Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 211 - Chương 211

/396


Bàng Lạc Tuyết thầm thở dài. Nàng vẫn còn muốn nghe Triệu Chính Dương nói tiếp nhưng người này thật cố chấp, lại muốn cùng chết với mình. Thật giống một tên đa tình, ngu ngốc.

Chính Dương. Bàng Lạc Tuyết kêu thành tiếng.

Vừa mới bước ra cửa, nghe thấy tiếng gọi mình, trong lòng Triệu Chính Dương chấn động, mình có nghe lầm hay không? Rõ ràng Bàng Lạc Tuyết đã chết mà, hắn cúi đầu nhìn chủy thủ trong tay, lại tiếp tục đi về phía trước.

Bàng Lạc Tuyết thầm kêu một tiếng Khốn kiếp. Nhìn Triệu Chính Dương muốn đi về phía trước, trong lòng không cam tâm. Tên khốn kiếp này không thèm nhìn mình.

Bàng Lạc Tuyết chịu đựng đau đớn, hét lớn Triệu Chính Dương.

Bàng Lạc Tuyết nói xong, ngực truyền một trận đau đớn, ho khan vài tiếng, lại khạc ra một ngụm máu tươi. Bàng Lạc Tuyết kinh hãi, cảm thấy độc dược của Nam Chiếu quốc này quả nhiên không tầm thường.

Triệu Chính Dương mạnh mẽ quay đầu lại thấy Bàng Lạc Tuyết đang phun ra một ngụm máu tươi. Hắn kinh hãi, chạy tới đỡ Bàng Lạc Tuyết nói Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, nàng đã tỉnh?

Bàng Lạc Tuyết tựa vào ngực Triệu Chính Dương, gật đầu một cái, nhỏ giọng ừ một tiếng.

Triệu Chính Dương ôm thật chặt Bàng Lạc Tuyết, sợ nàng sẽ biến mất. Triệu Chính Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói Thái y nói không cứu được nàng.

Bàng Lạc Tuyết ho khan một tiếng, nói Chính muội cũng biết rượu có vấn đề nên dùng một loại độc dược khác để áp chế độc tính của nó. Muội cho là không có vấn đề gì nhưng không ngờ chất độc này quá mạnh, cũng không nghĩ đến sẽ phun nhiều máu như vậy.

Sắc mặt của Triệu Chính Dương càng ngày càng đen, Bàng Lạc Tuyết cảm nhận khí ép trên đỉnh đầu mình càng ngày càng lớn nên giọng nói của nàng cũng càng ngày càng nhỏ.

Triệu Chính Dương bước đến hôn lên môi Bàng Lạc Tuyết. Hắn bá đạo xâm lược, day dưa môi lưỡi trong miệng nàng. Lúc này, đầu óc của Bàng Lạc Tuyết cũng rối tinh rối mù, ngay cả việc hô hấp cũng quên, trái tim nhảy loạn nhịp, đập càng ngày càng mạnh.

Trong đầu Triệu Chính Dương đang suy nghĩ, hắn nên mạnh tay dạy dỗ nha đầu ngày càng to gan này một trận. Nàng không biết giữ thân thể mình lại mạo hiểm thử chất độc khiến hắn một phen thất kinh hồn vía. Hắn phải dạy dỗ nàng thật tốt. Vì vậy hắn cứ thế mà hôn nàng ngấu nghiến. Mãi cho đến khi khuôn mặt Bàng Lạc Tuyết đỏ hồng trong ngực hắn, hô hấp không thông, môi sưng đỏ, hắn mới thả nàng ra. Nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng mà hắn vẫn còn tức giận trong lòng.

Bàng Lạc Tuyết xấu hổ, hận mình không thể núp trong chăn. Nàng cố gắng hít thở hai cái. Chiếc hôn vừa rồi của hắn khiến nàng không thở nổi. Lúc nàng yêu Tấn vương kiếp trước, nàng cũng chưa từng có loại cảm giác này với hắn.

Khuôn mặt của Triệu Chính Dương cũng không khá hơn chút nào, hai người cứ nhìn nhau như vậy. Ánh mắt nhìn vào khuôn mặt cùng đôi môi của đối phương như muốn lau hết ấn tích ngọt ngào khi nãy.

Triệu Chính Dương ho khan một tiếng. Hắn cố gắng muốn phá tan bầu không khí lúng




/396