Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 2: Gia không nói cho ngươi

/109


“Cho nên, ta chính là gặp cái việc Sao Băng đụng Địa Cầu trăm năm không thấy, sau đó xuyên qua địa phương quái lạ này, còn không nghĩ đã bái đường thành thân, chuẩn bị động phòng?”

Nạp Lan Yên nhìn nam nhân đáng đánh ở trước mặt, ngoài cười nhưng trong không cười, suýt nữa bóp nát ly trà trên tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tam gia, thật là duyên phận.”

Lãnh Thiếu Diệp thu hồi ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, đôi mắt ưng lợi hại mang theo vài phần nghiền ngẫm, cao thấp quét qua người Nạp Lan Yên một lượt: “Đều đã cùng gia bái đường, chẳng lẽ không cùng gia động phòng?”

“Ta thật sự điên rồi mới có thể nói với ngươi những lời vô nghĩa như vậy!” Hạ Lan Phiêu bóp chặt ly trà, ruốt cuộc không thể duy trì tươi cười, túm áo Lãnh Thiếu Diệp liền đánh hắn một đấm.

Lãnh Thiếu Diệp nâng tay kẹp chặt cổ tay nhỏ đang muốn công kích, nhìn khuôn mặt xinh đẹp yêu mị như hồ ly, con ngươi đen nhánh thâm thúy không có chút cảm tình: “Nạp Lan Yên, tuy rằng gia không ngại cùng ngươi đánh một hồi, nhưng hiện tại….”

Nạp Lan Yên quét mắt qua cửa sổ, tàn khốc chợt lóe, tránh thoát Lãnh Thiếu Diệp mạnh mẽ ngồi xuống: “Ngươi chính là đổi một thân xác khác vẫn ác liệt cùng vô sỉ như vậy.”

“Đa tạ khích lệ.” Lãnh Thiếu Diệp rót ly trà, tựa lưng vào ghế một tay vuốt ve miệng ly trà, môi mỏng mang theo một tia khinh thường, cười lạnh: “Chẳng lẽ ngươi đường đường là Huyết Hồ ở cổ đại lại lăn lộn không nổi hả?”

“Lãnh Thiếu Diệp, ngươi điên rồi sao?” Nàng xoa huyệt thái dương, nên nói năng lực của nàng kém hay năng lực của vị gia này quá mạnh mẽ? Nếu chuyện xuyên qua này không phát sinh trên người mình, ai sẽ tin tưởng?

Bây giờ nàng còn đang chậm chạp tiếp nhận, vị gia này rất nhanh đã bình tĩnh chấp nhận rồi.

Lăn lộn không nổi, lăn lộn không nổi, đây là việc lăn lộn được hay không ư!

Ừ?

Lệ quang chợt lóe lên trong con ngươi của Nạp Lan Yên, bỗng nhiên cúi người áp sát khuôn mặt lạnh lùng kia, cặp mắt hồ ly chống lại cặp mắt ưng đen thâm thúy, chậm rãi nheo lại, nguy hiểm mở miệng: “Lãnh Thiếu Diệp, không phải là ngươi biết chuyện gì chứ? Chẳng hạn như, tại sao chúng ta sẽ đến nơi này?”

Câu hỏi, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.

Nàng không nói là vô cùng hiểu Lãnh Thiếu Diệp, nhưng ít ra nàng biết Lãnh Tam gia cũng không phải là người có thể bình tĩnh trước việc lạ như vậy.

Nam nhân này, nhìn như trầm ổn lãnh khốc, thực ra còn thô bạo ác liệt hơn nàng, chỉ riêng mặt nói lời ác độc, mỗi lần đối đầu nàng cũng sẽ không thắng được.

Lãnh Thiếu Diệp nghe vậy lạnh lùng giật giật khóe miệng: “Trong đầu ngươi toàn bột nhão sao?”

“Trong đầu ngươi mới toàn bột nhão.”Nạp Lan Yên hung bạo trả lời một câu, lại nhìn không ra chút khác thường nào, chỉ có thể cắn răng nói: “Được, năng lực thừa nhận của Tam gia ngươi thật làm tiểu nhân bội phục.”

Lãnh Thiếu Diệp vẫn không thay đổi nét mặt, giương mi nói: “Nếu không thì sao ta có thể là quân ngươi là phỉ?”

Nạp Lan Yên có vẻ như không buồn bực, một tay quay quay ly trà màu xanh, một tay chống cằm: “Nghe nói thân thể này của Tam gia bị bất lực. Có cần ta cho ngươi hai phương thuốc điều trị không?”

Lãnh Thiếu Diệp cúi đầu uống trà, ngay cả mi mắt cũng không nâng lên: “Gia bất lực hay không, ngươi thử liền biết, không phải sao?”

Gân xanh trên trán Nạp Lan Yên nhảy vui sướng, làm sao nàng có thể quên từ trước đến nay da mặt của nam nhân này rất dày?

Trong mắt Lãnh Thiếu Diệp xuất hiện một vòng u ám, ngay sau đó môi mỏng phun ra vài chữ: “Tiểu thư ngốc, chào ngươi.”

“Chào cái rắm.” Trán Nạp Lan Yên nhảy lên một cái, kéo ra một nụ cười, xiết chặt nắm tay, từ kẽ răng nhả ra từng từ từng từ một: “Tam gia, còn chưa chúc mừng một chút chúng ta lại gặp nhau đời này rồi.”

Nàng chỉ biết, cùng nam nhân này ở chung một chỗ, ngay cả không khí đều mẹ nó bốc hỏa.

Lãnh Thiếu Diệp đặt ly trà xuống, giương mắt chống lại cặp mắt hồ ly đang bốc hỏa, môi mỏng dần nhếch lên một nụ cười lạnh ác liệt: “Đúng là nên chúc mừng một chút.”

Làm sao lại biến thành không nghiêm túc?

Lúc bị Sao Băng đập trúng, trong đầu xuất hiện ý niệm duy nhất, đến bây giờ còn quanh quẩn đây này.

Nạp Lan Yên hừ lạnh một tiếng rời tầm mắt đi, lại nói với hắn tiếp phỏng chừng đỉnh đầu thật sự bốc hỏa, dứt khoát nhắm mắt lại sửa sang lại những tin tức vừa trao đổi với Lãnh Thiếu Diệp.

Thế giới này cũng thật thú vị, không có trọng nam khinh nữ, nữ nhân cũng có thể làm quan, cũng có thể kinh doanh buôn bán, cùng nam nhân ngang sức ngang tài, điểm này ngược lại cùng Trung Hoa hiện nay có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.

Nhưng cùng Trung Hoa có khác biệt rất lớn, khác biệt lớn nhất là thế giới này toàn dân tập võ, tôn trọng cường giả.

Cái gọi là cường giả, chính là trong ngàn vạn người khó tìm ra được một Tỉnh Giả có linh căn cảm giác, linh căn một khi thức tỉnh, sẽ trở thành Linh tu sĩ mọi người tôn sùng.

Cái gọi là linh căn, có chút tương tự với thiên phú tu tiên trong một quyển tiểu thuyết nàng từng đọc, giống như thiên phú cũng chia làm nhiều loại khác nhau, thấp nhất chính là Địa Phẩm linh căn, sau đó là Ngân Phẩm linh căn là những người có thiên phú cao nhất, cuối cùng là người có thiên phú yêu nghiệt không giới hạn mới có thể đạt được Kim Phẩm linh căn.

Mặc dù là Võ Giả có Địa Phẩm linh căn, ở đế quốc cũng đã có địa vị vô cùng cao, lại càng không nói Ngân Phẩm linh căn cùng Kim Phẩm linh căn ngàn người khó có một.

Có được linh căn, liền có thể tu tập được thiên địa chi lực, theo truyền thuyết sau khi Võ Giả bước vào Tiên Thiên là có thể phi thiên độn thổ đấy, mà nếu có thể đột phá đến tầng cao nhất của Tiên Thiên, liền có thể vung tay áo rời núi lấp biển, làm cho trời long đất nở trong nháy mắt.

Truyền thuyết có khoa trương hay không, Nạp Lan Yên thực không rõ ràng, nhưng giờ phút này hào hùng cùng nhiệt huyết trong huyết mạch của nàng dâng trào mãnh liệt.

Thuở nhỏ, nàng được sư phụ thu dưỡng ở trong núi học y, 10 tuổi sư phụ bị kẻ thù giết chết, 12 tuổi nàng một mình xâm nhập trại địch tự tay giết chết ba mươi bảy kẻ thù, 13 tuổi gia nhập vương giả dong binh đoàn trở thành một lính đánh thuê, 20 tuổi đã là vua trong giới lính đánh thuê danh xứng với thực.

Nạp Lan Yên, ngoại hiệu Huyết Hồ, trong xương cốt lộ ra sự âm ngoan giảo hoạt của hồ ly, nàng càng hướng tới thế giới quyết đoán sát phạt, nàng yêu thích tự do, yêu thích khiêu chiến cực hạn, vui vẻ hưởng thụ quá trình từng bước, từng bước trở nên mạnh mẽ!

Thế giới này không có quen thuộc tất cả, cũng không có xa lạ vô cùng, nhưng cũng tràn đầy khiêu chiến cùng kích thích, trong con ngươi đen nhánh của Hạ Lan Phiêu tỏa ra ánh sáng quyết tâm, tốt cho một dị giới cường giả vi tôn!

Nghĩ đến đây, ánh mắt không tốt của Nạp Lan Yên lườm cái nam nhân mặt lạnh kia, Chiến Vương Lãnh Thiếu Diệp danh chấn thiên hạ, là Tiên Thiên Kim Phẩm linh căn, thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt trong yêu nghiệt!

Mà cái vị Nạp Lan Ngũ tiểu thư này chính xác là một người thường, thậm chí sau khi bị ngốc còn không cả bằng người bình thường.

Cái gì gọi là tức chết người không đền mạng? Đây chính là ví dụ!

Lãnh Thiếu Diệp cùng Nạp Lan Yên làm đối thủ một mất một còn nhiều năm như vậy, đối phương suy nghĩ cái gì hắn liếc mắt một cái liền hiểu rõ, nhướng lông mày, uống hớp trà, ung dung nói: “Không có biện pháp, nhân phẩm tốt!”

“Hứ!” Nạp Lan Yên bĩu môi, không phải bất lực sao còn nhân phẩm cái rắm, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, con ngươi đen vừa chuyển, con mắt hồ ly cong thành một độ cong vô cùng đẹp mắt: “Tam gia, cái gọi là một khắc vợ chồng trăm trăm ngày tình nghĩa, ta nghe nói có biện pháp nhập linh căn, nói một chút chứ?”

Cái gì gọi là một khắc vợ chồng trăm ngày tình nghĩa, một khắc cái lông, vợ chồng cái lông!

Lãnh Thiếu Diệp khẽ nhếch mí mắt, nhìn người trước mặt vừa rồi còn một bộ dáng kẻ thù không đội trời chung, nháy mắt đã trở thành nữ nhân giảo hoạt, Xùy ~ một tiếng: “Gia không nói cho ngươi!”

/109