Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Chương 184 - Chương 159

/916


Editor: Xám

Tôi tự vào tìm anh ấy. Khi Tiểu Mã còn đang kinh ngạc không thôi, Diêu Hữu Thiên đã cất bước đi về phía văn phòng của Cố Thừa Diệu.

Tôi, tôi nên thông báo trước một chút đã. Ngộ nhỡ thời gian này ông chủ được cô Bạch ở bên ngoài chăm sóc quá thoải mái, không muốn thấy cô Diêu đến thì làm thế nào bây giờ?

Lần này Diêu Hữu Thiên thật sự hơi bật cười. Đứng đó bất động, nghiêng đầu nhìn Tiểu Mã: Tiểu Mã, dáng vẻ tôi rất khủng bố?

Không, không có ạ.

Đến lời Tiểu Mã cũng không nói hoàn chỉnh được. Diêu Hữu Thiên muốn cười, Tiểu Mã này, bình thường nhìn rất khôn khéo, có lúc lại cảm thấy hơi ngốc nghếch.

Cô đột nhiên nghĩ đến một câu nói, vật giống như chủ.

Cố Thừa Diệu cũng vậy, nhìn thì là một người rất khôn khéo, có lúc lại rất ngốc nghếch, rất đáng yêu.

Tiểu Mã này thật sự giống như Cố Thừa Diệu vậy. Đoán chừng là ở bên nhau lâu rồi, đã bị lây nhiễm.

Tiểu Mã, cậu cũng đến tuổi có bạn gái rồi phải không? Lần sau tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người. Cô còn nhớ. Thư ký Tiểu Vi của cô vẫn chưa có bạn trai đâu.

Không, không cần. Hối lộ, đây rõ rành rành là hối lộ. Tiểu Mã nuốt nước miếng, rất muốn đồng ý.

Có điều, cho dù cô giới thiệu bạn gái cho cậu, cậu cũng sẽ không bán đứng ông chủ.

Cậu khẳng định chứ? Diêu Hữu Thiên cười: Tôi còn định giới thiệu Tiểu Vi cho cậu, nếu như cậu nói không cần, vậy thì thôi vậy.

Tiểu, Tiểu Vi? Ánh mắt Tiểu Mã bỗng chốc sáng lên.

Nếu như công ty hai nhà đã hợp tác, đương nhiên là thường xuyên qua lại. Thực tế cậu đã từng gặp Tiểu Vi. Dáng dấp xinh đẹp, người lại giỏi giang.

Đối với người đã độc thân rất lâu như cậu mà nói, không đúng, đối với đàn ông luôn độc thân mà nói, vẫn rất khiến người ta động lòng.

Ừm, chỉ tay nhìn trời. Cậu có nên bán đứng ông chủ vì mỹ sắc không đây?

Chuyện này thật sự làm người ta rối rắm mà.

Vào lúc Tiểu Mã còn đang rối rắm, Diêu Hữu Thiên đã cười nhẹ đi vào văn phòng của Cố Thừa Diệu.

Cố Thừa Diệu đang ngồi phía sau bàn làm việc đọc văn kiện, bút máy trong tay viết gì đó lên trên.

Khi làm việc anh vô cùng nghiêm túc, thậm chí không chú ý đến có người đi vào.

Diêu Hữu Thiên đặt nhẹ bước chân, chậm rãi đi đến phía sau Cố Thừa Diệu, vào lúc anh cực kỳ chăm chú, che lên mắt anh.

Đoán xem em là ai?

Tay Cố Thừa Diệu cầm bút ngừng lại một lát, đột nhiên mỉm cười, kéo bàn tay che trên mắt xuống.

Có thể không thông qua thông báo mà đi vào phòng của anh, ngoài em ra không có ai khác, bảo anh đoán cái này, em không cảm thấy ——

Ánh mắt quan sát Diêu Hữu Thiên từ trên xuống dưới một lượt, giọng điệu lại mang theo một chút ghét bỏ: Thật ra hành động này của em là đang kéo chỉ số thông minh của em xuống sao?

Môi Diêu Hữu Thiên vừa mấp máy, chưa kịp mở miệng, Cố Thừa Diệu lại thêm một câu: Tuy nhiên chỉ số thông minh của em vốn không cao. Kéo xuống nữa, đã có thể biến thành số âm rồi.

Chỉ số thông minh của anh mới là số âm.

Từ trước đến giời Diêu Hữu Thiên vẫn biết Cố Thừa Diệu độc miệng, sự động miệng này dùng với người khác thì thôi đi, dùng với cô, cô thật sự khó chịu.

Chẳng lẽ không đúng? Tay Cố Thừa Diệu tiện thể kéo cô lại, để cô ngồi trên đầu gối mình: “Lẽ nào em muốn anh đoán một vài cái tên của oanh oanh yến yến em mới vui?”

Anh dám? Hai mắt Diêu Hữu Thiên trừng lên, nhìn thì sắc bén, nhưng lại có phong tình không nói nên lời: Anh dám có người phụ nữ khác, em sẽ thiến anh.

Thật ác độc. Cố Thừa Diệu giống như bị dọa, nhưng trên mặt lại hoàn toàn ung dung tùy ý, tay choàng vào eo cô, siết chặt lần nữa: Thì ra cô Cố nhà ta lại hung ác như vậy sao?

Anh mới biết à? Khóe môi Diêu Hữu Thiên cong lên, bàn tay nhỏ bé




/916