Khế Ước Quân Hôn

Q.2 - Chương 83 - Giọng Của Anh (3)

/304


Thì ra mẹ bởi vì Lương Trọng Toàn sinh con gái riêng với vũ nữ trước khi kết hôn mới rời đi, bà quả nhiên ra nước ngoài! Lâm Tuyết chỉ cảm thấy tim thât lạnh, tay chân cũng lạnh lẽo.

“Nhà họ Lương mất mặt không chịu nổi, chỉ có thể nhanh chóng thu xếp hôn sự cho Lương Trọng Toàn, tiện theo đó dàn xếp cô nhóc kia. Rất nhanh tìm được người thích hợp là nhị tiểu thư Lưu Mỹ Quân của nhà họ Lưu, bà ấy không ngại Lương Trọng Toàn chưa cưới đã có con gái, gả và nhà họ Lương liền nhận cô nhóc kia làm con gái, không hề mơ hồ chút nào. Con suy nghĩ một chút, Lương Trọng Toàn có thân phận gì? Ông ta muốn lấy vợ, đủ loại danh môn khuê tú còn không phải chen đầu vào sao? Ai cũng nghĩ tới vót đầu cho nhọn chui vào nhà họ Lương, chỉ có mẹ con đồ chết tiệt kia cũng không quay đầu lại mà chạy đi! Mẹ... Mẹ thật sự bị mẹ con làm tức chết! Mẹ con ba mươi mấy tuổi nghèo bệnh bức bách chết bởi ung thư phổi, oán được ai? Nếu lúc trước...”

Lâm Tuyết cắt đứt bà đang thao thao bất tuyệt, hỏi: “Mẹ con ra nước ngoài mấy năm? Mẹ con dừng lại ở đâu? Từng gặp chuyện gì, mẹ biết không?”

Điều này thật sự hỏi khó Hứa Tĩnh Dao rồi, bà ngẫm nghĩ hồi lâu, mới nói đúng sự thật: “Mẹ không biết! Nếu như biết mẹ con đã chạy đi đâu, không phải liền đi tìm mẹ con về sao? Mẹ con ở nước ngoài suốt mười một năm, hàng năm gọi điện thoại về nhà báo bình an, chuyện còn lại chúng ta đều không biết!”

“Khi con sáu tuổi, mẹ con mang theo con trở lại nhà cũ, khi đó mẹ con sắp không xong! Ung thư phổi giai đoạn cuối, nằm viện bác sỹ cũng không chịu phẫu thuật. Lương Trọng Toàn đi qua thăm mẹ con, mẹ con lại đuổi ông ta đi, thật đúng là chết cũng không chịu hối cải! Đi ra ngoài lăn lộn mười mấy năm, trở lại đã sắp chết, còn mang theo con, hỏi mẹ con sinh đứa bé với ai mẹ con chết cũng không chịu nói. Không bao lâu, mẹ con hít vào một hơi ở trong bệnh viện, chỉ có thể giao con cho bà ngoại con nuôi dưỡng. Chuyện sau đó con đều biết, khi con mười tuổi, bà ngoại con qua đời, mẹ liền dẫn con đến nhà họ Lâm!”

Hóa ra là như vậy! Trong mắt trong veo dần dần dâng tràn lệ, khổ sở vì người mẹ chết khi còn trẻ. Bà rất đáng thương, người đàn ông đầu tiên còn chưa kết hôn đã có đứa con gái riêng, bà chỉ xuất phát từ uất ức mà rời đi, lại gặp phải cảnh ngộ càng bi thảm hơn.

Ở nước ngoài bà quen biết và kết hôn với Hoắc Gia Tường như thế nào, sau lại chia tay như thế nào, cô cũng không biết.

Loáng thoáng, trong ấn tượng của cô nhớ mẹ giống như làm gia sư piano cho người ta mà kiếm sống, mang theo cô phiêu bạt khắp nơi không có chỗ ở cố định. Sau đó mẹ bị bệnh, cuộc sống rất túng quẫn, liền mang theo cô trở lại nhà cũ. Khi đó nhà họ Hứa đã bấp bênh, nếu như dì Hứa Tĩnh Dao không gả cho Lâm Văn Bác, nói không chừng phải hát gió tây bắc.

“Lâm Văn Bác chịu lấy mẹ cũng bởi vì ban đầu ông ấy nhìn trúng mẹ con, khi mẹ dẫn con tới, ông ấy chịu chứa chấp con cũng bởi vì nhìn trúng khuôn mặt này của con!” Nói ra toàn bộ sự thật đã qua, trong lòng Hứa Tĩnh Dao ngược lại thoải mái rất nhiều.

Đúng, nhiều năm như vậy, bà toàn dựa vào Lâm Tuyết để sống tốt. Nếu không có Lâm Tuyết, nói không chừng bà đã sớm bị Lâm Văn Bác có mới nới cũ bỏ rồi. Dựa vào thủ đoạn xuất sắc và da mặt dày, bà mới đứng vững gót chân ở nhà họ Lâm.

“Mẹ chỉ có thể dựa vào con, trước kia có chỗ có lỗi với con, coi như nể tình hai mẹ con chúng ta sốn nương tựa lẫn nhau mà không ghi hận mẹ, có được không?” Hứa Tĩnh Dao kéo tay Lâm Tuyết qua, rơi lệ năn nỉ nói.

“Con chưa bao giờ oán hận mẹ!” Giọng Lâm Tuyết rất nhạt rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy, “Con biết mẹ cũng không dễ dàng!”

Hứa Tĩnh Dao vì lời này của Lâm Tuyết mà cảm động đến khóc không thành tiếng, “Mẹ biết con là đứa bé hiền lành, quá khứ... Không cần nhắc lại nữa! Con có phúc khí gả cho Lương nhị thiếu, nên quý trọng, ngàn vạn lần không được học như mẹ con, nhớ đó!”

Trở lại phòng khách, Lâm Tuyết định mang Mộng Mộng rời đi, không ngờ lại có người bên tòa án đến. Một vị có dáng dấp như thẩm phán, mang theo luật sư, còn có vài cảnh sát, xem dáng vẻ như hưng sư động chúng.

Chịu ảnh hưởng của sự kiện niêm phong lần trước, bây giờ người nhà họ Lâm nhìn thấy người của tòa án thì cả người run rẩy. Chỉ có điều Lâm Văn Bác ổn định tinh thần trước, dù sao bây giờ bọn họ không có gia sản gì, nhà còn là do Lương Trọng Toàn cho bọn họ mượn, có gì đáng sợ?

Ai dám niêm phong nhà của nhà họ Lương? Nghĩ đến đây Lâm Văn Bác có khí thế, ngẩng đầu lên hỏi: “Mấy người muốn làm gì?”

“Người của nhà họ Lâm đều ở đây sao?” Dáng người như thẩm phán cao giọng hỏi.

“Đúng!” Lâm Văn Bác nhảy tới trước một bước, nói, “Tôi chính là chủ gia đình Lâm Văn Bác!”

Quan tòa lại coi như không nhìn thấy ông ta, tiếp tục hỏi: “Ai tên Lâm Tuyết?”

Lâm Tuyết ngây ngốc, không biết vì sao mình lại có thể dính líu đến quan tòa. Chỉ có điều cô vẫn trấn tĩnh đáp: “Tôi là Lâm Tuyết, xin hỏi có chuyện gì!”

Vị quan tòa kia lập tức nặn ra khuôn mặt tươi cười với cô, đến gần phía trước, rất khách khí bắt tay cô, nói: “Có chút chuyện quan trọng muốn trao đổi với Lâm tiểu thư!”

Theo lễ phép, Lâm Tuyết bắt tay quan tòa, nhưng vẫn không biết người tới có ý gì.

Quan tòa mời Lâm Tuyết tới trước bàn, luật sư đi theo lấy ra một xấp tài liệu, lúc này mới nói cho cô biết: “Công ty Mạc thị sáp nhập Lâm thị và Vân thị, tổng tài sản gần trăm tỷ. Tổng giám đốc điều hành Mạc thị là Mạc Sở Hàn, gần đây ủy thác tòa án chuyển toàn bộ những tư sản này đến dưới tên Lâm Tuyết tiểu thư, hôm nay chúng tôi tới đây chính là làm thủ tục sang tên cho cô!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người kinh hãi! Mạc Sở Hàn lại chuyển tất cả tư sản của ba nhà Mạc, Lâm, Vân đến dưới tên Lâm Tuyết! Đây không phải chuyện đùa sao?

Nhìn quan tòa, luật sư còn có những cảnh sát kia, rốt cuộc, mọi người không hoài nghi tính tin cậy của những tin tức này nữa.

Lâm Tuyết nhíu đôi mày thanh tú, không hiểu hỏi, “Tại sao Mạc Sở Hàn phải làm như vậy?”

“Chuyện này sao, chúng tôi cũng không rõ ràng!” Thái độ đối xử với Lâm Tuyết của quan tòa vẫn rất lễ phép khách khí, chỉ vào chồng tài liệu này, nói với cô, “Làm phiền Lâm tiểu thư đích thân cầm bút ký tên, chúng tôi trở về báo cáo kết quả làm việc!”

Mạc Sở Hàn tự mình hạ lệnh, những quan tòa này dĩ nhiên hết sức lo sợ, chỉ sợ làm việc bất lợi chọc giận Mạc thiếu gia, khó giữ được mũ cánh chuồn.

Khi Lâm Tuyết tim đập mạnh và loạn nhịp, Lâm Thông kích động đi lên trước, kéo cô tới bên bàn, giọng nói chuyện cũng hơi run rẩy: “Em mau ký đi! Còn ngây ngốc làm gì!”

Thình lình bị anh ta thiếu chút nữa đẩy ngã, Lâm Tuyết giận dữ trong lòng, giơ chân hung hăng đá về phía bụng anh ta. Động tác này làm liền một mạch theo bản năng, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi bị anh ta bắt nạt hoặc đánh đòn hiểm, Lâm Tuyết đều dùng chiêu này đi đối phó với anh ta, đã thành thói quen.

“Au!” Lâm Thông ôm bụng ngồi xổm xuống, trán đồ mồ hôi lạnh.

“Này, sao em lại đánh anh cả, anh ấy kêu em ký tên còn không phải vì em, thật không biết điều!” Lâm Á Linh vội vàng đỡ Lâm Thông, thật sự căm phẫn buồn bực không dứt vì tình trạng đột nhiên xuất hiện trước mắt. Trời ạ, Mạc Sở Hàn lại có thể chuyển tặng tài sản giá trị trăm tỷ cho Lâm Tuyết, chuyện này có thiên lý không? Lâm Tuyết đã gả cho Lương Tuấn Đào, Mạc Sở Hàn này đầu óc bị bã đậu sao

Lâm Văn Bác kích động đến bệnh tim thiếu chút nữa phát tác, đi lên phía trước, run giọng khuyên Lâm Tuyết: “Cho dù như thế nào, con ký tên trước đi! Về phần chia chác ra sao, chúng ta lại từ từ thương lượng!”

Thật sự làm cho người ta đỏ mắt! Tài sản gần trăm tỷ dễ như trở bàn tay, ông quả thật cho rằng mình đang nằm mơ!

Một vị luật sư ở bên cạnh ôn hòa bổ sung: “Trên tài liệu chuyển tặng tài sản đã nói rất rõ, trừ Lâm Tuyết, người khác nhà họ Lâm không được chia tài sản. Trừ phi cô ấy đồng ý để cho bọn họ thay mặt quản lý, tóm lại, người nhà họ Lâm không có quyền lợi thừa kế mua bán và tiếp nhận tặng cho!”

Người nhà họ Lâm tham lam đến cỡ nào, Mạc Sở Hàn hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Cho nên khi quyết định muốn chuyển tặng toàn bộ tài sản trong nước cho Lâm Tuyết thì anh đề phòng đến chuyện cha con nhà họ Lâm sẽ nuốt trôi tài sản của cô. Tất cả quy định cứng nhắc đều suy nghĩ vì cô, ngăn cản sạch mọi tai họa ngầm an toàn từ tất cả góc độ.

Cha con nhà họ Lâm chỉ có tư cách quản lý thay cô, nói cách khác chỉ có tư cách đi làm vì cô, lại vĩnh viễn không có quyền lợi làm chủ nhân.

Nhân viên cấp cao trong công ty tư nhân đều chịu sự khống chế của Mạc Sở Hàn, trừ Lâm Tuyết chính miệng quyết định, những người khác không có bất kỳ quyền lợi tùy ý điều chỉnh nhân viên quản lý cấp cao.

Tóm lại, đây là một trò chơi thử thách trí thông minh, đủ để bảo vệ Lâm Tuyết, cũng đủ khiến cho người nhà họ Lâm tức giận đến phát điên, trừ làm việc giúp cô ra thì vốn không tìm được đường ra nào khác.

Lâm Tuyết bị người nhà họ Lâm sai khiến như nô lệ nhiều năm như vậy, anh coi như trút giận thay cô! Nửa đời sau, anh muốn khiến người nhà họ Lâm đi làm vì cô, nhìn sắc mặt của cô mà làm việc, nơm nớp lo sợ, bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm bị đuổi!

Nhìn những nội dung của điều kiện này, trong mắt trong veo lạnh nhạt có vẻ rung động, Lâm Tuyết dĩ nhiên hiểu dụng tâm lương khổ của Mạc Sở Hàn. Đáng tiếc, tất cả chuyện này, có phải tới quá muộn rồi không!

Lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số. Vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gọi điện thoại cho anh ta nữa, cô đã sớm xóa số của anh ta đi, nhưng chỉ cần cô nghĩ tới anh ta, dãy số này quả thật thuộc nằm lòng.

Tiếp thông rồi, rất nhanh đã nghe được giọng của Mạc Sở Hàn. Anh rất bình tĩnh, không đợi Lâm Tuyết mở miệng, đã cướp lời trước: “Cám ơn em đã làm tất cả vì anh! Nếu như không có em, có lẽ cũng sẽ không có Mạc Sở Hàn anh ngày hôm nay! Vì cảm ơn em cũng vì bồi thường em, anh chuyển tặng tất cả tài sản trong nước cho em! Tiểu Tuyết, đây là tấm lòng thành của anh, em nhận lấy đi!”

/304