Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Chương 98 - Chương 98

/101


Trong ngực ôm tiểu oa nhi trên đỉnh đầu có lỗ tai Tiểu Báo tròn trịa, phía sau mông có cái đuôi dài thật dài, trong lòng Lỗ Đạt Mã nhất thời không biết có cảm tưởng gì.

Đứa bé này không phải là loài người, cũng không phải là báo nhân.

Ặc, cũng không thể nói như vậy.

Phải là nói không hoàn toàn là một báo nhân.

Bảo bảo của nàng là một báo nhân gần biến hóa không hoàn toàn.

Lỗ Đạt Mã ôm bảo bảo nhìn trộm nhìn Dạ và Tuyết. Bọn họ có phát hiện bảo bảo bất đồng hay không?

Có lẽ, bọn họ cũng không có gặp qua báo nhân thời điểm mới ra sanh là hình thái người hay là hình báo, cho nên cho dù phát hiện dáng dấp bảo bảo kỳ quái cũng không có nghi ngờ gì. Bởi vì bọn họ có thể tùy ý chuyển đổi các bộ vị thân thể ở hình thái người và hình thái Tiểu Báo.

Nhưng mà, nếu như có một ngày bọn họ phát hiện bảo bảo không bình thường, có thể ghét bỏ hay không?

Lỗ Đạt Mã có chút bận tâm.

Chỉ là, nàng lại cảm thấy mình quá bi quan, không chắc bảo bảo của nàng cũng sẽ tùy ý vừa ở hình người và hình thái Tiểu Báo chứ? Chỉ là bây giờ nàng còn nhỏ, không có nắm giữ tốt.

Nghĩ như vậy, tâm tình Lỗ Đạt Mã tốt hơn không ít.

Chỉ là, phải đặt tên tiểu tử là gì đây?

Nói đến đặt tên, Lỗ Đạt Mã vô cùng vô lực, nàng không có năng lực đặt tên! Dạ nè, Tuyết nè, Tiểu Hoa nè, Tiểu Mặc gì đó, nàng đều là căn cứ vào đặc điểm của bọn họ mà gọi. Nhưng gặp phải bảo bảo mình sanh ra, nàng đau đầu. Phải đặt cái tên khả ái rất hay, dù sao cũng là nữ hài tử chứ sao.

Sở Sở?

Không được, nghe được Sở Sở sẽ nghĩ đến điềm đạm đáng yêu, không được không được, tại sao bảo bảo nhà nàng có thể đáng thương!

Phải đặt cái tên gì cường hãn một chút.

Hổ Nữu?

Hay là con nhóc báo! Quá vạm vỡ, không được không được.

Vắt hết óc, suy nghĩ hồi lâu, Lỗ Đạt Mã đầu hàng, nàng không có thiên phú làm phong thủy đại sư, thật sự không nghĩ ra tên hay.

Cắn răng một cái, liền kêu Hạ Hạ đi!

Ai kêu nàng mang thai vào mùa hạ làm chi.

Vì vậy, cô nhóc tiểu báo mới sanh ra đã có một cái tên —— Hạ Hạ.

Hạ Hạ là bảo bảo rất đỡ lo, không khóc không làm khó, ăn no đi ngủ, chỉ có sau khi tiểu tiện sẽ hự hai tiếng. Nhưng mà, ngươi không thể để cho nàng đói bụng, chỉ cần vừa đói bụng, thì nàng có thể khóc đến trời đất mù mịt, giọng lớn có thể xốc nóc phòng. Trừ phi có sữa chặn lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Buổi tối ăn xong bữa cơm, Tuyết lưu luyến không rời nhìn hai mắt Hạ cô nương, trở về chính địa bàn của hắn. Hắn rất ưa thích cục thịt nhỏ hồng hào này.

Nghe người xưa thường nói Ở cữ , Lỗ Đạt Mã cũng không hiểu, chỉ biết là không thể tắm, không thể xuống đất, không thể đụng nước lạnh, tóm lại chính là vùi ở trên giường nuôi con rùa.

Vốn là Lỗ Đạt Mã không tin, nhưng ở trên thế giới này, thân thể khỏe mạnh là cực kỳ trọng yếu, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Lỗ Đạt Mã quyết định, nàng vẫn nên nằm ở trên giường đủ ba mươi ngày thôi.

Giao cô nhóc Hạ cho cha nàng, Dạ.

Lỗ Đạt Mã nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng ngủ, sanh con thật sự là một công việc dùng thể lực, nàng đã ngủ một ngày một đêm, vẫn mệt mỏi như thế.

Không biết ngủ bao lâu, trong lúc mông lung khi Lỗ Đạt Mã tỉnh lại, phát hiện bên cạnh trống không, Dạ đi đâu?

Mở mắt tìm kiếm khắp mọi nơi, liền nhìn thấy, Dạ nằm ghé ở trên giường gỗ nhỏ của Hạ cô nương, con ngươi màu tím sẫm không hề chớp mắt nhìn chằm nàng chằm nhìn. Khóe môi dày hơi nhếch lên.

Dạ?

Lỗ Đạt Mã sợ thức tỉnh Hạ cô nương, nhẹ giọng kêu hắn.

Đạt Mã, giống như ngươi!

Dạ nghiêng đầu, hướng về phía Lỗ Đạt Mã lộ ra một cười khúc khích.

Lỗ Đạt Mã co rút khóe mắt, nàng có thể xem hành động này của Dạ hiểu thành vui mừng choáng váng sao?

Dạ, ngủ đi.., ngày mai ngươi còn phải đi săn bắt đấy.

Dạ đáp một tiếng, lại nhìn Hạ cô nương hai mắt đang ngủ say bò đến trên giường, ôm Lỗ Đạt Mã nhắm hai mắt lại.

Chỉ là, con mắt này nhắm lại không được năm phút đồng hồ, một tiếng gào khóc có thể xốc nóc phòng từ bên trong giường gỗ nhỏ truyền ra.

Hạ cô nương đói bụng.

Dạ lật người một cái liền muốn chạy ngoài động.

Dạ? Ngươi đi làm cái gì?

Lỗ Đạt Mã kỳ quái, bảo bảo khóc hắn không ôm lấy, tại sao phải chạy đi?

Sữa dê!

Từ lúc Hạ cô nương sanh ra được uống chính là sữa dê, vào lúc này Dạ chạy đi chính là muốn vắt sữa dê đi.

Dạ, ngươi ôm Hạ Hạ tới cho ta.

Lỗ Đạt Mã gọi hắn lại.

Ngực của mình hết sức căng đau, hẳn là có sữa đi!

Mặc dù Dạ không hiểu Lỗ Đạt Mã là có ý gì, nhưng cũng nghe lời ôm Hạ cô nương khóc đến trời đất mù mịt cho nàng.

Nhận lấy đứa bé, Lỗ Đạt Mã quay lưng đi, tránh đi ánh mắt của Dạ, kéo áo lên.

Mềm mại vào miệng, tiếng khóc Hạ cô nương im bặt.

Nhưng mà, chỉ sau vài giây, tiếng gào khóc liền lại vang lên, hơn nữa càng không cách nào cứu vãn.

Dùng sức mút vài hớp, cũng không có uống được sữa, Hạ cô nương cảm thấy nàng bị gạt, tiếng khóc phải nói là uất ức.

Lỗ Đạt Mã có chút xấu hổ, rõ ràng căng đau, tại sao không ra được?

Lại đổi sang bên khác vào trong miệng Hạ cô nương.

Vẫn là như vậy.

Hạ cô nương khóc đến còn muốn uất ức hơn hồi nãy nữa.

Cái đó. . . . . . Dạ. . . . . . Ngươi phải giúp ta. . . . . .

Gương mặt Lỗ Đạt Mã đỏ bừng, hướng Dạ cầu cứu.

Đạt Mã?

Giúp cái gì? Dạ không hiểu ra sao, hắn quét qua bộ ngực đầy đặn của Lỗ Đạt Mã bởi vì sinh con mà càng thêm căng đầy, hắn còn nhớ rõ Đạt Mã nói qua, nơi này sưng lên thì sẽ có sữa.

Cái đó, Hạ Hạ hút không ra được. . . . . .

Lỗ Đạt Mã ưỡn thẳng ngực, ý tứ đủ rõ ràng đi, không cần nàng nói được quá rõ đi!

Hả? Đạt Mã?

Dạ không hiểu, hút không ra được làm thế nào?

Lỗ Đạt Mã ra sức co rút khóe miệng, làm sao nàng lại không phát hiện Dạ không hiểu như thế, nàng cũng bày tỏ rõ ràng như vậy rồi mà.

Vận khí, Lỗ Đạt Mã cắn răng nói: Ngươi tới giúp một tay hút ra!

Lời vừa dứt, đã cảm thấy lỗ tai cũng trở nên nóng bừng như lửa đốt.

Sau khi Dạ nghe xong, một chút cũng không do dự, nghe lời làm theo, ở lúc Lỗ Đạt Mã không hề chuẩn bị liền ngậm chặt một bên. . . . . .

Cuối cùng, ở dưới sự nỗ lực chung của Lỗ Đạt Mã và Dạ, Hạ cô nương được uống sữa mẹ.

Chỉ là Dạ rơi vào một tật xấu, mỗi lần Hạ cô nương bú sữa mẹ, hắn đều là mặt nét mặt hâm mộ, giương mắt gắt gao nhìn chằm chằm.

Nhìn thấy mà Lỗ Đạt Mã mặt hồng tim đập, luôn muốn một cước đạp hắn ra ngoài.

Nếu phải so sánh Hạ cô nương cùng với đứa bé loài người bình thường, coi như là lớn nhanh.

Nhưng nếu như so sánh với cùng với đứa bé báo nhân, chính là chậm không thể chậm hơn nữa rồi. Mùa đông bão tuyết lại tới thì nàng mới học được bò bò, hơn nữa vẫn không có dấu hiệu muốn biến thân thành Tiểu Báo.

Chỉ là, Dạ và Tuyết cũng không có bởi vì Hạ cô nương bất đồng với người khác mà ghét bỏ, ngược lại đối với nàng thương là yêu khác thường.

Có đôi khi tốt đến nỗi cũng làm cho Lỗ Đạt Mã đố kỵ.

Bởi vì đây là mùa đông đầu tiên Tuyết trải qua sau khi độc lập, Lỗ Đạt Mã lo lắng hắn chuẩn bị không đầy đủ mà đói bụng, để cho hắn chuyển về tới ở cùng với mình, Dạ cũng không có phản đối.

Hiện tại, không thấy tiết mục tranh thủ tình cảm của Tuyết và Dạ ở trước mặt Lỗ Đạt Mã, mà là ngày ngày bởi vì tranh xem ai ôm Hạ cô nương nhiều hơn một lát mà đỏ mặt tía tai.

Một mùa đông trôi qua hết sức ấm áp, thời điểm khi mùa xuân đi tới, rốt cuộc Hạ cô nương lớn lên thành dáng vẻ đứa bé hai tuổi, có thể chạy đầy đất.

Nói thật, Lỗ Đạt Mã không có chí hướng gì thật xa, cái gì mà phải

/101