Kế Hoạch Thay Đổi Nữ Phụ

Chương 26 - Chương 19

/27


Hạ Nghi nhàm chán nhìn thân thể Hạ Nghiên trên giường bệnh , từ hôm tỉnh dậy tới giờ cô vẫn chưa thể nhập hồn vào xác Hạ Nghiên , chẳng hiểu tại sao mỗi lần cô chui vào đều bị bật ra . Hạ Nghi buồn bực nằm trên bệ cửa sổ phơi nắng , ánh mặt trời ấm áp xuyên qua linh hồn trong suốt của cô tạo ra ánh bụi lấp lánh

“ Cạch” Cửa phòng khẽ mở ,Hạ Hoàng Lãnh nhẹ nhàng đặt áo vest lên sohpha “ Hôm nay em sao rồi ?” Hôn lên vàng trán mát lạnh của Hạ Nghiên , Hạ Hoàng Lãnh chỉnh lại nếp chăn cho cô ấy dù biết Hạ Nghiên không thể trả lời mình nhưng mỗi ngày hắn vẫn đến trò chuyện cùng cô , bác sĩ nói đây là một cách kích thích thần kinh cho Hạ Nghiên giúp cô mau chóng tỉnh lại

“Lãnh Tổng , ngài thật yêu thương tiểu thư” Nữ y tá mặt mày ửng hồng hồi hộp điều chỉnh máy oxi cho Hạ Nghiên nói

Mỗi khi Hạ Hoàng Lãnh tới thăm Hạ Nghiên cô ta đều đúng lúc xuất hiện , ai trong bệnh viện chẳng biết chỉ cần bước được vào Hạ Gia thì chẳng khác nào một bước lên mây dù chỉ làm tình nhân của Hạ Hoàng Lãnh cũng cam lòng , để giành được vị trí làm y tá riêng cho Hạ Nghiên mà cô ta phải đấu đá nhau gay gắt với đám đồng nghiệp , may mắn Hạ Hoàng Lãnh nổi tiếng yêu thương em gái nên tạo rất nhiều cơ hội cho cô ta tiếp cận

“Hôm nay cô ấy có biểu hiện gì không?”

Hạ Hoàng Lãnh không quan tâm ánh mắt tình ý của nữ y tá , nhận cây lược từ tay cô ta hắn chăm chút chải tóc cho Hạ Nghiên . Mấy ngày qua sống dựa vào thuốc khiến mái tóc bóng mượt của cô ấy xơ xác, rơi rụng đi rất nhiều , Hạ Hoàng Lãnh đau lòng nhìn mớ tóc vướng vào khung lược

“Sáng nay tiểu thư đã cử động nhẹ ở bàn tay , bác sĩ nói đây là biểu hiện rất tốt và nhờ tôi chuyển lời nói với ngài nên thường xuyên đến trò chuyện cùng tiểu thư”

Điều cô ta nói đều là sự thật , sáng nay ngón tay của Hạ Nghiên co giật nhẹ nhưng đó là biểu hiện của việc các cơ co thắt ,một phản ứng rất bình thường của cơ thể khi nằm liệt lâu ngày , còn việc bác sĩ nói nên trò chuyện nhiều hơn thì đúng là có nói nhưng chỉ nói bâng quơ , cô ta muốn Hạ Hoàng Lãnh tới đây thường xuyên vậy cơ hội để cô ta tiếp cận hắn sẽ dễ dàng hơn .Nghĩ đến việc ngày tháng sung sướng phú quý sau này của mình , cô ta đã cười không ngậm được miệng

“Lần sau vào phòng không được trang điểm đậm, tiểu Nghiên không thích mùi son phấn” Nhìn gương mặt trang điểm đậm của nữ y tá Hạ Hoàng Lãnh khó chịu cau mày , cô ta đi chăm bệnh nhân hay đi vũ hội trang điểm đậm như thế làm gì

“ Dạ … Vâng” Nữ y tá ngượng ngùng xoa mặt , sáng nay cô ta phải mất hơn hai tiếng để trang điểm vậy mà khen thì chưa thấy đâu bây giờ còn bị người ta kì thị

“Còn gì nữa không?”

“ Dạ không ”

“Vậy ra ngoài đi , tôi không thích có người làm phiền tiểu Nghiên”

“Vâng” Vác bộ mặt ỉu xìu ra khỏi phòng , nữ y tá nghiến răng trừng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt

Hạ Nghi trong phòng ôm bụng cười thắt ruột , cô biết mấy nàng y tá trong bệnh viện luôn nhăm nhe bổ nhào vào Hạ Hoàng Lãnh . Đẹp trai , giàu có lại còn yêu gia đình như hắn thì có khối nàng sẵn lòng chết đứ , cô ngửa đầu than thở trời cao bất công , kẻ đạo đức giả như Hạ Hoàng Lãnh thì sống khỏe mạnh còn người nhân đức như cô thì lại rơi vào đời sống thực vật chết dở sống dở

Hạ Nghi bay vèo ngồi lên vai Hạ Hoàng Lãnh giơ tay vò tung mái tóc mềm của hắn , ước nguyện ấp ủ bấy lâu nay của cô cuối cùng cũng được thực hiện . Hạ Hoàng Lãnh nhìn Hạ Nghiên nằm im lìm ngoan ngoãn trên giường bệnh mà tim đau thắt , cô gái khỏe mạnh ngày nào giờ bỗng trở nên suy yếu sống nhờ máy thở

“Em mau tỉnh lại đi, anh sắp phát điên lên vì lo lắng đây”Hạ Hoàng Lãnh dịu nhẹ Vuốt ve gương mặt gầy gò xanh xao của Hạ Nghiên .Nâng giường bệnh đỡ Hạ Nghiên dậy hắn tỉ mỉ lau người cho cô ấy

“Này !!!! anh làm gì thế hả?” Hạ Nghi hoảng hốt nhìn Hạ Hoàng Lãnh thành thục cởi áo Hạ Nghiên lau người “ Á !!! Tên biến thái thích lợi dụng kia ,anh dừng lại cho tôi” Hạ Nghi tức tối nắm tóc Hạ Hoàng Lãnh ra sức giật mạnh đáng tiếc hiện tại cô chỉ là linh thể không chút ảnh hưởng tới Hạ Hoàng Lãnh

“Hôm nay anh có gặp Lục Dĩnh , hắn có hỏi thăm bệnh tình của em nhưng bị anh lơ đẹp , anh vốn không ưa gì hắn còn bày đặt ra vẻ thân thiện , nực cười hắn cho hắn là ai mà anh phải trả lời hắn” lau tới phần ngực nhô cao của Hạ Nghiên , Hạ Hoàng Lãnh cố ý lau chậm nhất có thể

“Anh là tên biến thái chết tiệt , đợi tôi tỉnh lại tôi sẽ cho anh biết tay” Hạ Nghi tức xì khói nhìn thân thể Hạ Nghiên bị lợi dụng trắng trợn mà tên sàm sỡ còn mang vẻ mặt rất tự nhiên không chút tội lỗi

“ Thằng nhóc Hoàng Cảnh cũng giãy dụa đòi đến ở với em nhưng anh không cho , bác sĩ nói em cần sự yên tĩnh tuyệt đối nên anh không cho bất kỳ ai làm phiền em” lau đến vùng bụng bằng phẳng , ánh mắt Hạ Hoàng Lãnh bỗng nóng rực

“anh …. Anh …. Đồ biến thái , tôi sẽ méc mẹ Hạ Nghiên” Hạ Nghi nước mắt buôn dài chạy đi , cô không muốn ở lại nhìn thân thể Hạ Nghiên bị tên biến thái kia tàn phá bằng ánh mắt , ngay cả người bệnh mà hắn cũng không tha

“Haiz … anh đi kêu y tá vào lau tiếp cho em bằng không khi tỉnh dậy em sẽ hận anh tới chết mất ” Đấu tranh giữa lí trí và bản năng Hạ Hoàng Lãnh quyết định chọn lí trí vì hắn không muốn nửa đời sau bị Hạ Nghiên hận thù mình

Hạ Nghi đau khổ ôm mặt chạy hết quãng hành lang dài ngoằng “ Đùng” cô va phải người à không con ma khác

“Này đi dứng kiểu gì thế hả?” Con ma bị va trúng tức giận quát

“Xin lỗi , xin lỗi tôi không có ý” Hạ Nghi rồi rít cúi đầu xin lỗi

“Quái ! Sao giọng này nghe quen quen nhỉ?” con ma hiếu kỳ hỏi “ Ngẩng mặt lên cho tôi xem cái” Hạ Nghi khó hiểu ngẩng đầu

“ Quái !! Sao lại là cô”

Hắc thạch giật mình nhìn Hạ Nghi trong trạng thái linh hồn , trước kia hắn cũng có gặp Hạ Nghi vài lần dưới địa phủ nên không khó để nhớ mặt cô

“Anh đẹp trai chúng ta biết nhau hả?” Hạ Nghi nhìn anh chàng từ đầu đến chân đen tuyền kỳ lạ hỏi

“Cô không biết tôi ?”

“Tôi phải biết anh”

“ Bốp” Hắc thạch tức giận vỗ vào gáy Hạ Nghi làm cô đập vào bức tường bên cạnh

“Anh làm gì thế hả?” bị hắc thạch đánh dính vào tường Hạ Nghi tức giận quát

“Sorry , tôi quên mất thu pháp lực” Hắc Thạch xấu hổ gãi đầu

“Đồ điên , anh là ai?” Hạ Nghi bực bội nói

“ Hắc Thạch đây , bà cô già”

“Ehhhhhhhh !!! Sao tự nhiên cậu lại to xác bất ngờ thế” Hạ Nghi trợn mặt nhìn anh chàng anh tuấn cao to mặc bộ hắc bào phiêu dật tựa thần chết trước mặt

“Đây là bản thể thực của tôi được chứ” Hắc Thạch đen mặt nhìn biểu hiện gặp quỷ của Hạ Nghi

“À!!!!”

“Khoan nói chuyện này , sao cô lại xuất hiện ở đây trong trạng thái này , đừng nói với tôi là cô…..”

“Bậy ! Tôi chưa chết , chỉ là sống thực vật thôi”

“Sống thực vật !!!! ” 0.o

“Ừ , tôi cũng không biết tại sao lại mình lại không thể chui vào thân xác , tôi đã lơ lửng thế này vài ngày rồi” Hạ Nghi buồn bực ngồi lên bệ cửa sổ hành lang

“Cần tôi giúp gì không?” Hắc Thạch xoa cằm nói

“Tôi không biết nhưng nếu để bên dưới biết tôi tôi như vậy cả đời thì chắc chắn khi xuống dưới sẽ bị dân chúng cười cho thối mũi”

“Hay thế này đi , cô đưa tôi tới gặp thân thể cô xem có giúp gì được cho cô không?” Hắc thạch búng tay nói

“Được không đó” Hạ Nghi nheo mắt nghi ngờ

“Vẻ mặt cô là thế nào , không tin tưởng thì thôi tôi đi là được”



ấy ấy , tôi đùa thôi , đi tôi đưa cậu đi”

“Này , không phải cô giỏi mấy cái dụ bắt ma lắm mà sao giờ lại không rõ tình trạng của bản thân” Hắc Thạch ngắm nghía thân thể Hạ Nghiên nằm trên giường bệnh nghiên cứu

“Cậu cũng biết nói bắt ma kia mà , là ma chứ không phải linh hồn sống làm sao tôi biết tại sao mình không vào được , tôi cũng thử vài cách rồi mà vẫn không được”

“Thế thì kỳ lạ nhỉ , tôi cũng không thấy có gì bất thường” Hắc Thạch đưa mũi lại gần hít một hơi thật sâu “Vẫn thơm tho mà”

“Bốp… Cậu ngửi ở đâu vậy hả?” Hạ Nghi nghiến răng vỗ đầu Hặc Thạch , cái thằng nhóc này lại dám đưa đầu vào ngực Hạ Nghiên mà hít hà cơ đấy

“A ha ha ha” Hắc Thạch cười gượng , hắn chỉ tính người xem trên người Hạ Nghi có mùi gì bất thường không , ai biết lại cắm đầu vào ngực người ta kia chứ , mô phật !! hắn là người xuất gia nha “ lạ nhỉ ? Tôi không ngửi thấy gì bất thường mà trước đó cô có biểu hiện gì khác thường không?”

“mấy hôm trước đột nhiên nửa đêm tôi bị đau đầu dữ dội rồi nghe thấy có người réo gọi tôi từ khoảng không sau đó thì tôi chìm vào bóng tối vô định tới khi mở mắt đã thấy mình trong trạng thái này”

“ Cô có nhớ hôm đó là hôm nào không?”

“Hình như là năm ngày trước”

“giờ nào còn nhớ chứ”

“không rõ lắm hình như là vào nửa đêm” Hạ Nghi cố ý che giấu việc mình đã gặp Kỷ Đình nếu để Hắc Thạch biết có linh hồn oan khuất lang thang hắn sẽ không ngần ngại mà túm cổ người ta lôi xuống dưới , cô còn cần Kỷ Đình trợ giúp vụ án kia “ À đúng rồi , trước kia tôi có giúp một ma nữ rửa oan , cô ta đưa cho tôi chiếc nhẫn cổ còn nói là nó sẽ giúp tôi tránh tai họa đổ máu mà chẳng biết họa có tránh được hay chưa chứ hiện tai tôi đã sống thực vật rồi”

“Cô còn đeo cái nhẫn đó không?”

“Có , áp út tay trái” Hạ Nghi chỉ vào ngón út bị giấu dưới góc chăn

Hắc Thạch vén góc chăn chỗ ngón út , nhìn chiếc nhẫn cổ vẽ hoa văn lạ vẻ mặt Hắc Thạch suy tư nói “ Thứ này nhìn rất quen nhưng tôi lại không nhớ mình đã thấy ở đâu , ở đâu nhỉ?” …. “À ! Nhớ rồi , trước kia Địa Tạng Gia Gia có độ hoá một yêu quái ngàn năm trước khi nó thăng thiên cũng tặng cho ngài một chiếc giống như vậy là vật ngưng tụ thành ý của người chết nhưng nghe nói là rất hiếm bởi vì khi vạn vật chết đi ngoài hận ý thì chính là buông bỏ vậy nên nó rất quý , chiếc nhẫn này có thể trấn hồn đó”

“Trấn hồn ???”

“Ừ , trấn hồn chính là giữ cho linh hồn ở giữa ranh giới sống chết không bị bắt mất thường những người sống đời sống thực vật như cô hiện tại , linh hồn rất yếu ớt nếu không cẩn thận thì thân xác hoặc linh hồn cô sẽ bị ác linh bắt giữ”

“Vậy tiếng gọi từ khoảng không đêm đó tôi nghe được thì sao?”

“Tôi nghi ngờ có kẻ dùng tà thuật trên người cô trước mắt chúng ta phải tìm cách cho linh hồn cô trở về thân xác nhanh nhất có thể vì linh hồn cô ở bên ngoài càng lâu thì rất khó để trở lại thân thể”

“Tại sao ?”

“Mỗi thân thể đều có linh khí sống do linh hồn bổ trợ nếu linh thoát khỏi thân thể quá lâu thì linh khí đó sẽ mất dần đến lúc đó cô muốn nhập lại xác cũng rất khó khăn”

“Vậy bây giờ phải làm sao ?Tôi không phải linh hồn chính chủ nếu thoát ra lâu quá không vào được thì chết” Hạ Nghi lo lắng nói

“Để tôi nghĩ xem …. À có rồi” Hắc Thạch cởi vội sợi dây phật ngọc trên cổ mình xuống đeo vào cho Hạ Nghiên “ Đây là phật ngọc của Địa Tạng Gia Gia cho tôi có tác dụng bổ trợ linh khí tôi cho cô mượn tạm khi nào trở về thân xác thì trả lại cho tôi”

“Cám ơn người anh em , tôi yêu cậu chết mất” Hạ Nghi bổ nhào ôm cổ Hắc Thạch

“Tránh ra” Hắc Thạch hết hồn tát Hạ Nghi dính tường

“Đồ vũ phu” lồm ngồm bò khỏi vách tường Hạ Nghi bực bội lí nhí

“Nam mô , sắc tức thị không ….” Hắc Thạch đỏ mặt lẩm nhẩm

Hai người bàn luận đối sách giúp Hạ Nghi trở về thân xác đến gần tối , khí lạnh trong bệnh viện lượn lờ quanh phòng khiến cả hai dựng tóc gáy

“Này ! Cô ở đây mấy ngày mà không thấy sợ hả?” Hắc Thạch xoa xoa hai cánh tay nhát gan nói

“Này !!! Cậu ở cạnh Địa Tạng bồ tát bao nhiêu năm chứng kiến bao nhiêu ác quỉ thì còn sợ cái quái gì?” Hạ Nghi chống cằm ngồi trên giường bệnh khinh bỉ nói

“Nào có, lũ ác quỉ ấy mỗi khi gặp Địa Tạng gia gia sợ quắp cả người thời gian đâu biến hóa dọa người chứ”

“Xì…” Hạ Nghi buồn cười nhìn biểu cảm nhăm nhúm nhát gan của Hắc Thạch “ Cậu lên đây làm gì mà có thời gian tán nhảm với tôi vậy”

“Chết !! Tôi lên đây để đưa linh hồn một vị tiên lịch kiếp về địa phủ mà sáng giờ quên mất , đi đây có gì tối mai gặp cô sau” Vừa dứt lời Hắc Thạch chạy bay biến khỏi phòng bệnh , nhìn bóng dáng vội vã gấp gáp của cậu ta , Hạ Nghi hết sức ba chấm với cái tính hậu đậu quên trước quên sau này trước sau gì cậu ta cũng bị cho ăn đủ

“ Ầm …. Ầm ….” Bên ngoài sét đánh vang dội báo hiệu một cơn mưa lớn sắp tới , Hạ Nghi bay lại cửa kính nhìn trời chuyển mây đen bên ngoài , bên dưới dòng người tấp nấp đi lại vội vã , trước kia mỗi lần trời sắp chuyển mưa lớn cô cũng thường đứng nhìn dòng người vội vã bên dưới từ cửa kính văn phòng trên cao , Mạc Vịnh Trinh bảo cô có thói quen kỳ lạ mà chính bản thân cô cũng không rõ

“Ràooooooooo”….” Bộp …Bộp” Tiếng mưa đập vào cửa sổ tạo ra tiếng động vui tai

“Cộp … Cộp ….” Giày cao gót nện bước ngoài hành lang tĩnh lặng “ Cạch” Tiếng của phòng mở nhẹ , bóng người áo đỏ bước vào phòng bệnh yên tĩnh

“Cuối cùng cũng tìm được”

/27