Huyền Nữ Kinh

Chương 2: Thư trung tuyệt sắc

/44


Tiểu Lục Tử một mạch chạy đến giữa lưng núi, mới dừng chân lại, ngồi trên một khối đá to nghỉ ngơi. Hai chân hắn đạp phát đau, kêu khổ thô tục chửi: "Fuck! Lão tử bị con nhỏ ngốc ngếch thiển cận làm phiền đã đủ thảm, không ngờ lại gặp hai tên bệnh thần kinh tự xưng là thần tiên. Hứ, tự nghĩ có không gian giới chỉ biến thành hai món vũ khí nên là thần tiên, ta khinh! Không gian giới chỉ lão tử đây có 2 cái! Ấc... tuy là từ nơi lão quỷ trộm được!"

Trong miệng chửi bới, Tiểu Lục Tử từ không gian giới chỉ lấy ra "Huyền nữ kinh", tiện tay mở ra, hắn nghĩ bên trong phải rỗng không trắng xóa, hoặc giả chỉ là nghệ thuật trên giường thông tục, nhưng hắn lại thấy được một màn xuân sắc phơi phới khiến người phun máu mũi. Tinh thần hoảng hốt, Tiểu Lục Tử cảm giác bản thân hãm nhập một xứ không gian mộng ảo, cỏ xanh bóng loáng trên đất, một tuyệt sắc mĩ nữ quần áo nửa mở nằm dài bên thân mình, hai chân thon thả trắng tinh (tuyết), nhẹ nhàng mở ra, miếng lụa mỏng manh che lấy che lấy chỗ kín đáo thần thánh nhất của nữ nhân, cảnh sắc dâm mĩ mập mờ, lúc ẩn lúc hiện.

"Ngươi, ngươi... sao lại là nam chứ?" Nữ nhân thanh âm nhu mị nhập cốt, giống như tiếng trời, lại càng nhẹ tăng ý niệm kinh hãi, càng thêm khiến nam nhân thú tính đại phát. Nảng bối rối ngồi dậy, làm cho một đôi ngọc thố chắc cao trước ngực phơi bày, anh hồng hai điểm, tiếp tục kích thích thị giác thần kinh của Tiểu Lục Tử run rẩy phát ngốc.

Tiểu Lục Tử tới nay vẫn là một thân xử nam, đâu đã thấy qua trận thức lớn như thế, bụng liên tục khô nóng, vài lần muốn mở miệng nói, đều không có thể như nguyện. Nghe được giọng nói kinh khủng như thế của nữ nhân, mới hoảng hốt vội vàng quay người, lắp bắp nói: "Ta, ta nguyên gốc là nam nhân mà! Ta rõ ràng đang xem sách, thế nào lại có thể tới đây chứ? Nàng là ai?"

"Khách khách khách, ta gọi là Huyền Tử, chúng ta đang ở trong sách! Nhưng, nam nhân sao lại có thể mở được quyển sách này chứ? Ừm, trong kí ức không lấy làm nhiều của ta, có vẻ chỉ có nử nhân mới có thể đi vào." Mĩ nữ mái tóc đẹp như tơ nghiêng đầu, rất ngây thơ nói: "À! Có thể nào ngươi là nữ cải nam trang không? Nhưng cũng không đúng, cái thứ trong bẹn ngươi rất cứng, rõ ràng là thứ chỉ có nam nhân mới có, cái này ta nhớ rất là chắc, Cửu Thiên Huyền Nữ đã dạy qua ta rồi!"

Đôi môi đỏ tươi của Huyền Tử rất nhỏ, thực sự rất gợi cảm phong nhuận, tùy tiện nói gì đấy, đều có thể câu dẫn tính dục của nam nhân. Con mắt cong, cười lên giống như trăng khuyết (lưỡi liềm). Tiểu Lục Tử không biết phải dùng lời văn thế nào mới có thể hình dung nàng ta, khuynh quốc khuynh thành, học quốc ương dân, mĩ nhược thiên tiên... đối với tất cả, đều là không đươc. Minh tinh điện ảnh xinh đẹp nhất kiếp trước cũng không bằng một phần ngàn của nàng ta, tựa hồ chỉ có ôn nhu của Sở Sở, mới có thể cùng nàng ta hợp tấu vài vòng.

"Uy! Uy! Sao mà nhìn người ta phát ngốc thế, ngươi còn chưa nói tên của mình đấy!" Huyền Tử sửa sang lại y phục lộ ra, tựa hồ không phải khẩn trương, đôi môi nhỏ hồng diễm nhẹ nhàng cất lên, tự sân tự oán kêu lên.

Tiểu Lục Tử trố mắt nhìn eo lưng nhỏ nhắn như rắn của Huyền Tử, bởi vì đột nhiên ngồi dậy đã phơi bày nhiều hơn, da thịt non trắng, đâm vào mắt hắn, khi muốn báo ra danh tính bản thân, chợt nghe giọng nói của Thượng Quan Đào Đào vang lên không xa.

"Tiểu Lục Tử, xem lần này ngươi còn chạy đi đâu được? Khách khách, bị ta tóm rồi nhé!"

Ảo cảnh của Tiểu Lục Tử biến mất, theo bản năng đóng "Huyền nữ kinh" lại, tiện tay quăng vào trong không gian giới chỉ. Câu này hắn đã nghe qua không dưới 1000 lượt, mỗi lần con nha đầu ngốc nghếch này nói chung đều đả thảo kinh xà, xuất thủ trước tiên, gặp mặt nói chung đều hưng phấn kêu lên vài câu, để hắn chuẩn bị tốt trước. Tiểu Lục Tử không vội vàng hấp tấp từ hòn đá đứng lên, nóng nảy la lên: "Thượng Quan Đào Đào, bổn thiếu đã nói qua bao nhiêu lần rồi, mượn Hỏa Phượng kiếm của gia đình ngươi nhất định có thể trả lại, ngươi cứ bám chết lấy tên thối tha ta truy sát. Nếu không phải là ngươi truy sát, nói không chừng bổn thiếu đã đưa kiếm lại cho gia đình ngươi rồi."

Thượng Quan Đào Đào nhìn lâu rất khả ái, khoảng chừng 15 16, con mắt to mộng nước trông như hắc thủy tinh, cái mũi ngọc non trắng cau nhẹ lại, trông cứ như con nhóc Lưu Li trong hoạt hình bước ra vậy. Nàng mặc quần áo bằng tơ màu hống phấn, sạch sẽ, không có một điểm bẩn cùng vết sướt nào, không thê thảm như Tiểu Lục Tử.

Nàng ta không để tâm đến thái độ Tiểu Lục Tử, cất tay lên, một đoản kiếm khảm đầy bảo thạch xuất hiện trong tay tiểu nữ hài, đắc ý quát lên: "Tiểu Lục Tử chỉ cần ngươi giao ra Hỏa Phượng kiếm của gia đình ta, ta sẽ tha cho ngươi, không truy cứu tội ngươi tiềm nhập Thượng Quan thế gia trộm bảo. Ừm, không sai! Bổn cô ngương độ lượng, lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng ồ."

"Bỏ đi, tiểu sõa nữu (con bé ngốc), mỗi lần gặp ngươi đều nói thế này cả, không lẽ không thể đổi câu khác sao?" Tiểu Lục Tử không còn sức chịu đựng, trên mặt khổ não tựa hồ như muốn va phải tường vậy, "Bằng hữu ta ở trong hàn băng chi tráo, cần phải sử dụng cực phẩm hỏa hệ kiếm này trị thương, sau khi dùng xong, ta sẽ tự thân tới Thượng Quan thế gia không được sao?"

"Khốn kiếp, không được kêu ta tiểu sỏa nữu, ta gọi là Thượng Quan Đào Đào."

"Ngươi không đuổi theo ta nữa, ta sẽ không kêu!"

"Không được, ta phải truy hồi Hỏa Phượng kiếm!"

"Ta lại gọi ngươi tiểu sõa nữu!"

"Tiểu Lục Tử khốn kiếp, ngươi cũng chỉ có thể nói mấy câu này thôi, ta đã thuộc lòng hết rồi! Hứ, nói thật với ngươi, Đào Đào nổi giận rồi, lần này không đốt đầu ngươi, cũng đốt râu ngươi... Ừm, ngươi trông như không có râu dài, trong mọi trường hợp ta phải đốt ngươi thành đầu heo!" Nói xong, tiểu nha đầu bạt xuất đoản kiếm, trong miệng nhẩm niệm, một bầy hỏa diễm hồ điệp đỏ tươi từ đoản kiếm bay ra, hướng Tiểu Lục Tử vây lại.

"Sõa nữu đáng chết, ngươi lại có thể sử hỏa điệp chú, tốc độ ngươi có thể theo ta sao? Hứ!" Tiểu Lục Tử trước vòng vây hồ điệp, lanh lợi nhảy lên cây, trông như hầu tử trong rừng rậm nguyên thủy, quay mắt quẳng hồ điệp ra sau lưng.

"Đừng chạy! Đợi người ta mà! Xin ngươi, ngươi để ta giữ đi!" Hỏa Điệp tựa hồ bay tới cự li nhất định tự động dừng lại, đợi Thượng Quan Đào Đào đuổi tới phía sau, mới có thể tiếp tục truy đuổi theo. Đây là cư li hữu hiệu của thuật sĩ thi pháp.

Hai người ồn ào huyên náo, giống như trẻ con chơi đùa, nhưng Tiểu Lục Tử hiểu rõ, nha đầu này hạ thủ không biết khinh trọng, lúc mới bắt đầu, hắn đã nếm qua không ít, hai tháng gần đây nhất mới có khởi sắc, có thể tìm được cách đối phó ả ta. Đó là chạy trốn, không để ả ta tiến tới cự li công kích hữu hiệu.

Lại nói hai tiên nhân đó, bọn họ muốn quay về tiên về, tất phải hiển xuất toàn bộ lực lượng, mới có thể trùng phá tầng kết giới đại khí trong tinh cầu này. Nhưng, phát ra lực lượng cường đại, lại có thể chịu lôi kiếp kết giới quang lâm, cũng là theo tên khốn tự xưng là "kết giới chi thần" đó.

"Oanh! Oanh!" Hai tiên nhân mới khôi phục một phần mười lực lượng, lại phải đương đầu hai đạo thiểm điện đánh xuống, nhưng hai người đều không đều không cử động, không nghĩ là pháp lực bọn họ là không thể, không sợ các lôi kiếp này, mà là...

Hai đạo thiểm điện đang mất dần, không ngờ lại nổ cạnh thân hai người, lam sắc hỏa hoa càng thêm phủ trùm loạn lên, thực sự không thương tổn đến một sợi lông của tiên nhân. Giữa trời cao mênh mông, truyền lại tiếng than thở sầu muộn, "Hờ! Lại đánh trượt rồi! Bổn giới thần tuyệt không thể thừa nhận, lần nữa để bọn ngươi hai tên hạ giới lén lút nếm thử một chút lợi hại tiên nhân, khiến bọn ngươi biết được thần thông của bổn giới thần!"

"Ta khinh! Ngươi bất quá chỉ là một tên tiên nô cấp thấp trông coi lôi kiếp, nếu không phải ngươi trốn tại giữa kết giới, bổn tiên đã sớm đánh ngươi hồn phi phách tán, coi ngươi còn dám trước mắt bổn tiên hồ ngôn loạn ngữ không. Mở con mắt chó của ngươi ra, nhìn cho rõ thân phận của bổn tiên đây!" Linh Thạch tiên nhân giận dữ, trương mõ lên trời chửi lớn.

Thụ tiên nhân cũng uy phong lẫm lẫm quát lên: "A! Ngột Na tiên nô, còn không mau tránh ra! Dựa vào chút bản lĩnh của ngươi, chống giữ bất tầng kết giới thứ 99, một khi thất khứ nguyên thần, sẽ biến thành một cỗ linh khí vô thức trong kết giới. Hứ, rãnh rỗi thì hưởng thụ tốt sinh mệnh còn sót lại, không nên ở đây lãng phí tranh luận, trở ngại bổn tiên làm việc."

"Phẹt phì phì, xin chết bổn giới thần, xem "Tinh vân lôi điện cửu kiên hoàn" uy lực mạnh nhất của ta đây, để các ngươi biết hậu quả của việc nhục mạ bổn thần!" Giữa trời cao tăm tối, truyền ta tiếng bạo nộ của một đại hán, tiếp đó là chú ngữ thấp trầm mà thần thánh.

"Không ổn, trốn mau, tên ngu đần này không ngờ tự tổn hại năng lượng sinh mệnh, sử dụng thiểm điện cửu liên hoàn, sợ rằng cả tòa sơn phong này đều có thể bị hủy đi mất! Linh Thạch tiên trưởng mau trợ giúp ta một tay, sớm trùng phá kết giới, quay về tiên giới!"

Thụ tiên nhân sau khi giới thần nói xuất ra cửu liên hoàn, lộ ra tiên khí Xuyên Vân Thoa, trương mỏ phun ra một đạo chân nguyên thuần chánh, Xuyên Vân Thoa bất ngờ to lên dài trăm trượng, phát ra tiếng vo ve cộng chấn sinh mệnh.

Linh Thạch tiên nhân cũng biết lệ hại của đạo Tinh vân lôi điện, không dám ý kiến, lập tức truyền tiên nguyên cho Thụ tiên nhân, trợ giúp ông ta thôi động Xuyên Vân Thoa, sớm thoát khỏi Hồng Loan tinh. Thiên không dần dần tràn đầy mây đen, điện hỏa hoa càng phát xạ thêm, giống như thiên hà đảo lưu, trực tiếp ép xuống. Thụ tiên nhân kéo theo Linh Thạch tiên trưởng, nhảy về Xuyên Phi Thoa, quát lớn một tiếng: "Lẹ!"

Một luồng ngân quang tiến thẳng lên trời, đột nhiên một đạo điện xà không yếu mệnh bổ xuống, gầm hét muốn bao lấy ngân thoa. Thụ tiên nhân lại hét nhẹ lên vài tiếng từ trong thiểm điện truyền ra, luồng ngân quang quay vòng, đột nhiên nhắm hướng ngoài núi thoát đi, tựa hồ phóng tới hướng của Tiểu Lục Tử và Thượng Quan Đào Đào.

"Khậc khậc! Tiểu tiên vô năng, đã sợ bổn thần, biết mà trốn đi!" Tiếng cười to khánh khách đắc ý trong hư không, chỉ huy thiểm điện năng lượng to lớn, truy đánh Xuyên Vân Thoa.

Một đạo thất thải thần quang lóe qua, Xuyên Vân Thoa thành công phá được lực cấm chế của kết giới, bay ra khỏi phạm vi che phủ của Hồng Loan tinh.

Lúc này, uy lực lớn nhất của liên tỏa thiểm điện mới đánh ra, bởi vì không có mục tiêu, toàn bộ đánh lên phía bắc của ngọn núi.

"Oành oành! Ầm ầm!" Ngọn núi lắc lư, giống như ngày tàn của thế giới, hai ba ngọn núi cực to biến mất hơn nửa, vô số đá vụn, từ trên đỉnh núi lăn xuống, dáng giống như tuyết lở, chỗ nào đi qua đều biến thành vùng đất hoang tàn.

Tiểu Lục Tử đang bị Thượng Quan Đào Đào xuất tầng tầng tân kì pháp bảo truy cản không dứt, đột nhiên cảm thấy một trận kinh hoàng không thể giải thích, tựa hồ như đại nạn lâm đầu. Phí nam của bầu trời, bị điện vân bao phủ, biến thành ô hắc ám hồng, che đi bầu trời tĩnh lặng vốn có, đồng hành theo đó là thiên địa dị tượng, còn có tiếng đá lăn cuồn cuộn, như thiên quân vạn mã.

"Sõa nữu dừng lại, nhìn phía sau ngươi xem!" Tiểu Lục Tử né tránh một đạo hỏa phù hiểm hóc của ả ta, nửa dựa vào trên cây, vừa hay thấy được dị tượng Xuyên Vân Thoa trùng phá kết giới, mới biết hai tên bệnh thần kinh vừa rồi thực sự là thần tiên, thầm hối hận không có lừa nhiều đồ hơn.

"Tiểu Lục Tử khốn kiếp, chiêu này ngươi đã dùng 124 lần rồi, ta sẽ không mắc lừa nữa đâu. Nếu muốn sống, tốt hơn nên cầu..." Nói tới đây, Thượng Quan Đào Đào đột nhiên nói không được, thanh âm chấn động mặt đất, tựa hồ khiến lỗ tai nàng ta điếc đặc.

"Đồ khốn, nhất định là hai tên quỷ ngu đần tự xưng là thần tiên làm ra! Thần tiên đáng chết, không có con chim tốt! Thái dương lão mộc ngươi! Sõa nữu, mau nhảy xuống sông!" Tiểu Lục Tử bế lấy tiểu nha đầu bị chấn ngã ra đất, vội vàng theo hướng tây chạy thoát, nơi đó là dưới chân núi, có một đoạn sông sâu rộng, mỗi năm đỉnh núi tụ tuyết, đều là từ con sông này, rót vào Li Nhân giang.

Chỉ có từ nơi đấy nhảy xuống, mới có cơ hội sống sót!

Thượng Quan Đào Đào thấy được trận thế sơn băng địa liệt, khuôn mặt nhỏ sợ hãi trắng bệch đi, nghĩ không thông tên đạo tặc khiến người đánh giết chán ghét vào thời điểm này lại cứu mình. Bị cánh tay cường tránh hữu lực của hắn bế, nhìn lại khuôn mặt thông minh đẹp của hắn, tựa hồ không phải đáng ghét lắm.


/44