Khinh Ngữ

Chương 44 - Chương 44

/51


Tô Dật An ở lại nơi này, mà lưu lại theo anh, còn có một việc càng ngày càng cực kỳ bồi hồi trong lòng Lâm Khinh Ngữ -

Thời gian của cha cô, không nhiều lắm.

Lâm Khinh Ngữ biết đó là một ngày kia, bởi vì từng ấy năm tới nay mỗi một năm tết đến cũng vào ngày đó Lâm Khinh Ngữ đi thăm cha. Cái gì cô cũng biết, chính vì vậy, mỗi ngày cô càng giãy dụa và giày vò hơn.

Cô bắt đầu càng ngày càng không muốn đến trường, cô bắt đầu mỗi ngày đều quấn lấy cha. Thậm chí cô bắt đầu muốn thay đổi vận mệnh của cha. Nhưng mà, dường như không có tác dụng gì.

Khi ngày đó tới, Lâm Khinh Ngữ không muốn đi học, cô quấn lấy cha, cũng không muốn để cha ra cửa, nhưng cha Lâm không để ý đến cô “Quấy nhiễu”. Ông vừa bắt đầu an ủi Lâm Khinh Ngữ, nói lời khuyên bảo, đến cuối cùng, lại cho rằng Lâm Khinh Ngữ đang cố chấp đùa giỡn, trầm mặt dạy dỗ cô, để cho cô “Hiểu chuyện”.

Từ sau khi thu nhỏ lại, cho tới bây giờ Lâm Khinh Ngữ đều rất may mắn chuyện của mình đều có thể dùng “Còn nhỏ” để giải quyết, nhưng mà giờ phút này, cô cảm nhận sâu sắc được thân là đứa nhỏ yếu ớt.

Cô bị cha túm đi trường học, suốt dọc đường đến trường, bởi vì biểu hiện hôm nay của Lâm Khinh Ngữ không tốt, cha Lâm còn đặc biệt đánh tiếng với cô chủ nhiệm lớp. Ở cửa ra vào thấy Lâm Khinh Ngữ bắt đầu tự học, mới xoay người rời đi.

Lâm Khinh Ngữ vẫn nhìn chằm chằm vào cha, cho đến khi ông xoay người đi, cuối cùng Lâm Khinh Ngữ không kiềm chế được cảm xúc trong lòng, xông ra ngoài, mặc cho chủ nhiệm lớp gọi ra sao cô cũng không quay lại. Khi chủ nhiệm lớp định tự mình đuổi theo, có một bóng dáng nho nhỏ khác cũng đuổi theo như gió.

“Tô Dật An!” Chủ nhiệm lớp lớn die~nda4nle^qu21ydo^n tiếng kêu một câu, “Em lại chạy đi đâu!” Chủ nhiệm lớp không thể làm gì khác là buông sách xuống, vội vàng dặn dò lại một câu, “Các em tự học đi, không được chạy ra ngoài theo.”

Suốt dọc đường chạy tới khúc quanh cầu thang, chủ nhiệm lớp nhìn thấy Tô Dật An, bước lên trước kéo cánh tay Tô Dật An: “Em trở về lớp học nhanh lên.”

Cô nói xong, lại không kéo Tô Dật An, chỉ thấy cậu vẫn bình tĩnh nhìn xuống nơi khúc quanh ở thang lầu phía dưới. Chủ nhiệm lớp cũng nhìn theo ánh mắt của cậu... Lâm Khinh Ngữ đang ở dưới cầu thang, cô bé con ôm chặt lấy hông cha, không nói gì cũng không khóc, cứ ôm không tiếng động như vậy.

“Con bé này.” Cha Lâm không tiếng động thở dài, cuối cùng bất đắc dĩ kéo Lâm Khinh Ngữ ra ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào con gái hỏi, “Hôm nay rốt cuộc làm sao?”

Cha Lâm ngồi cạnh Lâm Khinh Ngữ, tầm mắt giao nhau, trong nháy mắt, ở trong đầu Lâm Khinh Ngữ, lại có cô đã trưởng thành, cô dùng cảm giác bản thân hai mươi mấy tuổi nói chuyện với cha.

Dưới khoảng cách thời gian xuyên qua vài chục năm, cô nhìn cha Lâm nói: “Cha.”

“Ừ.”

Lâm Khinh Ngữ nhìn ông, cuối cùng không hề giả bộ dáng vẻ đứa nhỏ non nớt nữa, cô cười khẽ nhìn cha: “Con sẽ ngoan ngoãn đọc sách, sau đó sẽ thi đỗ một trường đại học rất tốt, cha biết không?”

Những lời này nói không đúng lúc, cha Lâm thoáng sững sờ, ngay sau đó bật cười: “Theo đức hạnh đi học không ngoan của con bây giờ, sau này có thể thi đậu một trường đại học rất tốt?”

“Con sẽ cố gắng sống, dốc toàn lực để bản thân sống hạnh phúc.”

Cha Lâm ngạc nhiên nhìn Lâm Khinh Ngữ lần nữa, cuối cùng rốt cuộc không trách cứ cô, đưa tay sờ lên đầu cô, cười ôn hòa: “Công chúa nhỏ của cha, đương nhiên phải sống hạnh phúc.”

Hốc mắt Lâm Khinh Ngữ hơi đỏ lên, dang tay ôm lấy cổ cha, ghé vào lỗ tai cha nói: “Cha, con thật sự vô cùng yêu cha.”

Cha Lâm chỉ vỗ vỗ sau lưng cô: “Chỉ biết làm nũng, được rồi, nhanh về đi học đi.”

Cha Lâm kéo tay Lâm Khinh Ngữ ra, đứng lên, vẫy tay với con gái, sau đó xoay người đi xuống cầu thang, không quay đầu lại nữa. Lâm Khinh Ngữ đưa mắt nhìn cha rời đi, chủ nhiệm lớp đứng ở cầu thang phía trên nói: “Được rồi, hai em nhanh chóng trở lại lớp tự học!”

Lâm Khinh Ngữ xoay người, vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Dật An đứng trên ba bậc cầu thang, cô không rơi nước mắt, chỉ mím chặt môi, cất bước lên cầu thang, Tô Dật An đưa tay ra.

Lâm Khinh Ngữ nghiêng tai nghe bước chân cha càng ngày càng xa, cô nhắm mắt lại, bản thân không quay đầu bỏ đi một bước, hai bước, đến bước thứ ba, đứng cùng bậc cầu thang với Tô Dật An, cô mới nắm tay Tô Dật An, bậc cầu thang còn lại, cô nắm tay Tô Dật An, từng bước từng bước bước lên cầu thang với anh, rời đi càng lúc càng xa cha.

Tô Dật An nắm thật chặt tay cô, trầm mặc làm bạn, cho đến khi vào phòng học, mới buông lỏng ra.

Ngày hôm nay Lâm Khinh Ngữ trôi qua không yên, cô giống như đang đợi cái gì, cuối cùng, vào


/51