Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Chương 157 - Chương 135

/916


“ Vậy em nói cho anh biết, anh phải chịu trách nhiệm như thế nào?”

Diêu Hữu Thiên ngây người, ngồi bịch xuống đùi Cố Thừa Diệu, hồi lâu vẫn chưa lấy lại được ý thức.

Tại sao Cố Thừa Diệu lại không tức giận nhỉ?

“ Nhấn mạnh thêm rằng em đã là vợ anh, không hiểu là chạm vào vợ mình thì phải chịu trách nhiệm như thế nào?”

Lúc nói chuyện, anh không quên đưa tay khẽ nhéo lên cằm cô và gương mặt vợ hiền dâu thảo.

Diêu Hữu Thiên cạn lời, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

Lưu manh, tên này chắc chắn là kẻ lưu manh.

“ Nói đi, em muốn anh chịu trách nhiệm như thế nào?”

Đây là lần đầu tiên anh trêu ghẹo một người phụ nữ mà còn chính là vợ anh nữa chứ.

Loại cảm giác này đối với Cố Thừa Diệu mà nói rất thích thú.

Anh nắm lấy cằm cô, hơi thở vờn quanh mặt cô.

Cô nhìn vào gương mặt tuấn mỹ phòng đại trước mắt, trong mắt anh hiện rõ sự vui thích và đùa giỡn.

Nhất thời không hiểu được Cố Thừa Diệu định làm gì.

Cố Thừa Diệu nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa nhưng không hề có ý định đẩy Diêu Hữu Thiên đang ngồi trên đùi mình ra.

“ Không cần anh chịu trách nhiệm nữa sao? Vậy thì chuẩn bị ăn cơm thôi.”

“ Đương nhiên là cần rồi.”

Đùa kiểu gì thế? Dù sao cô cũng đã từng học chuyên ngành quản lý công thương đấy.

Biết cách lợi dụng cơ hội để đàm phán điều kiện chính là một trong những sở trường của người làm ăn.

Quan trọng nhất là cô muốn Cố Thừa Diệu phải biết rằng cô là vợ anh.

Anh phải quan tâm đến cảm giác của anh, cô còn phải lập gia quy nữa.

Giơ tay lên, Diêu Hữu Thiên chỉ từng ngón.

“ Thứ nhất, sau này anh không được phép đi qua đêm không về. Thứ hai, hàng ngày phải về nhà ăn cơm tối. Thứ ba, nếu anh không về nhất định phải gọi cho em.”

Cố Thừa Diệu nhìn vào ba ngón tay huơ huơ trước mặt mình mà cảm thấy rất buồn cười, đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô.

“ Thứ tư…..”

Diêu Hữu Thiên đang định nói điều thứ tư thì giọng nói biến mất trong môi anh.

Cô trợn tròn mắtnhìn vào gương mặt tuấn mỹ trước mắt.

Cặp mắt đen sâu thẳm lúc này tràn đầy ý cười.

Nhịp tim tăng lên, Diêu Hữu Thiên đành nhắm mắt.

Cửa phognf riêng lúc này được nhân viên phục vụ mở ra, bắt đầu lên món.

Am thanh vang lên bất ngờ ấy đánh thức Diêu Hữu Thiên, cô xấu hổ nhìn vào người phục vụ bưng món đang đứng ở cửa không biết nên vào hay đi kia.

Bay vọt khỏi người của Cố Thừa Diệu, ngồi về chỗ của mình.

Động tác ấy nhanh đến mức Cố Thừa Diệu không kịp phản ứng.

Nhân viên phục vụ dùng tốc độ nhanh nhất mà bưng món ăn lên rồi đi mất.

Diêu Hữu Thiên lúc này ước gì có cái lỗ trên mặt đất cho cô nhảy xuống.

Cố Thừa Diệu nghiêng mặt, bàn tay to lớn ôm lấy cô: “ Em đang làm gì vậy?”

“ Đều tại anh, xấu hổ chết mất.” Diêu Hữu Thiên lườm anh một cái, Cố Thừa Diệu bật cười: “ Có gì đâu? Em và anh là vợ chồng mà.”

Diêu Hữu Thiên cắn chặt môi, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

Đúng rồi, họ là vợ chồng. Cố Thừa Diệu cuối cùng cũng chịu thừa nhận sự thật này rồi.

Tâm trạng đột nhiên vui vẻ vô cùng.

…………………………………………………………………………………………

Bữa cơm trưa cứ thế mà kết thúc trong vui vẻ.

Hai người thỉnh thoảng cũng nói chuyện, mặc dù đều là chuyện công việc hơi kém thú vị.

Nhưng tâm trạng vui vẻ nên Diêu Hữu Thiên thấy điều đó đều không phải là vấn đề gì lớn.

Mặc dù quan niệm kinh doan của Cố Thừa Diệu và tập đoàn Chính Phát không hề phù hợp nhưng anh có một cố ý kiến không tồi.

“ Có dịp thì anh nên nói chuyện với anh cả của em một lần, em nghĩ hai người các anh sẽ rất hợp.”

Nghĩ đến người anh trai hết lòng bảo vệ người thân kia, Diêu Hữu Thiên cảm thấy nhớ anh rồi. Từ sau lần về Bắc Đô đợt trước vẫn chưa gặp lại.

“ Sẽ có dịp thôi.” Cố Thừa Diệu nói ra quyết định của mình: “ Phần thô của khu nghỉ dưỡng cũng đã xây xong, hiện giờ đang trang trí nội thất, các thiết bị đang dần lắp đặt. Trước cuối năm chắc là sẽ có thể đi vào sử dụng, anh định sau khi khu nghỉ dưỡng hoàn thiện sẽ về Bắc Đô.”

Mới vài tháng Cố Thị đã đứng vững tại thị trường thành phố Y, đến lúc đó chỉ cần điều một người có năng lực đến trông nom ở đây là được.

Diêu Hữu Thiên hiểu ý của anh: “ Anh muốn về Bắc Đô rồi à?”

“ Em không muốn về à?” Bạn bè , người thân của anh đều ở Bắc Đô.

Cộng thêm tuổi bà nội đã cao, sức khỏe không tốt. Nếu không phải do Kiều Tâm Uyển ép buộc thì anh không bao giờ chịu đến thành phố Y.

Trước đây Cố Học Vũ và Kiều Tâm Uyển muốn để anh đến thành phố Y là do sợ anh ở Bắc Đô gây loạn, ly hôn với Diêu Hữu Thiên.

Dù sao anh cũng đã quyết định sẽ sống tốt với Diêu Hữu Thiên vậy thì cũng sẽ không cần ly hôn với cô nữa.

Mà anh cũng chưa từng nghĩ sẽ ở lại thành phố Y.

Diêu Hữu Thiên lắc đầu. Cô từng đi học ở Bắc Đô bốn năm, ở Bắc Đô hay thành phố Y đối với cô mà nói không khác gì mấy.

Nhưng trong lòng biết rất rõ một điều là Cố Thừa Diệu đã thừa nhận thân phận của cô.

Cho dù là về Bắc Đô thì mối quan hệ giữa họ chỉ tốt lên chứ không thể xấu đi.

Điều này điều mà cô mong mỏi nhất rồi.

Ăn cơm xong, Cố Thừa Diệu đưa Diêu Hữu Thiên về tập đoàn Chính Phát.

“ Mạc Viễn đến thành phố Y, buổi tối anh đón em, cùng ăn bữa cơm.”

Không biết chuyện của Mạc Viễn đã giải quyết xong chưa. Chắc thời gian ăn bữa cơm thì vẫn có chứ.

“ Được.” Diêu Hữu Thiên biết Thương Mạc Viễn là bạn hợp tác với Cố Thừa Diệu. Lúc trước ở Bắc Đô đã từng gặp.

Văn phòng GC của hai người ở Bắc Đô rất có tiếng, hiện giờ cũng đã là một trong những công ty thiết kế hàng đầu tại Bắc Đô.

“ Anh hôm qua ở cùng với anh ấy à?”

Mặc dù việc cũng đã qua, có điều Diêu Hữu Thiên vẫn muốn biết, hôm qua anh không về nhà có phải là đã đi đến nơi nào không nên đến.

“ Chứ gì nữa?” Cố Thừa Diệu nghiêng mặt nhìn cô: “ Em tưởng anh đi đâu?”

Diêu Hữu Thiên bật cười: Em tưởng là anh cái đó …..xong sợ quá chạy mất rồi.”

Cố Thừa Diệu khó hiểu nhìn cô: “ Cái đó là cái gì? Em làm gì mà anh phải chạy mất?”

Môi Diêu Hữu Thiên mấp máy, cái tên này lại nữa rồi.

“ Anh biết rõ mà.”

“ Em không nói thì làm sao mà anh biết được?”

“ Chính là, chính là….” Diêu Hữu Thiên đỏ mặt: “ Chính là anh với em làm chuyện đó xong em tưởng anh sự quá chạy mất.”

Cố Thừa Diệu bật cười: “ Em là




/916