Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Chương 194 - Chương 168

/916


Editor: Xám

Khoảng cách vô cùng căm giận chính là mình đã đến muộn vài năm. Lỡ mất lần gặp gỡ thứ hai với Diêu Hữu Thiên.

Năm đó khi rời đi, làm việc nghĩa không được chùn bược, cho rằng cuối cùng đời này mình có thể chờ được ở bên cạnh Diêu Hữu Thiên lần nữa.

Chỉ cần anh nỗ lực, chỉ cần anh đạt được địa vị có thể tương xứng với cô.

Nhưng dù thế nào cũng không ngờ, cái anh chờ được lại là cô gả cho người khác?

Nếu như lúc trước biết cô sẽ dễ dàng quên mất lời hứa của hai người như vậy, anh có thật sự tuân thủ lời hứa, chờ cô vài năm hay không?

Tâm trạng anh quay vòng, trong mắt hiện ra nỗi thống khổ rõ ràng, Diêu Hữu Thiên lại nhìn mà không thấy.

Đối với người không liên quan, không quan trọng, cô chưa bao giờ đặt ở trong lòng.

Nhất là đối với một người không tôn trọng người đàn ông của cô.

Nếu như hiểu rồi thì mời anh buông tay.

Cô gái này, cố chấp đến mức khiến người ta tức giận. Chiến Li nên bỏ đi, nhưng lại không đành lòng.

Tôi chỉ muốn tiễn cô.

Không cần. Diêu Hữu Thiên từ chối: Tự tôi biết ngồi xe, không cần anh tiễn.

Để tôi tiễn cô. Chiến Li kiên trì: Nếu cô không để tôi tiễn cô. Có tin tôi hôn cô ngay ở đây không?

Anh nheo mắt lại, mang theo vài phần kiên quyết: Cô biết đấy, tôi làm được.

Sắc mặt Diêu Hữu Thiên khẽ biến đổi, hận đến mức cắn răng: Vô liêm sỉ.

Vô liêm sỉ cũng là bị cô bức. Chiến Li túm lấy cánh tay cô tiện thể quay lại: Đi thôi. Tôi tiễn cô.

Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không muốn để anh tiễn, nhưng lại nghĩ đến cảnh tượng người này hôn mình lần trước.

Lần đó là ở cửa nhà, không có nhiều người thế này.

Đây chính là trên đường cái người đến người đi. Cô biết Chiến Li nhất định sẽ nói được làm được, mà cô tuyệt đối không muốn diễn truyền hình thực tế cùng anh ta.

Cực kỳ căm phẫn trừng mắt nhìn Chiến Li một cái, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Ngồi trên xe Chiến Li giống như giận dỗi, trên mặt Diêu Hữu Thiên đến một chút lòng biết ơn cũng không có.

Gương mặt lạnh lùng, giống như Chiến Li nợ tiền của cô vậy.

Chiến Li nhìn nửa bên mặt của Diêu Hữu Thiên, trong lòng một nửa chua xót, một nửa vui mừng.

Đổi lại trước kia, đâu cần anh dùng thủ đoạn thế này? Cô đã tự mình áp đến.

Điều vui mừng đương nhiên là anh lại có thể ở chung với cô thêm một chút. Cho dù chỉ là chút chuyện nhỏ như tiễn cô.

Thiên Thiên, cô về Bắc Đô khi nào? Không phải thời gian tan tầm, nhưng rõ ràng trên đường hơi đông.

Chiến Li không chuyện nói nhảm, chỉ hi vọng nói thêm vài câu với Diêu Hữu Thiên, nghe giọng cô một chút cũng được.

Diêu Hữu Thiên lại không trả lời anh, ánh mắt chỉ dừng trên đường phố bên ngoài cửa sổ xe.

Đã sắp đến năm mới, đến một nơi mang màu sắc vui mừng, mà cô lại không hề bị bầu không khí này cuốn hút chút nào.

Cố Thừa Diệu, rốt cuộc anh ấy có biết Bạch Yên Nhiên đã quay về hay không?

Cô không hề tin tưởng hoàn toàn lời Bạch Yên Nhiên nói hôm nay, có điều hẳn là có một vài chuyện cô ta nói là thật.

Về phần đâu là thật, cô cần chút thời gian để suy xét cẩn thận một chút.

Sau khi suy xét thì sao? Phải làm thế nào? Ly hôn với Cố Thừa Diệu sao? Cô không biết, cô thật sự không biết.

Cố Thừa Diệu, đối xử với em tốt không?

Vừa nghĩ đến Cố Thừa Diệu, không ngờ đã nghe thấy câu hỏi của Chiến Li, mi tâm cô khẽ nhíu lại: Chuyện không liên quan đến anh.

Mỗi lần cô có thái độ lời nói lạnh nhạt như vậy, đều sẽ khiến Chiến Li cảm thấy tổn thương.

Cô đối với anh, đã giống như hoa trên vách núi.

Hái xuống, anh tan xương nát thịt, không hái, anh lại không kiềm chế được khát vọng trong lòng.

Cuối cùng lại đẩy chính mình vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Bất đắc dĩ cười lạnh, giọng của anh chuyên tâm mà thâm tình. Chỉ là Diêu Hữu Thiên nghe không hiểu.

Hoặc là có nghe ra, cô cũng sẽ chọn coi như




/916