả kích tên yêu quái cao ngạo này cũng coi như làm một chuyện tốt!

Nghĩ vậy, nàng không nhịn được cười, nói: “Đúng vậy, nhưng tính cách nhất định phải ôn hòa, lương thiện, hiểu lòng người, tuyệt đối không được tự cao tự đại, lạnh lùng vô tình như ngươi.”

Sắc mặt hắn quả nhiên trở nên xám xịt. “Xin cô lúc miêu tả ý trung nhân trong mộng của mình đừng có lôi ta vào đả kích có được không?”

“Hihi! Ta vốn là người có sao nói vậy, không ném đá giấu tay, thật thật giả giả như một số người.”

Tiểu Vân càng mắng càng thấy vui, hóa ra mắng người cũng là một chuyện thú vị như vậy. Cuối cùng nàng đã hiểu vì sao nữ tử ở nhân gian đều thích chống tay vào nạnh, lớn tiếng mắng vài tiếng đồng hồ rồi.

Nhưng đối phương có vẻ không phối hợp lắm, hoàn toàn không giống với phản ứng mà nàng dự liệu, hắn không những không tức giận mà ngược lại còn cười. “Cô thật là ngày càng thông minh.”

Thông minh? Dù có ngu đến mấy thì nàng cũng nghe ra được ý khích bác trong lời nói của hắn, nam tử trong thiên hạ quả nhiên đều đáng ghét, không, phải thêm cả nam yêu nữa, nhất là nam yêu đang đứng trước mặt nàng. Không biết vì sao nàng cảm thấy bực bội, cả người đều bị cơn giận dâng tràn, không thể nhịn được nữa.

Nàng đứng bật dậy, chỉ vào mặt hắn gào to: “Pháp lực ngươi cao cường liền có thể không coi ai ra gì, tự cho mình tài giỏi sao? Ta nói cho ngươi biết, người phàm đều tốt hơn ngươi gấp trăm gấp ngàn lần, ít nhất bọn họ là người bằng xương bằng thịt, có tình có nghĩa, không lạnh lùng như ngươi. Ta ghét ngươi, ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”

Mắng xong, nàng căn bản không để cho hắn có cơ hội được phản bác thêm một giây nào nữa, liền chạy một mạch vào rừng.

Lần này, cuối cùng nàng đã không còn đứng im nhìn theo bóng hắn rời đi như mọi lần nữa.


/39