Khinh Ngữ

Chương 31 - Chương 31

/51


Editor: Serena Nguyen

Tô Dật An ở trong phòng hội nghị của thư viện để trình bày về tính khả thi của nghiên cứu về hoạt động thương mại của anh.

Thư viện mới được đặt ở một nơi có địa thế đẹp, cạnh hồ nước, phòng hội nghị này thì chỉ cần nhìn ra ngoài là có thể nhìn thấy hồ nước nhân tạo của trường, còn có những cành liễu rủ xuống bờ hồ.

Khi các tiếng hét chói tai đầy hoảng sợ của các nữ sinh truyền đến từ phía đối diện, phá vỡ không khí yên tĩnh trong phòng, mới đầu các giảng viên trong phòng cũng chưa để ý. Cho đến khi tiếng ồn càng lúc càng lớn, mới có giảng viên dừng công việc nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy ở bờ hồ đối diện, đầy sinh viên ở lối đi, có một người bị vây ở giữa, đang cầm dao kích động không ngừng khoa tay múa chân. Thầy giáo kia khẽ hít một hơi khí lạnh. Sau đó bắt đầu có những thầy cô khác nhìn về phía kia.

Tô Dật An đứng ở bên trên bục giảng, bị buộc ngưng giảng bài, anh không có bao nhiêu lòng hiếu kỳ, nhưng lúc này lại không kiềm hãm được đi xuống bục giảng, nhìn về phía hồ nhân tạo.

Có rất nhiều sinh viên anh biết, nhất là. . . . . . Tô Hạ.

Tô Hạ chạy đến bờ hồ nhân tạo, túm lấy sợi xích sắt giả làm lan can mà kêu tên người trong hồ: Lâm Thanh Vũ! Lâm Thanh Vũ! Kêu khàn cả giọng.

Ánh mắt Tô Dật An chững lại, nhưng thấy trong hồ chỗ Tô Hạ kêu có sóng lớn dập dờn không ngừng lan ra, Tô Dật An chuyển mắt, thấy con dao trong tay người bị sinh viên vây lại, cách xa như vậy nhưng ánh sáng lạnh lẽo của con dao kia vẫn đâm vào trong mắt Tô Dật An.

Anh bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc, trước khi não kịp phản ứng, chân Tô Dật An động trước rồi, anh trực tiếp xoay người cất bước ra khỏi phòng họp.

Một câu cũng không lưu lại, mà lúc này các thầy cô đang chú ý đến sự an toàn của sinh viên ở bờ bên cũng không còn tinh lực quan tâm Tô Dật An.

Phòng họp ở tầng ba, Tô Dật An vừa chạy xuống dưới lầu, vừa kéo cà vạt xuống, đã lâu anh không chạy như vậy, hô hấp dồn dập, cơ bắp căng cứng, tim đập loạn, không phải là bởi vì vận động, mà bởi vì là vội vàng. . . . . . còn có sợ hãi.

Đầu ngón tay anh đều đang run rẩy, hàm răng cũng không nhịn được run lên cầm cập, chỉ có thể cắn thật chặt hàm răng, banh mặt, mới không thể hiện cảm xúc trong lòng.

Chạy thật nhanh từ thư viện đến bờ hồ bên kia.

Từ bên này hồ, tiếng ồn ào ở bờ bên kia đã truyền đến tai của anh một các rõ ràng, sinh viên ồn ào náo động, còn có tên biến thái khốn khiếp bị sinh viên bao vây, hắn ta cầm dao gọt trái cây trong tay khoa tay múa chân, kêu lên: Tao giết nó rồi! Tao giết nó rồi! Diễn đàn lê quý đôn. Tao đẩy nó vào trong hồ rồi! Thằng đó chết đuối! Kỷ Yên Nhiên là của tao! Là của tao!

Tô Dật An cũng không kịp cởi quần áo, nhảy thẳng vào trong hồ, nhưng bơi tới giữa hồ, anh cũng không biết nên tìm Lâm Khinh Ngữ thế nào.

Anh lặn xuống nước, trong đêm tối, hồ nhân tạo tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, khi anh nổi lên mặt nước, kêu tên Lâm Khinh Ngữ, âm thanh vốn chẳng thể nào truyền vào trong nước.

Thật lâu. . . . . . Đã rất lâu, Tô Dật An không có cảm giác sợ hãi như vậy.

Sợ hãi khiến từng tế bào trên cơ thể đều kêu gào, sợ hãi đến cả khuôn mặt tái nhợt không một giọt máu, sợ hãi khiến mỗi một cơ bắp đều căng cứng như muốn vỡ ra.

Lâm Thanh Vũ! Tô Hạ ở trên bờ chợt hô to một tiếng.

Sau đó Tô Dật An nhìn thấy ở chỗ cách anh mười mét, là đầu Lâm Khinh Ngữ nổi lên, cô nín thở đến cả khuôn mặt đều đỏ bừng, cô nổi lên mặt nước, vội vã hít sâu hai cái, sau đó ho khan chừng mấy tiếng, bắt đầu cách lại gần bờ.

Lúc Lâm Khinh Ngữ khua tay, một bàn tay khác lập tức giữ cô lại.

Lâm Khinh Ngữ chưa tỉnh hồn, nhất thời cũng cho là tên biến thái theo cô nhảy xuống nước, cô hung hăng đẩy tay Tô Dật An ra.

Lâm Khinh Ngữ. Tô Dật An kêu cô một tiếng, lúc này mới thấy trong đồng tử tràn đầy kinh hoàng của Lâm Khinh Ngữ chiếu ra bóng dáng của anh, Là anh. Anh nói, Anh dẫn em lên.

Tô Dật An. . . . . . Lâm Khinh Ngữ thở hổn hển kêu một tiếng tên của anh, nhìn Tô Dật An cùng ở trong hồ nước, cùng ướt sũng như cô, bờ môi Lâm Khinh Ngữ run rẩy, Anh lại tới cứu tôi. . . . . .

Tô Dật An không trả lời, chỉ túm lấy cánh tay Lâm Khinh Ngữ, một tay xuyên qua dưới nách của cô, ôm chặt cô, kéo cô bơi về phía bờ bên có thư viện.

Lâm Khinh Ngữ cho là mình an toàn, cô mới vừa yên tâm, chỉ thấy tên biến thái trên bờ quay đầu, theo dõi cô. Bốn mắt đụng vào nhau, tên biến thái lập tức như điên lên, quay người lại định nhảy vào trong hồ: Mày còn chưa chết! Hắn ta rống, Mày còn


/51