Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 5: kẹo trong phòng vu bà

/161


Chương năm:kẹo trong phòng vu bà

Sáng sớm gió nhẹ thổi, vài tia nắng rơi nhẹ nhàng xuống, mọi vật trong rừng dần sáng lên. Màu vàng thiển rực rỡ nhảy lên, cuối cùng đọng lại trên đỉnh cây cao. Màu xanh dày rậm rạp của rừng cây không chút khe hở, tầng tầng lớp lớp phiến lá phảng phất như thể chảy ra nước. Trong rừng truyền đến tiếng chim hót uyển chuyển, phá vỡ im lặng.

Lâm Linh bị cái đuôi A hoa làm cho thức tỉnh chợt nhớ lại tối hôm qua mình cứ vậy thiếp đi, không khỏi hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy A hoa vẫn tốt, nàng thở nhẹ một hơi.

Kỳ quái, chẳng lẽ ngày hôm qua không có Tinh Linh tà ác gì? Hay là nói, căn bản không có cái gì Tinh Linh tà ác? Mặc Lâm lừa nàng?

Cứ vậy, dựa vào thức ăn Mặc Lâm để lại, bất tri bất giác đã chống được đến ngày thứ ba, trải qua mấy ngày tiếp xúc ngắn ngủi, Lâm Linh tựa hồ tưởng chả ai đến tìm.

Sống tiếp qua đêm nay là tốt rồi…… Nàng an ủi chính mình.

Ban đêm, rừng rậm lại quy về yên lặng. Lâm Linh cầm chặt vợt, hết sức chăm chú quan sát bốn phía, xem ra tối nay, Tinh Linh tà ác nhất định sẽ tới……

Vừa lúc đó, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một trận ong ong , nàng sợ tránh sau A hoa, chỉ thấy một tầng mây đen chậm rãi hướng này bay đến đến……

Nàng theo thói quen muốn đẩy đẩy kính mắt cái, nhưng lại sờ soạng một khoảng không. Nàng lúc này mới kinh ngạc phát hiện, nguyên lai chính mình không có mang kính mắt!

Chẳng lẽ đó cũng là do trò chơi này?

A hoa trở nên nôn nóng bất an, phát ra tiếp gầm trầm thấp sợ hãi, thanh âm ong ong càng lúc càng lớn, Lâm Linh rốt cuộc thấy rõ ràng, nguyên lai đây là một đoàn ruồi!

Lão Thiên, nguyên lai đây chính là bộ dáng Tinh Linh tà ác? Trách không được
cần cây đập ruồi!

Nàng buông tâm tình khẩn trương mới nãy xuống, có cái này trong tay, nàng cũng bớt sợ hãi. Nàng cầm vợt, đứng dậy, nhắm một con ruồi lớn truóc mặt mà chụp……

“Ha ha –” Con ruồi đột nhiên phát ra một tiếng cười quái dị, ngẩng đầu lên, lộ ra một cí mặt người! cài này làm Lâm Linh sợ đến rớt ba hồn bảy phách, đem nhiệm vụ của mình cấp vứt ra sau đầu, ném vợt bỏ chạy.

Mới được vài bước, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm của A hoa, nàng ngừng cước bộ, được rồi, tà ác Tinh Linh chắc là không biết tập kích nàng, chúng nó chỉ tập kích a hoa. Nghĩ tới đây, nàng cứng ngắc xoay thân lại, thì thấy một đoàn Tinh Linh tà ác đang bu cắn A hoa đến máu chảy lênh láng

Trong lòng của nàng dâng lên vài phần không đành lòng, xin lỗi, a hoa, nhưng là. Nàng thật sự, thật sự rất sợ hãi…… Đến bây giờ, chân nàng còn đang phát run…… Nhưng là, cứ như thế, a hoa sẽ bị tà ác Tinh Linh cắn chết……

Làm sao bây giờ? Nàng nên làm cái gì bây giờ?

Cho dù a hoa chết đi, nó cũng chỉ là lập trình trong trò chơi? Hẳn là không có vấn đề gì đi……

“U u……” A hoa đột nhiên hướng phía của nàng nhìn một cái, phát ra âm thanh cầu khẩn……

A hoa…… Nàng hít sâu vài cái, cắn răng một cái, rốt cuộc vẫn vọt trở về, định đi nhặt vợt trên mặt đất, nhưng vợt lại ở ngay chỗ 1 con Tinh Linh tà ác, nàng do dự một chút, nhắm mắt lại, dùng tốc độ nhanh nhất đoạt vợt trở về .
Ngay lúc nàng cầm lấy vợt ,Tinh Linh kia tựa hồ bị chọc giận, hung hăng cắn tay nàng một cái!

Đau quá…… Nàng không nhịn được nhíu nhíu mày, tuy nhiên hiện nàng không có thời gian mà khóc, nàng không thể làm gì khác hơn là một bên đại đọc ta chụp ta chụp ta vỗ vỗ chụp, một bên quơ vợt đuổi ác linh, thiên hạ vô địch chụp đến chỗ nào, quả nhiên ác linh chỗ đó tan rã, uy lực vô cùng! Toàn bộ ruồi đều bị chụp rơi xuống đất, một con lại một con rơi xuống, chỉ chốc lát sau, các ác linh còn lại thấy tình hình không ổn, vội vàng hoảng sợ mà chạy……

Nhìn chúng nó chạy trốn đi, Lâm Linh lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, toàn thân nhất thời thả lòng …… sờ nhẹ trán, phát hiện nàng toát hết cả mồ hôi lạnh……

Nàng cư nhiên đánh bại ác linh, thật sự khó tin!

“A hoa, không có việc gì nha……” Nàng vỗ vỗ đầu A hoa an ủi, A hoa cọ cọ vào tay nàng, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm vết thương nàng, phát ra âm thanh nức nở.

Mặc dù vết thương trên ngón tay có chút đau đớn, nhưng trong lòng của nàng vô cùng thoải mái, lúc này nàng không có trốn tránh…… Từ lúc nàng sinh đến giờ 16 năm, đây là lần đầu……

Tuy nhiên, có là lần cuối chứ.

Nếu như còn có chuyện giống vầy phát sinh một lần nữa, nàng không chắc sẽ may mắn như vậy nữa.

Một lần là tốt rồi,



/161