Làm Thế Nào Để Không Nhớ Hắn

Chương 24 - Chương 24

/68


Tô Dương về đến phòng, xem đi xem lại tờ phổ nhạc này.

Vẫn là anh hiểu cô nhất.

Cô không thể giãy bày tình cảm trong âm nhạc, chẳng cần khơi thông bằng ngôn ngữ, anh liền hiểu rõ tất cả.

Tờ phổ nhạc này không phải bản gốc, mà là bản sao.

Thực ra, khi cô cầm bản phổ nhạc, trong nháy mắt đó, cô còn tưởng anh đang ở Hồng Kông, bay tới để cho cô một sự kinh hỉ.

Nhưng không đến một giây sau cô liền hủy bỏ suy nghĩ của chính mình.

Người bận rộn như anh đâu thể có thời gian để bay qua bay lại.

Ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh chỉ từng cho cô một lần kinh hỉ.

Khi ấy cô còn học trung học, đang là mùa đông, trận tuyết lớn thứ hai đã bay lả tả vài ngày ở Bắc Kinh.

Trong lúc gọi điện thoại, cô vô tình nói một câu, nếu có thể xem cảnh tuyết rơi ở Cố cung cùng anh thì tốt biết mấy.

Sau đó, cô cũng không để những lời này ở trong lòng, nhưng buổi trưa thứ sáu, anh liền gọi điện bảo cô trốn học ra ngoài vào buổi chiều.

Xế chiều hôm ấy, anh cõng cô đi dạo Cố cung một buổi chiều.

Cũng chính vì lần trốn học kia, Lục Duật Thành cùng Cố Hằng mới bắt đầu oán giận đủ kiểu với Tưởng Bách Xuyên, nói anh dạy hư cô...

Tô Dương lại nhìn tờ phổ nhạc trong tay, chớp mắt một cái, mười năm đã trôi qua, những hồi ức thanh xuân kia tựa như mới được khắc vào đầu ngày hôm qua, rõ rệt sâu sắc.

Cô lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tưởng Bách Xuyên: [Em đã nhận được kinh hỉ rồi, yêu anh.]

Đợi vài phút, Tưởng Bách Xuyên cũng không trả lời.

Tô Dương để di động xuống, đứng dậy vào phòng vệ sinh tắm gội, chuẩn bị sắp xếp hành lý để lên đường trở về.

Vừa tắm xong, tiếng gõ cửa vang lên trong gian phòng, Đinh Thiến đứng ở cửa lớn tiếng kêu: Dương Dương, nhanh mở cửa! Nhanh mở cửa!

Trong tay Tô Dương còn cầm khăn lông, vừa lau tóc vừa mở cửa cho cô: Cậu gọi quỷ à!

Đinh Thiến chui vào, Cậu đã lên Weibo chưa?

Tô Dương cài cửa lại, đi vào phòng khách, Mình vừa tỉnh thôi, thời gian đâu mà xem Weibo, làm sao thế? Không phải Weibo của mình lại thất thủ đấy chứ?

Đinh Thiến không ngừng gật đầu, Nhưng lần này là chuyện tốt, cậu ngủ một giấc cũng chẳng sao, lượng fan hâm mộ trên Weibo của cậu đã vượt quá con số một triệu rồi!

Tô Dương: ...

Cô chớp chớp mắt, mấy giây sau mới tiêu hóa tin tức khiến lòng người phấn khởi này.

Nguyên nhân dẫn tới lượng fan tăng vọt duy nhất mà cô có thể nghĩ đến chính là: Có người nâng đỡ mình à?

Đinh Thiến lắc đầu: Là hình quảng cáo mà cậu chụp vào buổi sáng, Cố Hằng chọn hai tấm ảnh chụp các cậu nhìn nhau, đăng một tấm lên Weibo của cậu ta, vậy nên fan hâm mộ của cậu ta phát điên rồi, vào Weibo của cậu khuyên nhủ đủ điều, bảo cậu bắt lấy nam thần, nói khuôn mặt của các cậu rất xứng đôi, còn nói ánh mắt Cố Hằng nhìn cậu biểu lộ tình cảm chân thành.

Tô Dương: ...

Cô trì hoãn: Không phải gần đây Cố Hằng chẳng thích chia sẻ cái gì trên Weibo sao?

Ngay cả phim anh đóng cũng rất ít khi được anh tuyên truyền trên chính Weibo của mình.

Đinh Thiến lắc tay một cái, tỏ vẻ không hiểu suy nghĩ của Cố Hằng, bởi vì quá khứ đặc biệt giữa Cố Hằng cùng Tô Dương, Đinh Thiến chưa bao giờ đem bọn họ ra đùa cợt, một khi mở đầu liền không thể nào kết thúc.

Trước khi đi, cô vỗ vai Tô Dương: Mình đã nhìn ra rồi, không bao lâu nữa, fan của Cố Hằng cùng fan của Tưởng Bách Xuyên sẽ ngứa mắt lẫn nhau cho mà xem.

Tô Dương bọc khăn quanh tóc, vô tình chà xát, có chút thất thần.

Mấy phút sau, cô ném khăn sang một bên, bật laptop lên, lại lấy di động gửi một tin nhắn cho Cố Hằng: [Weibo của cậu bị trộm à?]

*

Cố Hằng nhìn ra vẻ khó tin trong lời cô nói.

Cũng phải thôi, mấy năm này, anh cùng cô đã gần như thủy hỏa bất dung, ngoài việc chế giễu nhau liền không làm gì khác biệt, đây vẫn là lần đầu tiên anh tuyên truyền ảnh quảng cáo thay cô.

Lần quảng cáo này còn chưa được chính thức tung ra cũng đã nổi tiếng.

Khi anh đăng ảnh lên, trong khoảnh khắc ấy, anh có cảm giác mình đang điên cuồng tăng tốc trên đường cái.

Nghĩ đến người đứng ở cuối con đường, liền chẳng thèm ngó ngàng gì nữa.

Cố Hằng lại xem tin nhắn kia, sau cùng cũng không trả lời cô, đặt di động lên bàn trà, cầm gạt tàn cùng thuốc lá tới bên cửa sổ.

Anh hút thuốc, nhẹ nhàng nhả khói.

Anh nghĩ tới mấy năm trước, vào lần đầu tiên lấy được giải thưởng ảnh đế, khi tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, có phóng viên hỏi anh, trước đây anh từng học tài chính, sao đột nhiên lại nghĩ tới việc tiến vào giới diễn viên?

Khi ấy anh có chút hoảng thần.

Vì sao lại tiến vào giới diễn viên?

Để một ngày nào đó, anh có thể tiến vào ống kính của cô, cho dù sau này cô đã là vợ, là mẹ của người khác, anh vẫn có thể có ngàn vạn sự gắn bó với cô vì quan hệ công việc.

Để khi nhớ cô, anh sẽ không đến mức ngay cả một lý do gọi điện thoại cũng chẳng có.

*

Tô Dương cùng Đinh Thiến đã tới sân bay vào trước một giờ chiều.

Không ngờ oan gia ngõ hẹp, lại gặp phải Kiều Cẩn vừa trở về Bắc Kinh.

Kiều Cẩn ký một bản thông báo về hợp đồng, sau khi kết thúc liền nhận được điện thoại của ông cụ Kiều, bảo cô ta mau mau trở về.

Có lẽ ông đã biết những tai tiếng trên mạng của cô ta.

Không thể thiếu một trận trách mắng.

Nhưng cô ta lại nghe mẹ nói, ông cụ nhà họ Tưởng đã trở về.

Nghe tin ông cụ Tưởng về nước, nỗi lòng lo lắng của cô ta cuối cùng cũng hạ xuống.

Mẹ nói rất đúng, xe tới núi ắt có đường, nhà họ Tưởng hẳn sẽ không thể không quan tâm tới ân tình cùng giao tình ngày xưa.

Khi xếp hàng qua cửa kiểm tra an ninh, Kiều Cẩn đứng ở phía sau Đinh Thiến, Tô Dương cũng không thể khẳng định là trùng hợp hay do Kiều Cẩn cố ý.

Trong lúc đó, Tô Dương chỉ lo trò chuyện về công việc kế tiếp cùng Đinh Thiến, không quan tâm tới Kiều Cẩn.

Hôm nay Kiều Cẩn thấy Tô Dương cực kỳ chướng mắt, trước đây còn có thể khoan nhượng một chút ở nơi công cộng, bây giờ lại không thể nhịn nổi.

Cô ta đi về phía trước một bước, giọng nói cực nhỏ, nhưng đủ để Đinh Thiến cùng Tô Dương nghe được: Tô Dương, cô có nghĩ tới hậu quả khi đối nghịch với tôi không?

Đinh Thiến quay đầu cười lạnh một tiếng.

Tô Dương ngước mắt cười nhạt: Ông xã tôi đã nói tôi chẳng cần quan tâm tới bất cứ hậu quả gì, anh ấy sẽ gánh vác, tôi chỉ chịu trách nhiệm chơi vui vẻ là được.

Kiều Cẩn đeo kính râm, tuy Tô Dương không nhìn thấy đôi mắt của cô ta, nhưng cũng biết ánh mắt hiện tại của cô ta có thể lăng trì người.

Kiều Cẩn chợt chế giễu mà chẳng thèm ngó ngàng gì: A, Tô Dương, thật chẳng biết sự tự tin lừa mình dối người của cô tới từ chỗ nào.

Cô ta thay đổi chủ đề: Đúng rồi, chung cư ở Manhattan của Tưởng Bách Xuyên không tệ, cạnh sắc ở dưới tầng rất tốt.

Tô Dương cười cười: Cảm ơn lời khen ngợi của cô, lúc đầu tôi nhìn trúng nơi này nên mới mua cho Tưởng Bách Xuyên, không chỉ môi

/68