Huyền Nữ Kinh

Chương 9: Lão Ngưu Nộn Thảo (2)

/44


Vương Tiểu Lục mơ mơ hồ hồ cởi bỏ y phục của Thượng Quan Đào Đào. Áo quần của hắn hiện giờ cũng đã biến thành một màu xanh lục rất kỳ quái. Hắn không thèm phân biệt đây là chân thực hay hư ảo, chỉ dựa vào xúc cảm của mình, sờ nắn da thịt trơn bóng mềm mại cùng thân thể ấm áp đang run lên nhè nhẹ của nàng. Một thứ thanh âm vô cùng dụ hoặc nổi lên trong đầu hắn. Thuận theo sự chỉ đạo của thanh âm đó, hắn từ từ cùng nữ hài hòa hợp thành nhất thể...

"Khic Khic khic... Chủ nhân quả là thông minh, mới nói đã hiểu, đúng là tài năng trời phú. Ừmm, nếu như thế này thì thời gian ta ra khỏi đây sẽ được rút gần lại, quả là tốt quá! Lúc đó ta có thể cùng chủ nhân....? Không được, cấp độ của người hiện tại quá thấp, không thể cùng ta dung hợp được. Quá yếu! Bất quá, nhìn bộ dạng hiện tại của họ, thật không khỏi khiến mình nghĩ ngợi a!" Huyền tử thầm nghĩ tới nghĩ lui, nhìn hai người lăn lộn trên bãi cỏ, hơi thở nặng nhọc, tiếng rên ai oán khiến cho xuân tâm bị trói buộc lâu nay của nàng chợt nỗi dậy.

Không biết tung hoành bao nhiêu lâu, chợt nghe nữ nhân bật kêu lên rối rít như tiếng chim. Cùng với tiếng rên đó, da thịt nàng cũng chuyển thành màu đỏ ửng. Trong não của Vương Tiểu Lục chợt vọng lên lời cảnh cáo rằng vùng phụ cận nhục thân của hai người có yêu khí xuất hiện. "Ah, là chu tinh đuổi tới rồi, ta phải chạy tiếp mới được!" Hắn đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy tám ngón tay của Thượng Quan Đào Đào đang bấu chặt lấy mình, gương mặt thoáng nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

Tiểu Lục Tử hét bảo đóng sách lại, tinh thần thể tự nhiên bay ra khỏi sách. Hắn phát hiện mình trở về nguyên địa, Thượng Quan Đào Đào đang ngủ rất sâu ở trên lưng hắn, phát ra vài tiếng ngáy khe khẽ. Trong đầu hắn tựa hồ như có nhiều thứ, nhưng cũng dường như không có biến đổi gì, chỉ cảm giác toàn thân thanh tỉnh, lục thức trở nên mẫn tuệ hơn nhiều. Hắn dường như không dùng mấy lực khí, chân đã đi như gió, chạy nhanh về phía trước. Ở phía sau hắn, cách không xa mấy, đã nghe tiếng chu tinh gầm lên giận dữ.

"A ha, tưởng là xuân mộng, giờ lại thành ác mộng, thiệt là hết biết oán trách ai nữa. Trong đầu hắn chỉ mãi thắc mắc là không biết tiểu nha đầu có biết chuyện vừa rồi không? "Nếu trong mộng nàng cũng mơ thấy mình có hành vi hủy hoại tiết trinh nàng, nhất định nàng sẽ đốt mình thành tro quá. Hừm, thật là phiền, cùng lắm là khi nàng tỉnh lại, có bị đánh chết mình cũng không thừa nhận là ổn!" Vương Tiểu Lục vừa chạy vừa nghĩ, không hề để ý đến khinh thân thuật của mình đã thăng tiến lên một cấp.

Theo dấu vết còn để lại của Phong Nguyệt Phiêu cục, Tiểu Lục Tử chạy suốt đêm, tiểu nha đầu ở trên lưng vẫn ngủ vùi ngon lành. Hắn nhiều lúc muốn nhân cơ hội này lột trần nàng ra, làm cái việc như đã từng làm trong sách. Khi trời vừa sáng thì hắn đã nhịn không được, thò tay vào trong quần nữ hài kiểm tra một lúc, xác nhận là không có huyết tích gì cả, bèn yên tâm vô cùng.

Nơi này là biên duyên của Long Cốt Sơn Mạch, do đó có thể nhìn thấy rải rác vài căn thảo ốc do thợ săn xây dựng. Tiểu Lục Tử cảm giác nữ hài trên lưng bắt đầu động đậy, thân người cũng nhẹ hơn nhiều, liền biết nàng đã hồi tỉnh. Không biết tại sao đã tỉnh rồi, nhưng nàng vẫn nhắm mắt vờ ngủ. "Ài, cõng ngươi trên lưng chạy cả đêm, cái lưng của ta nhiều chỗ không còn cảm giác nào nữa rồi." Tiểu Lục Tử không khỏi lòng thầm than thở.

"A! Đại ngô công a [con rết lớn!]!" Nữ hài ở trên lưng hắn chợt rú lên, chỉ vào các tử thi ở mặt đất phía trước hét chói lói.

Tiểu Lục Tử không ngờ lời đầu tiên của nàng sau khi lại là tiếng hét lớn như vậy. Hắn không nhịn được cười, cái tâm trạng lo lắng bất an coi như giảm còn một nửa. Ở phía trước không những có thi thể của ngô công, mà còn có hai thi thể của nhân loại. Tiểu Lục Tử nhìn ra họ là người của Phong Nguyệt Phiêu Cục. Hắn vỗ vỗ vào mông của nữ hài, khẽ an ủi: "Toàn là mấy con ngô công chết cả rồi, có lẽ là sản phẩm của Lạc Phong bỏ lại đó. Không ngờ trên người của Chu Tứ Hải lại có Liệt Thú Đan. Loại đan dược này đối với yêu quái mà nói, thì rất có hấp dẫn lực."

"Ca ca, người ta sợ mà. Cái tên Chu Tứ Hải đó quả là ngu, trên người có Liệt Thú Đam lại không biết dùng Tàng Tức Ngọc Bình mà đựng, hoặc giấu trong Không Gián Giới Chỉ là xong. Thật đúng là tên ngốc, đi ngang qua Long Cốt Sơn Mạch này nhất định phải chết!" Thân người nóng bỏng của Thượng Quan Đào Đào cứ áp vào lưng hắn, kề miệng sát vào tai thì thào.

Tiểu Lục Tử thấy nàng không để ý gì đến chuyện hồi đêm, trong lòng thập phần nhẹ nhõm, vui vẻ cười nói: "Con ngốc, ngươi nghĩ ai cũng có không gian chỉ giới à? Hơn nữa, Chu Tứ Hải chính là đang trong lúc xui xẻo bị người hãm hại, không cần biết hắn đi đâu đều cũng gặp nhuy hiểm. Hắn xui xẻo, Phong Nguyệt phiêu cục cũng xui xẻo, hiện giờ chúng ta cũng trở thành những cái đầu lâu xui xẻo."

"Ca ca quả là thông minh, đoán không sai điểm nào. Tên Chu Tứ Hải đó muội đã gặp vài lần, hắn vừa kế thừa quyền đứng đầu gia tộc thì lập tức có chuyện hỗn loạn phát sinh. Hắn nhất định biết rõ chuyện này, phụ thân của ta thường nói Chu Tứ Hải có tâm cơ rất thâm sâu, không hiểu hắn vì sao mà trở thành như thế này". Thượng Quan Đào Đào đem chuyện xảy ra sau đó như thế nào kể lại, mặc nhiên chấp nhận nam hài gọi nàng là cô ngốc, lại còn khen hắn thông minh nữa chứ. Chuyện này mà xảy ra trước đây một ngày, nhất định hắn sẽ tưởng mặt trời mọc ở hướng tây.

"Đừng có gọi ta thân mật như vậy, ta vốn là tiểu tặc mà. Đã nửa năm rồi bọn ta vượt núi trèo đèo ở ngoài này, ta khẳng định thế nào rồi cũng bị Thượng Quan gia tộc bắt được. Nói không chừng lại còn vu thêm cho ta cái tội danh dụ dỗ thiên kim tiểu thư của Thượng Quan gia, khiến ta từ tiểu tặc trở thành dâm tặc mất!"

Thượng Quan Đào Đào liền dẫu môi, bất mãn lầm bầm: "Ngươi nguyên là dâm tặc mà, hôm qua ở dưới sông đã hôn người ta, lén sờ mó người ta, lại còn nhìn thấy hết thân thể của người ta nữa. Ngay đến Đông Phương ca ca đã cùng ta đính hôn rồi mà còn không được nắm tay, ngươi làm như vậy còn muốn gì nữa?"

"Thề có lương tâm trời đất, ta đâu có muốn như vậy!" Tiểu Lục Tử liền cảm thấy nhứt đầu, thầm nghĩ không được chọc giận nữ nhân. Tiểu nữ hài này không có gì tốt, hắn liền giơ tay phát thệ, liền bị nàng chộp lấy ngăn lại.

Nàng hạ giọng thầm thì: "Hừm, coi như ngươi đừng có hòng chọc giận ta nhé!"

Vượt qua không xa các xác chết của ngô công, Tiểu Lục Tử đột nhiên phát giác ở bụi cả gần đó có tiếng cười khỉnh kèm theo một cổ sát khí yêu dị. "Con ngốc chạy mau, có yêu quái!" Tiểu Lục Tử biết là chạy không kịp, bèn trước hết hất cô gái trên lưng hắn bắn lên trời. Hành động xả thân cứu người này khiến cô gái rất cảm động, nghĩ hắn không giống như người khác.

Nữ hài vừa bị phóng lên trên, một đạo kình quang yêu dị đã bắn tới lưng dưới của hắn. Tiểu Lục Tử nghe được tiếng gió, bèn đảo thân tránh, có hạn chế việc sử dụng thân thể để tiếp một kích tất sát này. "Phốc!" Trên vai của hắn đã hiện một đạo huyết ngân, luồng kim quang khẽ trượt qua thân, chém gãy luôn nhiều thân cây.

Tiểu Lục Tử trước hết biết nghĩ ngay đây là ngô công tinh, bởi vì các tử thi trên chiến trường lúc nãy không có yêu quái nào lớn trội hơn đồng bọn cả. Đầu mục của chúng nhất định chưa chết. Tiểu Lục Tử nghĩ mình quá sơ ý. Vai trái bị thương tuy không đau, nhưng lại có cảm giác khá nóng. Hắn biết, nơi đó của mình nhất định nhiễm phải chất kịch độc rồi.

"Ca ca!" Nữ hài ngu ngốc quả nhiên bị cảm động, thân còn ở giữa không trung thì mắt đã ứa đầy lệ. Phản ứng của nàng cũng không chậm, vừa rớt xuống đất đã phóng ra mãn tinh thạch tiểu kiếm thuộc hỏa hệ, phát ra một đoàn hỏa tuyến, miệng cấp tốc mặc niệm chú ngữ, rồi hét to: "Hỏa tâm Hỏa Tuyến võng!" Hỏa tuyến đang toán loạn trở thành mũi tiến công rõ ràng, tụ lại từ tám hướng, biến thành một đạo hỏa võng [vòng lửa] bao lấy hai người họ.

"Khạch khạch khạch! Bằng vào cái phá võng nhỏ bé của ngươi mà muốn ngăn Bổn Thánh à, quá ngây thơ đó tiểu mỹ nhân à!" Theo tiếng lầm bầm âm sâm cùng tiếng cười quái dị đó, một đám thanh vụ lập tức xuyên qua hỏa võng, ngưng tụ lại thành hình, rồi nhắm hướng Tiểu Lục Tử đang thụ thương mà bức tới.


/44