Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 233 - Bàn Long Đổi Chủ

/774


Hắc Phong chết rồi.

Bị Vân Chính Thiên một chưởng vỗ nát linh hồn.

Thể xác chịu đựng quá nhiều tác dụng phụ từ việc cưỡng bức hấp thu năng lượng của Lão Bạch, Đinh Lăng hai người. Dẫn đến Hắc Phong thân thể cùng tinh thần kiệt quệ quá mức kinh khủng. Rốt cuộc dưới Diệt Hồn Thủ của Vân Chính Thiên, chính thức vẫn lạc.

Vân Chính Thiên đi tới bên cạnh Hắc Phong thi thể, Hắc Kiếm hiện ra liền đem đầu mình Hắc Phong phân thành lưỡng đoạn.

Mặc dù Hắc Phong chiến tử, thế nhưng bên dưới đám lâu la thảo khấu cùng Truyền Linh Tháp môn sinh va chạm vẫn chưa chấm dứt, hiển nhiên bọn hắn vẫn chưa hề hay biết Hắc Phong vậy mà chết nhanh đến như thế.

Mà ngay lúc Vân Chính Thiên đem đầu Hắc Phong cắt ra, hắn chính là nắm lấy cái thủ cấp này, giơ thẳng lên cao, hít mạnh một hơi quát lớn:

“Hắc Phong đầu lâu nằm trên tay ta, các ngươi còn muốn đánh?”

ĐÙNG!

Chấn động tin tức truyền vào tai, đám thảo khấu bên dưới nhìn thấy Vân Chính Thiên bêu đầu Hắc Phong trại chủ một màn này, đều là kinh hồn động phách.

Nhất thời cả đám kịch liệt run rẩy, võ hồn trên người cũng thuận theo thu vào, tất cả quỳ rạp trên mặt đất, không có ngẩng đầu lên nữa.

Hắc Phong trại chủ đã chết, bọn hắn còn cố gắng chiến đấu vì cái gì nữa. Căn bản trận chiến này, bọn hắn đã định trước là thất bại a.

ẦM ẦM!

Cũng vào lúc này, vạn dặm trên không trung sấm nổ đùng đùng, một vùng trời đều bị đánh cho sáng chói lên. Một cái hắc bào thân ảnh như một viên đạn pháo khổng lồ, rơi xuống đại thảo nguyên này làm vỡ ra một cái hố lớn.

Đạo hắc bào thân ảnh này, còn không phải Bát trưởng lão Tà Hồn Điện, Hắc Thủ đấu la hay sao.

Hắc Thủ đấu la thân thể dính chặt vào mặt đất, trên người máu me bầy nhầy, gương mặt tái nhợt, y phục rách tả tơi.

Hắn hai mắt đỏ ngầu, Hắc Thủ đấu la dự tính bật dậy, hình như là muốn quay đầu chạy trốn. Thế nhưng từ trên trời cao, mây mù đột nhiên mở ra, để lộ một đôi kim sắc đồng tử không lồ, thể tích phải vượt hơn trăm trượng.

Băng Ngọc Linh huyền phù trên đỉnh đôi kim sắc đồng tử đó, sau lưng đệ cửu hồn hoàn của nàng sáng lên. Đây chính là mười vạn năm hồn hoàn xuất ra hồn kỹ, uy lực tự nhiên không bình thường.

Chỉ thấy đôi kim sắc đồng tử nhấp nháp ánh sáng, một cỗ cuồng bạo không gì sánh được uy áp trực tiếp phủ xuống đầu Hắc Thủ đấu la bên dưới, khiến hắn muốn động tay động chân đều không thể làm được cái gì.

“A.” Hắc Thủ đấu la rên lên một tiếng liền phun ra một ngụm to máu tươi, thân thể phản phất như diều đứt dây ngã lại mặt đất.

“Hai vị, Hắc Thủ đã bị chế ngự, thỉnh hai vị tiến hành bắt giữ.” Băng Ngọc Linh thoại âm quyến rũ vang lên.

“Giao cho bọn ta.” Nhị vị Tháp Chủ Linh Băng thành cùng Bạch Hổ thành lúc này cũng xuất hiện, hai người hóa thành lưu quang trực tiếp phóng tới bên cạnh Hắc Thủ đấu lên bên dưới.

Bọn hắn trong lòng hiện tại kinh ngạc không hết. Tuy nói là ba người liên thủ đánh với Hắc Thủ đấu la, nhưng từ đầu chí cuối hai người bọn hắn chỉ là một bên quan chiến, đề phòng Hắc Thủ chạy trốn mà thôi.

Băng Ngọc Linh lấy cường thế, đem Hắc Thủ đấu la kia đánh thành đầu heo.

Thật không hổ là đệ nhất Tháp Chủ dưới trướng Bao Lão Tiên Sinh.

Hắc Thủ đấu la bại trận, bị bắt. Hắc Phong tử trận, bị bêu đầu.

Thảo khấu lâu la những tên còn sống sót đều buông tay chịu trói. Một ít có địa vị cao thảo khấu liền bị bắt dẫn vào bên trong doanh trại, khai báo ra toàn bộ mật thất giấu đồ cướp được. Qua đó thu lại toàn bộ vật phẩm từ các thương lái bị đánh cướp.

Vân Chính Thiên thông báo cho Linh Băng cùng Bạch Hổ thành quân đoàn phối hợp trao trả hàng hóa vật phẩm cho các thương lái. Giải phóng toàn bộ tù nhân bị bắt trong đại bản doanh, trả lại đại thảo nguyên bạt ngàn một mảnh sinh ý.

Về phần Hắc Thủ đấu la, Vân Chính Thiên liền để cho Truyền Linh Tháp ba vị Tháp Chủ kia toàn quyền xử lý. Hình như Hắc Thủ sẽ bị áp giải về Tổng Bộ Truyền Linh Tháp, hàng ngày bị tra khảo moi móc thông tin a.

Dù sao một vị trưởng lão Tà Hồn Điện, thông tin bí mật hẳn nhiều lắm. Điều này vô cùng có lợi cho Nhân Vực nếu trong tương lai muốn đem Tà Hồn Điện kia triệt để tiêu diệt.

Ba ngày sau, Liên Minh Thảo Khấu danh tự, trực tiếp bị xóa bỏ.

“Chính Thiên, hay là ngươi cùng ta về Truyền Linh Tháp tu luyện đi.” Truyện được copy tại TruyenCv[.]com

Mã Thiên Hoa nói. Từ khi Vân Chính Thiên cùng Lương Thế Nhân hai người chạy vào thông đạo vòng xoáy Vương Hạo tạo ra sau đó mất tích. Đồng thời Vực Chủ cưỡng chế trục xuất hồn sư tu vi dưới Hồn Thánh ra khỏi vị diện, ròng rã mấy tháng nàng đều chờ hắn ở nơi này.

Tuy rằng Vân Chính Thiên từ lâu đã thông báo hắn trở về an toàn, thế nhưng vì đại cục hắn không có thường xuyên lui tới thăm nàng. Nàng cũng không có trách hắn, nam nhân một khi trưởng thành, tự nhiên phải gách vác trên vai trách nhiệm càng lớn. Mà hắn hiện tại như mặt trời giữa trưa, vì thế số lần hai người gặp nhau ít đi nhiều lắm.

“Thiên Hoa, thời gian này hẳn là ta nên ở trong thành duy trì ổn định. Nếu có thời gian ta sẽ qua thăm ngươi.”

Vân Chính Thiên đáp.

Nghe hắn nói vậy, Thiên Hoa tự nhiên ánh mắt hơi trùng xuống. Vừa gặp lại không lâu liền phải chia ly, nàng dù không muốn nhưng cũng không thể ép buộc hắn, ai biểu hắn ưu tú đến như vậy.

Vân Chính Thiên bề ngoại lạnh lùng nhưng bên trong vô cùng tâm lý, hắn bước đến bên cạnh nàng, đem đầu của nàng ôm vào lòng. Thưởng thức mùi thơm từ tóc nàng truyền ra, sau đó lại nhẹ hôn lên trán của nàng.

“Đừng có như vậy, cái gì của ngươi, mãi là của ngươi. Vân Chính Thiên ta là của ngươi, tự nhiên không cần lo lắng nữa.”

Mã Thiên Hoa hai má đột nhiên đỏ bừng bừng, vội vàng đem hắn đẩy ra, bĩu môi nói:

“Ai nói ngươi là của ta cơ chứ?”

. . .

Long Thần thành, Bàn Long môn.

Bên trong tòa chính điện này, có khoảng hai mươi người, bao gồm luôn cả Chính Thiên, Thế Nhân, Hữu Long ba người.

Những người còn lại gồm có môn chủ Chu Bá Thước, Lý lão sư cùng tất cả đội trưởng từ các chi nhánh Bàn Long môn tại khắp mọi nơi tụ tập lại. Mà vị trí trọng yếu, tự nhiên là ba người Vân Chính Thiên đang ngồi.

Bọn hắn ngày hôm nay, đã không còn là những tiểu tử nhỏ bé năm xưa. Ở trong Bàn Long môn này, danh vọng đích xác không người có thể vượt qua bọn hắn, kể cả mấy vị đội trưởng lâu năm.

Mấy hôm trước đại thắng trở về, thông báo Liên Minh Thảo Khấu bị đánh sập, Hắc Phong cùng đám đầu lĩnh tử trận. Bàn Long môn trên dưới hoan hô ròng rã mấy ngày. Chu Bá Thước gương mặt già nua thăng trầm rốt cuộc mãn nguyện khóc ngất.

Ngội tại vị trí chủ tọa, Chu Bá Thước chậm rãi nói:

“Như các ngươi đã biết, cái kia Liên Minh Thảo Khấu đại thù địch của chúng ta, rốt cuộc triệt để hủy diệt. Thù các huynh đệ đã được báo, lão phu không biết nói gì hơn, liền hướng ba người các ngươi cúi đầu cảm tạ.”

Vân Chính Thiên ba người nghe vậy, lập tức quỳ xuống cung kính nói:

“Môn chủ, ba người chúng ta từ nhỏ ngủ là ngủ trên giường Bàn Long môn, ăn đồ ăn của Bàn Long môn, tri thức là do Lý lão sư truyền thụ. Tự nhiên đối với mối thù cả Bàn Long môn, chúng ta xem như thù của mình. Ngài hà tất phải nói như vậy.”

Chu Bá Thước nghe thế, thì lại lắc đầu:

“Các ngươi tình huống không giống, tuy rằng ba người các ngươi đích xác xuất thân từ Bàn Long môn, nhưng một thân cái thế cường giả thực lực này, Bàn Long môn bọn ta dạy không ra nổi. Cho nên có thể nói, Bàn Long môn lần này chính là nhận lấy các ngươi chi ân.”

Chu Bá Thước vừa nói xong, chính điện mọi người đều nhao nhao gật đầu. Kỳ thực Vân Chính Thiên ba người bọn hắn từ lâu đã ly khai Bàn Long môn, nhập ngũ rèn luyện. Đối với Bàn Long môn mối thù này, không nhúng tay vào vẫn không ai có thể trách cứ được.

Thế nhưng bọn hắn từ đầu chí cuối, đều lấy Bàn Long môn danh phận mà triển khai hành động trả thù. Khiến Chu Bá Thước đám người cảm kích tột cùng.

Vân Chính Thiên nghe vậy, thì là cười khổ gật đầu. Hắn đem Liên Minh Thảo Khấu kia nhấc lên một trận, một phần vì trả ân huệ nuôi dưỡng của Bàn Long môn năm xưa, một phần là vì bá tánh Nhân Vực này mà trừ đi một đám người xấu.

Đây là trách nhiệm của hắn phải làm, cũng không phải muốn Bàn Long môn tỏ lòng cảm kích gì cả. Bất quá Chu Bá Thước đã nói như vậy, hắn chỉ đành nghe theo.

“Thực ra hôm nay hẹn tất cả mọi người tới đây đông đủ, là ta còn có một quyết định quan trọng muốn thông báo. Đây chỉ là ý muốn của một mình ta, phải cần hết thảy mọi người ở đây đồng ý, xem như thông qua.” Chu Bá Thước nói.

Bàn Long môn có một cái qui củ. Một khi tổ chức cao cấp nhất cuộc họp, mọi ý kiến muốn thông qua đều phải nhận sự tán đồng từ cao tầng lãnh đạo. Nếu trong đó có một người không đồng ý, tự nhiên phải suy nghĩ biện pháp khác hoặc thuyết phục người đó đồng ý mới được.

Đây chính là lấy đoàn kết trên dưới mà thực hiện. Có như vậy một tông môn nhỏ bé như Bàn Long môn, mới có thể trụ vững vàng ở Nhân Vực.

Chu Bá Thước ánh mắt bao quát toàn bộ chính điện, gương mặt không khỏi toát lên vẻ vui sướng, lớn tiếng nói:

“Bàn Long môn nhiều năm qua dưới sự lãnh đạo của ta, dần đi vào tàn cuộc. Thân là môn chủ ta tất nhiên không mong muốn cơ nghiệp Bàn Long môn mấy trăm năm bị hủy trong tay ta. Vì vậy, để Bàn Long môn tình hình khởi sắc, ta quyết định thoái vị nhường ngôi.”

Thoái vị nhường ngôi?

Nếu đề cập tới vấn đề tối quan trọng nhất mà Bàn Long môn có thể đem ra công bố, thì thoái vị nhường ngôi này chính là việc đứng đầu.

Mỗi một đời môn chủ, khi cảm thấy bản thân cùng đường lối của mình không còn thích hợp để lãnh đạo nữa. Bọn hắn liền có thể tự chọn thoái vị nhường ngôi. Sau đó bên trong phủ sẽ tiến hành một hồi khảo thí trên toàn bộ phương diện đối với tất cả đội trưởng, cuối cùng chọn ra vị đội trưởng đứng đầu trở thành tân nhiệm chưởng môn nhân.

Bên dưới một mảnh trầm mặc, ở đây đều là lãnh tụ, tự nhiên không xuất hiện tình huống nhao nhao bàn tán. Chu Bá Thước nói tiếp:

“Bất quá lần này ta muốn phá hư qui củ một chút. Vì thời gian cấp bách, cho nên ta muốn bỏ qua, không tiến hành khảo thí, trực tiếp chọn ra tân chưởng môn nhân. Vì vậy rất cần mọi người ở đây lá phiếu tán đồng, mới có thể thông qua mong muốn của lão già này.”

Chu Bá Thước nói xong, trực tiếp giơ cao cánh tay của mình, đại biểu hắn đối với phương thức này lựa chọn tán thành. Sau lưng hắn, Lý lão sư cũng đồng dạng như vậy.

“Mọi người bỏ phiếu.” Lý lão sư nói.

Lần lượt lần lượt từng cánh tay giơ lên. Có vài người không hề do dự, có ngươi hơi cân nhắc một thoáng. Nhưng rốt cuộc tất cả mọi người đều tán thành thông qua quyết định này.

Vân Chính Thiên ba người không phải đội trưởng chức vị, chỉ có thể ngồi ở một bên quan sát một màn này sự tình.

Thông qua quyết định không tổ chức khảo thí mà thôi, nhưng để chính thức công nhận tân chưởng môn nhân, vẫn phải tiến hành bỏ phiếu một lần nữa. Bọn họ đang vô cùng tò mò, không biết người nào trong đám đội trưởng ở đây sẽ được vinh hạnh nhận lấy chức vị này.

“Rất tốt. Đa tạ mọi người. Hẳn mọi người cũng biết, thông qua quyết định không tổ chức khảo thí nhưng vẫn phải tiến hành bỏ phiếu cho người mà lão phu sắp chỉ định sau đây.”

Cả đám gật đầu răm rắp, ai ai cũng chờ mong không biết người được môn chủ nhìn trúng, có thể là người nào.

Chu Bá Thước ánh mắt đột nhiên rơi vào Vân Chính Thiên thân ảnh, lão bật cười nói:

“Vân Chính Thiên, ngươi nguyện ý tiếp nhận vị trí này hay không?”

/774