Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Chương 105 - Chương 87

/916


Editor: Xám

Giả vờ ngốc gì vậy?

Có ai không biết ba cô Diêu Đại Phát là Địa vương. Một mảnh đất tùy tiện cầm trên tay đã trị giá vài trăm triệu, cô lại bịa thân thế của mình thê thảm như vậy. Cô không đi làm biên kịch thì thật là đáng tiếc.

Cái gì mà hồi nhỏ ăn cơm không đủ no, cái gì mà gia đình là trạm thu mua ve chai.

Cái gì mà hồi còn nhỏ bị người ta mắng là Đứa Đồng Nát, cô ta thật sự có thể nói ra được.

Sắc mặt của Diêu Hữu Thiên hơi thay đổi, nhìn Cố Thừa Diệu, nói không nên lời.

Anh ta, anh ta cho rằng, mình đang bịa chuyện? Đang nói dối?

,

Lúc còn nhỏ cả nhà đã trải qua rất nhiều khó khăn, chỉ có bản thân cô biết,

Người chưa từng trải qua bần cùng và đói khát vĩnh viễn không thể hiểu nổi. Đó là một cuộc sống như thế nào.

Không có nhà, chỗ ở chính là nhà máy.

Ba không có của cải dư thừa, lại không có kỹ thuật gì, chỉ có thể dựa vào thu mua phế phẩm để sống.

Nuôi dưỡng năm đứa bé bọn họ đã hao tổn rất nhiều tinh lực.

,

Mặc dù không đến mức chết đói, có điều thật sự sống rất kham khổ, cũng thường xuyên ăn không đủ no.

Chính vì trước đây khi còn trong tuổi trưởng thành, anh cả lại thường xuyên ăn không đủ no, cho nên phải chạy đi bộ đội.

Nếu như không phải về sau phá bỏ và dời đi nơi khác. Ngoài ra chính phủ đã bồi thường một mảnh đất cho bọn họ. Có lẽ bây giờ nhà họ Diêu vẫn còn đang sống như lúc trước.

Sau khi đất bồi thường đến tay Diêu Đại Phát, rất nhanh đã được một thương nhân khai phá khác thu mua.

Khi đó nhà lầu ở thành phố Y vừa mới có khởi sắc. Chính nhờ sang tay như vậy, Diêu Đại Phát đã được lời mấy trăm vạn.

Ông cực kỳ nhanh nhạy phát hiện ra, thì ra người muốn phát tài không nhất thiết phải có tiền, nhưng nhất định phải có đất.

,

Bắt đầu từ hôm đó, Diêu Đại Phát bắt đầu công việc mua, bán đất.

Ban đầu là mua bán vài miếng đất nhỏ. Về sau tiền trên tay nhiều hơn một chút, đã bắt đầu mua mảnh đất lớn.

Cũng không biết nói ông may mắn hay như thế nào. Phàm là đất bán qua tay Diêu Đại Phát, sau này đều phát đạt rực rỡ.

Cho dù là xây nhà máy, xây nhà ở, hay là làm gì khác.

Thời gian lâu dài, ông cũng ngộ ra một số kinh nghiệm.

Dứt khoát không bán nữa. Mua đất xong, tự mình khai phá. Như thế mới có tập đoàn Chính Phát của ngày hôm nay.

,

Sau này Diêu Đại Phát chỉ mua đất, lại không bán đất.

Dựa vào những mảnh đất đó, trong khoảng thời gian cực ngắn, tập đoàn Chính Phát đã đứng vững gót chân ở thành phố Y. Mà Diêu Đại Phát lại nhảy vọt lên trở thành Địa vương của thành phố Y.

Có điều những điều này chỉ là chuyện của mấy năm nay. (Nếu không người khác cũng sẽ không để tâm Diêu Đại Phát bị gọi là nhà giàu mới nổi)

Diêu Hữu Thiên khép hờ mắt, thuở nhỏ gia cảnh bần cùng, đã từng khiến cô có một thời gian cực kỳ để ý ánh mắt của người khác.

Nếu không mỗi lần bị người ta mắng là Đứa Đồng Nát cũng sẽ không đánh nhau với người ta.

,

Nhưng sau đó, lời Tuyên Tĩnh Ngôn nói rất đúng: Người khác nói gì đâu có liên quan tới con? Cuộc sống con trải qua như thế nào, đâu có liên quan gì đến người khác?

Nếu như ứng xử bằng cách một mực để ý ánh mắt của người khác, trên thế giới này có hàng nghìn người, nghìn khuôn mặt, nghìn tính cách, chẳng phải là muốn làm mình mệt chết ư?

Điều quan trọng hơn là sau khi Diêu Đại Phát phát tài, ai cũng không nhớ trước đây ông kiếm sống dựa vào thu mua phế phẩm nữa.

Trong mắt mọi người chỉ thấy của cải của ông tích cóp thần tốc. Cũng có những người khác nói lung tung.

Người nhà họ Diêu đã sớm bình thản rồi.

,

Mặc kệ người khác nói gì, làm gì. Sống tốt cuộc đời của mình là được.

Trong lòng Diêu Hữu Thiên biết anh có hiểu lầm với cô, muốn giải thích đôi điều cho mình.

Nhưng lại cảm thấy không cần thiết.

Cố Thừa Diệu thấy cô thế nào, thật sự không quan trọng.

Cô không trả lời, Cố Thừa Diệu lại không định bỏ qua cho cô như vậy.

Nhìn sắc mặt hơi thay đổi của cô, vẻ trào phúng trong mặt càng rõ hơn.

Đi thu dọn những phế phẩm đó, những thứ rác rưởi đó rất vất vả đúng không? Cô để bản thân chịu uất ức để đi dọn, đúng là có khả năng diễn kịch thật đấy.

,

Hừ lạnh một tiếng, anh cầm tạp chí lên tiếp tục đọc. Hai chữ cuối cùng bật ra từ miệng truyền rõ ràng vào tai Diêu Hữu Thiên.

Giả dối.

Khóe môi Diêu Hữu Thiên mím chặt, trên mặt hiện lên vẻ


/916