Lãnh Vương Sủng Tặc Phi

Chương 78 - Đại Kết Cục (2)

/78


Mộ Tuyết thấy thế, lập tức chạy đi: Vương phi, ta về nghỉ ngơi trước đây....

Mạch Trục Vân làm vẻ mặt ân cần, tiến lên vuốt vuốt áo choàng cho hắn: Phong, chàng đã về rồi!

Ẩn ý bên trong là, chàng có thể về trễ hơn một chút cũng không sao!

Ân! Là hắn cố tình trở về sớm, mấy ngày qua, mỗi lần hắn về trễ, nàng lại luôn nhân cơ hội hắn không có ở quý phủ, chuồn ra ngoài, rong chơi đến tận sáng mới về, hại hắn bao đêm ngủ không ngon giấc.

Hai tay giơ ra bế nàng vào lòng mình, đi thẳng đến phòng tắm.

Phong, giờ còn sớm, ta chưa có buồn ngủ.

Ta biết, chúng ta không ngủ! Nên có thể làm chút chuyện khác.

Cho nên, cả một buổi tối ngày đó, Mạch Trục Vân đều không ngủ được, đợi mãi đến khi Sở Tùy Phong vào triều sớm, nàng mới thả lỏng người, ngủ thẳng giấc đến tối muộn, khi hắn trở về, mới tỉnh lại.

Đối với chuyện này, Sở Tùy Phong vô cùng hài lòng, phải biết rằng, mỗi khi hắn đọc tấu chương được trình lên, chín trên mười tấu đều tố cáo án về thần trộm Mạch Trục Vân, bách quan thỉnh cầu, tìm kiếm nhân tài tróc nã đạo tặc...còn hắn luôn tìm cách thờ ơ, xem như không có chuyện gì.

Vân nhi, có phải vì ta không dành thời gian cho nàng không? Hắn nhẹ vỗ về mặt nàng, động tác mềm nhẹ tựa lông chim lướt qua gò má nàng khiến nàng không khỏi run lên.

Ơ, không hề! Thật ra, điều đó cũng không có gì là không tốt, giống tối hôm qua, hắn điên cuồng hành hạ nàng cả đêm, nàng thực tại hoài nghi, tinh lực chàng ở đâu mà tốt vậy?

Phong, ta biết chàng bề bộn nhiều việc, chàng không cần lo cho ta.

Nhưng ngày nào nàng cũng trốn ra ngoài khiến ta rất nhớ nàng! Nói xong, môi hắn chậm rãi hôn lên môi nàng.

Mạch Trục Vân cả kinh, thắt lưng của nàng giờ vẫn còn rất đau a. Mạch Trục Vân làm bộ mặt đáng thương nhìn hắn: Phong, từ nay về sau ta ở ngoan ngoãn ở trong phủ, ở bên cạnh chàng, được không?

Vậy nàng sẽ bị thiệt thòi? Nhẹ nhàng cắn lên chóp mũi nàng.

Hơi thở nam tính mang một mùi hương quyến rũ ấm áp phun lên mặt nàng, nó như ngấm vào từng lỗ chân lông, rồi vô thanh vô thức gãi ngứa tận đáy lòng nàng, đồng thời, một thứ cảm giác gọi là nguy hiểm cũng đồng thời thức tỉnh, Mạch Trục Vân khẽ run rẩy, đành phải trả lời: Không hề, một chút cũng không thiệt thòi! Phong, ta đói bụng.

Ừm! Từng nụ hôn ẩm ướt trượt dần xuống phía dưới...

Ta muốn ăn cơm......

Lúc này hắn mới chịu dừng lại, ôm nàng lên, đi thẳng tới đại sảnh.

Mạch Trục Vân không ngừng oán thầm vương gia mặt lạnh này: Đường đường là nhiếp chính vương cao quý, thế mà lại đi dùng thủ đoạn ti tiện ức hiếp tiểu nữ tử bé bỏng, hừ!

Vân nhi, nàng không hề bé bỏng! Sở Tùy Phong nhàn nhạt mở miệng nói.

Mạch Trục Vân suýt chút nữa nghẹn họng, vì sao chàng luôn đọc được mọi suy nghĩ của mình chứ?

......

Những ngày qua, Mạch Trục Vân đúng là rất ngoan ngoãn, nghe lời của hắn, không hề bước chân ra khỏi Vương phủ.

Vì thế, thị vệ trong phủ phải chịu làm khiên đỡ kiếm.

Đầu tiên là mười hai tên ám vệ, toàn bộ đều bị nàng lôi ra thách đấu, bởi, vương phủ mỗi ngày đều biến thành đấu trường luận võ kịch liệt.

Chỉ bằng thân phận Phong vương phi, thị vệ trong vương phủ nào dám động thủ toàn lực với nàng, Mạch Trục Vân cũng nhìn ra được ý đó, nhưng lại không nói gì, nàng nghĩ: nếu bọn họ không dám đánh lại, vậy thì nàng cũng không cần phải khách khí, đánh cho bọn họ không kịp trở tay.

Vì thế, ngày đầu tiên, mười hai tên ám vệ, phải hứng chịu hậu quả, mặt mũi bầm dập lầm lũi trở về căn cứ bí mật gần đó né họa hơn mười ngày, không mặt mũi nào mà ra đường.

Ngày tiếp theo, thị vệ trong vương phủ, bị đánh bại gần một nửa, trong đó, người thì bị thương, số người gãy chân gãy tay cũng không nhỏ....

Ngày thứ ba, thị vệ trong vương phủ, nhìn thấy vương phi đến liền lập tức tìm chỗ trốn, tôn nghiêm của bọn họ, gây dựng bao nhiêu năm, cuối cùng vì vương phi mà hữu danh vô thực , đồng thời cái biệt hiệu ác cô nương của Phong vương phi cũng bắt đầu truyền xa.

Mạch Trục Vân vô cùng chăm chỉ, ngày ngày tìm người luyện tập, co giãn gân cốt, đồng thời, cũng giúp đỡ Mộ Tuyết, mỗi ngày cho nàng cùng so chiêu với thị vệ trong phủ.

Tề Cần a, ngươi tuyệt đối đừng bao giờ đấu với nha đầu kia nha, nếu mà ngay cả ngươi cũng bại dưới tay nàng, như vậy, mặt mũi cả cái Phong vương phủ, đều bị ngươi làm mất sạch a... Mạch Trục Vân tựa người lên ghế, ngây ngô khuyên giải nhìn bọn họ.

Tề Cần đen mặt, khó khăn gật đầu: Vâng, thưa vương phi, ta đã biết!

Nói thừa, có cho hắn trăm lá gan thì hắn nào dám thật sự ra tay? Cứ nhìn vết xe đổ của ca ca hắn đi rồi biết, lúc ấy, vương phi cũng nói những lời này, sau đó, Mộ Tuyết thua dưới tay ca ca hắn, kết quả, vương phi nhàn nhạt nói: Tề Ân à, võ công tiến bộ rất nhiều, đã vậy, cùng bổn vương phi so vài chiêu đi...

Sau đó, ca ca hắn lâm vào những ngày tháng bi kịch của cuộc đời, mặt mũi bị đánh đến bầm dập, không dám ra đường nhìn mặt ai.

Mà đau đớn nhất là, vương gia đáng kính của bọn họ, lại làm như không thấy, quý hóa lắm thỉnh thoảng được ngài ghé qua hỏi thăm tình trạng vết thương.

Tề Cần thở dài trong lòng: Không nên đắc tội với nữ nhân a!

Xem chiêu! Mộ Tuyết đột nhiên công kích về phía hắn.

Tề Cần đành miễn cưỡng đánh ngang tay với nàng.

......

Một ngày nọ, Sở Tùy Phong mới từ quân doanh trở về, bước vào Vương phủ, không thấy bất cứ một tên thị vệ nào, cảnh này cũng thấy nhiều, nên không thể trách bọn họ được.

Chỉ là, có ai cho hắn biết, rốt cuộc là vì sao bếp của Vương phủ, lại bị khói bao phủ đến đen khịt cả bầu trời không?

Hắn nhướng mày, đi thẳng tới phòng bếp, đi được nửa đường thì phát hiện đám thị vệ trong phủ đang chạy trốn.

A? Vương gia...... Bọn thị vệ như tìm thấy vị cứu tinh, bất chấp hình tượng chật vật không thể chấp nhận được của bản thân mà chui tọt ra sau lưng hắn, mặt mày tái mét, giống như gặp phải cái gì rất khủng bố.

Sở Tùy Phong bất đắc dĩ lắc đầu, không cần nghĩ cũng biết, người có thể khiến đám thị vệ của hắn thành ra cái bộ dáng này, nhất định chỉ có một.

Vương phi ở phòng bếp?

Bọn thị vệ lập tức đứng thẳng người, nhất trí đồng thanh trả lời: Vâng!

Nhưng, ngay khi âm thanh vừa dứt, cũng là một loạt tiếng thét chói tai của bọn thị vệ khác truyền đến, giống như lũ chó mèo xổng chuồng.

Sở Tùy Phong nhìn nhóm la hét này bộ dáng cũng không hơn kém gì đám người phía sau lưng mình, chỉ trầm mặt không nói gì, bây giờ, trông thân phận là một bậc nhiếp chính vương, thế nhưng uy danh lại ngày một giảm sút.

Phong, chàng về rồi? Bên người vang lên giọng nói ngọt ngào của ai đó.

Hắn quay đầu, thấy bộ dạng của nàng, ngay cả tiếng trả lời cũng quên mở miệng.

Phong, gì thế? Có phải tệ lắm không? Mạch Trục Vân hươ hươ tay trước mặt hắn, thắc mắc hỏi.

Sở Tùy Phong như bị điện giật, nháy mắt tỉnh táo lại, hắn hơi nhướng mày nhìn mặt mày dính đầy bụi khói đen thui, ngoại trừ bất đắc dĩ lắc đầu, hắn còn biết làm gì chứ.

Vươn tay chậm rãi giúp nàng lau mặt, nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của nàng đều phủ đầy khói bụi, tối đen như mực, nếu không phải quen thuộc với thân thể nàng, thì chỉ sợ bậc làm phu quân như hắn, lại không nhận ra nàng mất.

Sao lại biến thành cái dạng này?

Cứ kệ đi, Phong, hì hì, ta chờ chàng về lâu lắm đó, chàng nếm thử đi. Nói xong, một tay kéo vạt áo hắn, giống như sợ hắn bỏ chạy không chừng.

Lúc này Sở Tùy Phong mới chú ý cái vật thể lạ nằm trên tay nàng, là một chiếc đĩa, quan trọng hơn là trên chiếc đĩa, là một thứ sinh vật, không, là một khối hình thù màu đen thui, nguyên liệu trên khối hình thù biến dạng đó hoàn toàn không rõ lắm, chỉ là, một màu đen, và một mùi khét bốc lên nồng nặc.

Nàng làm? Hắn tin chắc rằng, ngoại trừ nàng ra, thì chẳng người nào có thể sáng tạo được thể loại này đâu.

Đúng thế! Mạch Trục Vân có chút buồn bã gật đầu: Chỉ có một cái đĩa này, mùi vị là tạm chấp nhận được nhất thôi...

...... Rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ tại sao đám thị vệ lại bị dọa thành ra như vậy.

Sao đột nhiên lại hăng hái xuống bếp? Hắn kéo nàng ngồi xuống bàn đá, nàng cứ cầm dĩa lâu như vậy, sẽ mỏi tay mất.

Nhưng, có người lại nảy sinh lòng tốt, giơ tay ghim khối vật thể lạ đó lên đến bên miệng hắn, mặt mày ôn nhu lạ thường: Chàng nếm thử trước đi, rồi ta nói cho chàng biết!

Há mồm cắn một ngụm, cơ mặt dường như bị điện giật: Vân nhi, về sau nàng không cần phải tự mình làm này nọ...

Rất khó ăn sao? Nhưng đây là ta công sức ta bỏ ra cả sáng giờ để làm a. Cái miệng nhỏ nhắn chu ra, làm bộ bất mãn.

Sở Tùy Phong gian nan gật đầu, tuy hắn không muốn khiến nàng buồn, nhưng vì không thể để nàng tiếp tục gây họa cho đám thị vệ trong phủ, nên hắn đành ân cần khuyên giải nàng: Vân nhi, nàng không cần làm những thứ này.

Nhưng, chiều hôm qua, phu nhân của vị thừa tướng mới nhậm chức ấy, nói ta không tài không đức, mười ngón tay chưa hề động bếp núc, không xứng gả cho chàng... Nàng oan ức kể lễ với hắn.

Người đâu!

Tề Cần vốn đang đứng nấp một bên, nghe lệnh của vương gia bèn lập tức cùng Tề Ân đứng dậy chạy nhanh đến: Vương gia có gì phân phó?

Thừa tướng phu nhân có tài có đức, phái đến đại lao quản giáo phạm nhân!

Tề Ân, Tề Cần: ......

Vương gia, có ai bao che khuyết điểm cho vợ mình như ngài không.

Mạch Trục Vân nhăn nhó đứng một bên nói: Phong, thật ra không cần đâu... Ta đã dạy dỗ nàng ta, chắc tầm ba tháng sẽ không xuống giường được.

Đợi hồi phục rồi đi!

Mạch Trục Vân vừa nghe vừa vui vẻ nhảy cẩn lên: Phong, chàng thật tốt! Ơ, còn thừa tướng kia thì sao?

Quản thê không nghiêm, cắt lương bổng một năm.

Tề Ân, Tề Cần: ......

Vương gia, nói như vậy, thì người đáng bị phạt phải là ngài mới đúng a!

Mạch Trục Vân vừa thấy hai người kia có suy nghĩ xấu xa, bèn híp mắt, cầm lấy dĩa thức ăn trên bàn, cười ngọt đưa đến trước mặt bọn họ: Hì hì, hai người các ngươi cũng vất vả phếch ha, lại đây, thưởng cho mỗi người một miếng, không cần khách khí!

Tề Ân, Tề Cần: ......

Không thích, không cần, không muốn, không ăn đâu.

Tề Ân thành thật, bày ra vẻ mặt cầu xin: Vương phi, nhà vệ sinh của vương phủ không đủ, cầu xin người buông tha cho chúng thuộc hạ, đến giờ quản gia còn chưa thấy ra a.

Bình thường không phải ngươi với quản gia quan hệ rất tốt sao, cho nên, bổn vương phi cho ngươi một cơ hội quý giá để cùng hưởng phúc với hắn a! Mạch Trục Vân làm mặt vô lại cười hả hê.

Tề Ân đành phải ngậm đắng, lấy tay cầm một miếng, run rẩy bỏ vào miệng.

Tề Cần thì ăn nói khéo léo hơn, để đảm bảo cho cái dạ dày đáng thương của hắn, nên đành ném nguy hiểm lên người vương gia: Vương gia, đây là thứ vương phi tự tay làm cho ngài, lẽ nào ngài nỡ nhìn chúng ta ăn thật sao?

Vương gia, thuộc hạ xin lỗi vạn lần, ngài tuyệt đối đừng nên trách thuộc hạ, trong lòng hắn âm thầm cầu nguyện.

Quả nhiên, vừa nghe được những lời này, Sở Tùy Phong lập tức kéo Mạch Trục Vân, trở về phòng.

Tề Ân nhanh chóng phun thứ đen khịt đó ra khỏi miệng mình, hai người như vừa được ban phát đại xá, dùng sức hít vào, suýt chút nữa nghẹn chết bọn họ.

Tề Cần nhìn thẳng về phía bóng lưng đang rời đi của Sở Tùy Phong, hơi bĩu môi, Thấy chưa, ta biết mà, dùng chiêu này là tốt nhất, vương gia là cái bình dấm chua, nhất định sẽ không thích chúng ta đoạt cái gì của ngài, đặc biệt là thứ mà vương phi làm cho ngài.

Tề Ân gật đầu, biện pháp dễ như vậy, về sau phải vận dụng gấp mới được.

Phong, hay là thôi đi. Mạch Trục Vân nhìn hắn có chút kinh ngạc, nàng biết món đó rất khó ăn, nhưng lẽ nào chàng muốn ăn sạch sao?

Quản gia ăn chỉ hai miếng đã cắm rễ ở nhà vệ sinh, còn chàng lại ăn nhiều như vậy, nàng thực sự rất lo lắng cho dạ dày của hắn.

Hắn chậm rãi nhấm nuốt, cho đến khi nhìn thấy chỉ còn một miếng còn lại trên dĩa, hắn mới thở phào, dặn dò nàng: Từ nay về sau không cần tự mình xuống bếp, biết chưa?

Bây giờ hắn cảm thấy, trừng phạt dành cho hai vị phu thê nhà thừa tướng kia, thật sự vẫn còn rất nhẹ!

Nhưng, ta đúng là một người rất vô dụng a, cầm kỳ thi họa, nữ công, trù nghệ...... Mạch Trục Vân giơ ngón tay liệt kê: Thật ra ta cũng muốn học...

Vương phi của bổn vương, không cần học những thứ đó!

Nhưng, ta sẽ khiến chàng mất mặt...

Không mất mặt!

Cầm lấy miếng cuối cùng, hắn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Mạch Trục Vân nhìn thấy đĩa thức ăn rỗng tuếch, có chút cảm động. Phong, nếu chàng thích, từ nay về sau, mỗi ngày ra sẽ đều làm cho chàng ăn!

Một câu suýt chút nữa khiến hắn chết vì nghẹn.

Nhưng, làm sao hắn có thể nói là không thích đây?

Nhìn bộ dáng trông mong của nàng, hắn thực sự cảm thấy không đành lòng để nàng thất vọng bèn vươn tay ôm chặt vòng eo nàng, kéo nàng qua, dùng môi mình áp lên môi nàng, đồng thời đưa cả thức ăn trong miệng hắn đút qua cho nàng: Vân nhi, chúng ta là vợ chồng, nên là đồng cam cộng khổ đi.

Ưm...... Mạch Trục Vân còn chưa kịp đem đồ ăn nhổ ra, lại bị hắn hôn lên.

Mạch Trục Vân cuối cùng cũng nhận ra, thức ăn mình làm khó ăn đến mức nào, mùi vị đắng chát, lờ lợ, nuốt vào cổ họng là một chuỗi ớn lạnh bao trùm.

Đột nhiên, miệng lưỡi cảm thấy ghê tởm, nàng vội vàng đẩy hắn ra, nôn hết đống tạp vị đó ra khỏi miệng.

Vân nhi...... Sở Tùy Phong thấy thế bèn hốt hoảng, hướng ra ngoài cửa hô to: Mời đại phu!

Mấy tên thị vệ ngoài cửa lập tức lĩnh mệnh.

Vân nhi, nàng đừng dọa ta sợ. Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của nàng, hắn không khỏi lo sợ, nâng hai tay lên ôm trọn mặt nàng, dùng ống tay ân cần lau khóe miệng nàng, trên mặt tràn ngập hối lỗi, lẽ ra hắn không nên làm như vậy với nàng.

Tốt hơn chút nào chưa?

Mạch Trục Vân lắc đầu, cầm lấy tay hắn: Không liên quan đến chuyện của chàng...À, không, có liên quan đến chàng.

Sở Tùy Phong nghe không hiểu, hồ đồ hỏi: Là ý gì?

Phong, ta mang thai con chàng rồi. Có chút cúi đầu, không dám nhìn hắn.

Sở Tùy Phong nghe xong chợt ngẩn người, hắn ngỡ như mình nằm mộng, trên mặt lo lắng dần dần khuếch tán đi, khóe miệng cong lên, nhẹ nhàng vỗ về mặt nàng, rồi lại ôm nàng vào ngực mình. Loại cảm xúc này, nếu dùng hai từ vui sướng để hình dung cũng chưa đủ.

Phong, chàng không vui sao? Không thấy hắn nói chuyện, nàng ngửa đầu lên hỏi.

Không phải! Là vui đến mức không thể nói nên lời.

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, hắn lập tức ôm nàng lên, đặt lên giường, phân phó Mộ Tuyết sắp xếp phòng.

Sau khi đại phu xem mạch xong thì sắc mặt mừng rỡ hô lên: Chúc mừng vương gia, vương phi có thai, thai nhi rất khỏe mạnh!

Ừm, thưởng!

Tề Ân, Tề Cần dường như đã quá quen thuộc với những biểu hiện khác thường của vương gia mình, nên bọn họ đã đạt đến trình độ tĩnh lặng trước mọi tình huống. Tuy nhiên, có thể xem đây là chuyện tốt, vương phi có thai, cho nên từ nay về sau chỉ có thể nằm trong phòng dưỡng thai a.

Đợi Tề Ân, Tề Cần đưa đại phu ra về, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ.

Sở Tùy Phong chậm rãi đưa tay vuốt ve cái bụng bằng phẳng của Mạch Trục Vân, chỗ này cuối cùng cũng đã có hài tử của bọn họ.

Vân nhi!

Thật sự hắn không biết phải hình dung cảm giác hạnh phúc của mình thế nào, một thứ cảm giác có tên là trách nhiệm khiến phận lần đầu tiên làm phụ thân như hắn, muốn trải nghiệm một lần.

Ân!

Nhưng ngay sau đó, Mạch Trục Vân nhìn thấy sắc mặt hắn chợt thay đổi: Phong, chàng làm sao vậy?

Sở Tùy Phong ẩn nhẫn, có chút khổ sở cắn răng trả lời: Chờ ta trở lại!

Sau đó, chạy ra khỏi phòng......

Mạch Trục Vân đột nhiên nhớ rằng hôm nay chàng ăn rất nhiều đồ ăn do tự tay mình nấu.

Chưa được một canh giờ, Mạch Trục Vân cảm thấy mình thật đói bụng, mà đến giờ vẫn chưa thấy Sở Tùy Phong quay lại bèn lo lắng lên tiếng hỏi Mộ Tuyết: Mộ Tuyết, sao vương gia còn chưa trở về?

Dạ? Không biết a, không phải vương gia ở cùng với vương phi sao? Đi theo Mạch Trục Vân cũng đã lâu, cho nên khi nói chuyện, bọn họ không dùng quá nhiều kính ngữ, hay chú ý lễ tiết.

Ngươi nói thật đi, đồ ăn ta làm, khó ăn đến vậy sao? Mạch Trục Vân có chút thất vọng ngồi ở đầu giường, buồn rầu hướng mắt nhìn ra ngoài cửa.

Mộ Tuyết ho khan một tiếng: Vương phi, thật ra... Có thể là vì vương gia, Tề Ân, Tề Cần bọn họ sống an nhàn sung sướng đã quen nên không quen ăn khẩu vị của người.

Ai! Mạch Trục Vân thở dài một tiếng: Bây giờ đến cả người cũng trả lời có lệ với ta, thôi đi, ta đi tìm vương gia đây.

Vừa định bước ra khỏi phòng thì Sở Tùy Phong cũng đồng thời trở lại.

Mộ Tuyết tự giác lui xuống.

Nhìn thấy sắc mặt hắn có chút không được ổn, Mạch Trục Vân có chút không đành lòng: Phong, chàng khỏe chứ?

Không có việc gì! Hắn cười nhạt trấn an, vươn tay ôm lấy nàng đi vào phòng.

Vậy sao đến bây giờ chàng mới trở về a?

Sở Tùy Phong nắm tay vội ho một tiếng: Ta tìm đại phu, hỏi tình hình của nàng!

Ta?

Ừm, hắn nói, bây giờ là thời kỳ rất quan trọng, không được vận động kịch liệt, về sau, cấm nàng ra ngoài vào buổi tối.

Mạch Trục Vân nhất thời chép miệng: Nhưng mà......

Ta đi cùng nàng!

Không cần không cần, chàng bề bộn công vụ, đừng lo cho ta, chẳng phải ta còn có Mộ Tuyết, Tề Ân, Tề Cần sao. Mạch Trục Vân lập tức nịnh nọt cười.

Ta đã ban lệnh, từ nay về sau ở trong thư phòng phê duyệt tấu chương!

Mạch Trục Vân nhất thời trầm mặt: Xong rồi, những ngày tháng huy hoàng của nàng bắt đầu lui tắt từ đây.

Phong, nếu không ta bắt đầu học nấu ăn, về sau sẽ có thể......

Sở Tùy Phong quyết đoán đánh gãy lời của nàng: Không cần!

Nhưng mà ta đói bụng, ta muốn ăn đồ ăn chàng nấu. Nói xong, còn bày ra bộ mặt đáng thương, xoa xoa bụng, nháy mắt nhìn hắn: Hài tử nhất định cũng muốn ăn...

Được! Sau đó, tiêu sái đi thẳng vào phòng bếp.

Mạch Trục Vân đưa mắt nhìn bóng dáng hắn rời đi, hai tay chống nạnh bày ra tư thế thắng lợi, đợi đến khi chàng bận ngập mặt, sẽ không thể quản được nàng.

Mộ Tuyết đứng bên cạnh, trong lòng âm thầm bội phục kế ngự phu của vương phi, chỉ cần một câu, một động tác, một cái biểu tình, đã thu phục hoàn toàn vương gia!

Ha ha, học tập chút đi, về sau còn dùng để đối phó với cái tên Tề Cần kia!

Mộ Tuyết nghe vậy đỏ mặt cười ngốc: Vương phi, ngươi đang nói gì vậy chứ!

Mạch Trục Vân nhìn chằm chằm vào mắt nàng, ép cung hỏi: Ngươi nghĩ rằng ta không thấy ngươi và hắn liếc mắt đưa tình sao?

Không có! Nàng thẹn thùng quay mặt đi, hoảng hốt phủ nhận

Ồ, được thôi, ngày mai ta phải bàn bạc chút với vương gia, nói Tề Ân, Tề Cần cũng lớn, tìm cho bọn hắn hai vị thiên kim tiểu thư nào đó, ban hôn luôn....

Đừng mà! Mộ Tuyết chợt kêu lên, sau đó lại cúi đầu.

Mạch Trục Vân cười xấu xa, bĩu môi: Thừa nhận đi!

Mà ở phòng bếp, Sở Tùy Phong xắn tay áo, thật sự nấu cơm.

Tề Ân, Tề Cần bất đắc dĩ đứng canh cửa, mải miết nhìn ngắm phong thái của người bên trong.

Tề Ân, Tề Cần!

Vâng! Hai người tiến vào, nhìn một bàn ngập mùi thịt nướng, có chút sợ mà nuốt nước miếng.

Nếm!

Hai người đưa mắt vô tội nhìn nhau, hận không thể chém vị phu nhân thừa tướng kia, ai bảo bà ta nhiều lời làm gì, hại bọn họ bây giờ nhận hết tra tấn này đến tra tấn khác! Mới nếm đồ ăn vương phi làm đến chết đi sống lại, giờ thì phải nếm của vương gia làm......

Tuy thịt nướng này, trông vẻ ngoài tạm chấp nhận, có màu sắc đậm đà, nhìn lướt qua trông có mùi vị rất khá, nhưng xưa nay vương gia chưa bao giờ bắt tay xuống bếp, nên bọn họ cũng không dám tin, vương gia nhà bọn hắn là người toàn năng, chuyện gì cũng thần thông quản đại.

Tề Ân đau khổ nhấc đũa lên, gắp một miếng bỏ vào miệng, lập tức, cả gương mặt tuấn tú chợt đỏ bừng.

Thế nào?

Tề Ân hơi khủng hoảng nuốt xuống, ăn ngay nói thật: Vương gia và vương phi, hai người quả là một cặp trời sinh!

Ngẩng đầu xem xét sắc mặt của vương gia, may quá, không có biến đổi là bao! Hô, mạng nhỏ được bảo toàn!

Tề Cần trừng mắt liếc nhìn Tề Ân: Dám đem lời của ta nói ra, vậy ta biết nói cái gì đây?

Vì cái cảm giác bức bách mà vương gia mang đến, Tề Cần không thể không gắp một miếng, nếm xong, nước mắt nước mũi lưng tròng: Vương gia, tuy mùi vị có chút kì quái, nhưng không tệ....

Ừm, đều thưởng cho ngươi! Sở Tùy Phong Khẳng khái ban thưởng.

Sau đó xoay người sang chỗ khác, tiếp tục nếm thử thức ăn khác....

Tề Cần mặt đong đầy lệ: Vương gia, ngài nhất định là cố ý, có báo tư thù cũng không ai thâm độc như ngài a.

......

Quả nhiên không ngoài dự tính của Mạch Trục Vân, hiện giờ Sở Tùy Phong, ngoại trừ bận rộn việc triều chính, quân sự thì mỗi ngày lại kiêm thêm cả việc bếp núc. Vì lý do không có thời gian quản thúc nàng, cộng với cái tính bướng bỉnh, hay nhõng nhẽo của nàng, hắn đành bất đắc dĩ chịu thua, đồng ý cho nàng ra ngoài đi dạo một chút.

Mạch Trục Vân mang theo Mộ Tuyết ra ngoài, chẳng qua, theo sau các nàng, còn có một đống thị vệ lớn nhỏ, ngoại trừ Tề Ân, Tề Cần, thì mười hai hắc y hộ vệ cũng góp mặt tham gia.

Tề Ân, Tề Ân, các ngươi là người của vương gia, đi theo ta làm gì? Mau trở về đi, vương gia còn cần các ngươi hỗ trợ đó. Mạch Trục Vân cảm thấy phiền phức, luôn miệng yêu cầu bọn họ rời đi.

Vương phi, bảo vệ an toàn cho người là chức trách của chúng ta, còn về phần vương gia, tự nhiên sẽ có người giúp ngài! Hai người trăm miệng một lời, cười nói.

Tự sau khi Tề Cần được nếm thử món thịt nướng do chính tay chủ tử mình làm, hắn đã nghiệm ra được một điều, về mức độ dạy dỗ người, thì vương gia lợi hại hơn vương phi nhiều, vì thế, người nào nên dè chừng phải dè chừng, đương nhiên, lòng trung thành lại đặt ở nơi Sở Tùy Phong nhiều hơn.

Ồ, nếu đã vậy thì ta đây đành phải nhận ý tốt của các ngươi a! Mạch Trục Vân xoay người, hai tay ôm trán nghĩ ngợi, tìm cách làm thế nào để thoát khỏi đám người phiền phức phía sau.

Mộ Tuyết, nhìn phía trước! Hai mắt Mạch Trục Vân nhìn chằm chằm một vị hoa công tử, bên hông hắn có giắt một khối ngọc thượng đẳng, tuy không tính là vật hiếm lạ, nhưng, bộ dáng đối phương trông rất thanh tú, xuống là là thích hợp nhất.

Mộ Tuyết hiểu ý, gật đầu phản hồi. Qua vài tháng ngày dạy dỗ, nàng đã có đủ lông đủ cánh để Phạm án .

Chậm rãi đi ra phía trước, chỉ chờ vị công tử kia sập bẫy.

Hai người hộ vệ đi sát đằng sau, âm thầm nháy mắt. Mạch Trục Vân đồng thời cũng xoay người, trừng mắt cảnh cáo.

Mộ Tuyết còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, thì một tay bị giữ lấy, cả người nàng ngã nhào vào một khối vật thể to lớn nhưng ấm áp, nàng sợ hãi định hét lên, nhưng chợt nhận ra mùi hương quen thuộc tỏa ra từ vật thể này, nàng ngước mắt nhìn, đối diện nàng chính là con ngươi vô cùng sắc bén.

Tề Cần bắt lấy tay nàng, không cho nàng có cơ hội chạy thoát: Vương phi, vương gia nói, nếu người thích khối ngọc kia, thuộc hạ có thể mua về cho người.

Đưa Mộ Tuyết trở về với Mạch Trục Vân, Tề Cần cười đến sáng lạn nghĩa khí nói.

Ồ, vậy tốt, ngươi xem cho kỹ nha, ta muốn cái kia, cái kia, cái kia...... Tùy tiện chỉ tay về phía bên hông đám người đi đường: Thấy rõ chưa? Tất cả ta đều muốn mua!

Vâng! Tề Cần, Tề Ân nhìn nhau cười, đám hắc y hộ vệ bắt đầu tản ra, một lát sau, tất cả đều quay trở lại, hơn nữa trong tay còn cầm vài khối ngọc mà Mạch Trục Vân vừa mới chỉ: Vương phi, người xem, có đúng không?

Hì hì, các ngươi thật giỏi a! Mạch Trục Vân cố gượng cười nhìn bọn họ. Làm ăn hiệu suất thế này, có là thần trộm như nàng cũng còn thua xa.

Tề Ân cười nói: Vương phi quá khen, đây là lệnh của vương gia!

Mạch Trục Vân tức giận ném số này nọ đưa cho Mộ Tuyết: Ngươi cầm đi!

Mang theo đám người có liên can, dậm chân dậm cẳng đi dạo khắp đường phố không mục đích.

Tề Cần, lần trước là ai nói thiếu nợ ta một mạng? Mạch Trục Vân đột nhiên quay đầu, nhìn đám người phía sau.

Vương phi, mạng của Tề Cần, chính là của người! Tề Cần nghĩa khí trả lời.

Mạch Trục Vân cười nói: Tốt lắm, vậy giờ ta ra lệnh cho ngươi, ngươi có chịu nghe theo không?

Chỉ cần là yêu cầu hợp lý, thuộc hạ nhất định sẽ nghe theo! Hắn ngẩng cao đầu, nhấn mạnh hai chữ Hợp lý .

Tốt lắm, vậy giờ ngươi hồi phủ đi!

Ngại quá, thưa vương phi, bây giờ thuộc hạ đang thực thi chức trách, là bảo vệ người, cho nên yêu cầu này không hợp lý, thuộc hạ có quyền từ chối! Trong lòng hắn quả quyết: Vương phi, thật ra cho dù người có đưa ra yêu cầu gì, tất cả cũng đều trở nên bất hợp lý!

Ngươi...... Mộ Tuyết, giúp ta dạy dỗ hắn đi!

Tiểu thư, hay là thôi đi, đi cùng với họ cũng tốt mà! Mộ Tuyết lén lút đưa mắt nhìn người phía sau, ra mặt khuyên giải.

Ngươi...... Ngay cả ngươi cũng không thèm nghe lệnh của ta? Mạch Trục Vân tức giận ôm bụng ngồi xổm xuống, không chịu đứng lên: Ai u...bụng ta đau quá, tại các ngươi nên bụng ta mới đau thế này a!

Vương phi, người làm sao vậy? Tề Ân và Tề Cần nhất thời chạy đến, lo lắng hỏi han.

Ô ô, các ngươi ức hiếp ta, từ nay về sau, ta phải mách với Phong... Ai u, thôi xong, Mộ Tuyết, đừng nói là ta đẻ non nhá? Nàng hơi khinh hoảng nhìn Mộ Tuyết.

A? Vương phi, không thể nào, còn không mau đi mời đại phu a! Mộ Tuyết rống to về phía Tề Cần.

Vương phi, thuộc hạ cõng người đi tìm đại phu? Tề Cần thản nhiên quất một câu, hắn có điên mới tin.

Không được... Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu để Phong biết, sẽ lột da ngươi ra không chừng! Mạch Trục Vân nghiêm trọng cự tuyệt: Ôi, cha mẹ ơi, đau quá..., đúng là bị các ngươi chọc tức nên mới đẻ non đây mà.

Mộ Tuyết nâng chủ tử mình dậy, hốt hoảng nói: Vương phi, người sẽ không có chuyện gì đâu, này, Tề Cần, huynh còn thất thần đó làm gì? Không mau đi gọi đại phu!

Thôi được! Ca ca, chiếu cố vương phi! Tề Cần liếc mắt nhìn Mạch Trục Vân với thái độ ngờ vực, sau đó lên tiếng dặn dò ý bảo Tề Ân cẩn thận, rồi mới an tâm chạy đi tìm đại phu gần nhất.

A, a Mộ Tuyết, phía trước có quán trọ, ngươi dìu ta vào phòng nghỉ ngơi chốc lát đi. Hai người trao đổi ánh mắt, sau đó, Mạch Trục Vân lại cười với Tề Ân nói: Ngươi để hai người lại ở bên ngoài chờ, Tề Cần lập tức sẽ gọi đại phu đến!

Tề Ân cảm thấy yêu cầu này chính đáng, bèn gật đầu đáp ứng.

Vì thế, mười tên còn lại theo bọn họ vào quán trọ.

Mộ Tuyết giúp Mạch Trục Vân đi vào phòng trọ, không lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng kêu thê lương: A, chết rồi, xuất huyết......

Mộ Tuyết làm ra vẻ mặt khủng hoảng chạy ra, lệnh cho tiểu nhị mang nước ấm vào.

Tề Ân nhướng mày nghi hoặc, nhưng xem bộ dáng gấp gáp của nha đầu kia, đâu có giống nói dối a. Vì thế mới thử hỏi: Không thì ta phái người trở về báo cho vương gia một tiếng? Mộ Tuyết nghe vậy biến sắc, nhanh lẹ đáp: A, ơ... Không cần, bây giờ còn chưa xác định được đã xảy ra chuyện gì, đừng kinh động đến vương gia, cứ chờ đại phu đến rồi tính sau.

Ừ, vậy ngươi chăm sóc chu đáo cho vương phi đi! Tề Ân cũng sẽ không sốt ruột, canh giữ trước cửa, đồng thời, cũng phân phó đám thị vệ khác canh phòng cẩn thận, nhất là cửa sổ.

Không bao lâu, cửa lại bị mở ra, tiểu nhị nơm nớp lo sợ mang ra một chậu máu loãng, chân tay run rẩy đến suýt làm rơi chậu nước ra ngoài.

Tề Ân thắc mắc nhướng mày tự hỏi: Vương phi và Mộ Tuyết, đóng kịch rất khá!

Trong phòng rên rỉ dần dần trở nên yếu đi, Tề Ân càng cảm thấy buồn cười, đóng kịch, vâng, các người cứ tiếp tục đóng kịch đi.

Đợi đến khi tiểu nhị đi rồi, Mộ Tuyết mới vội vàng chạy đến: Ô ô, vương phi bảo ta đi báo tin cho vương gia.

Tề Ân đưa mắt nhìn xuyên thấu lớp màng cửa, thoáng thấy có người bên trong, cũng cảm nhận được có tiếng hít thở đều đều, nên cũng gật đầu đáp ứng.

Dù sao vương phi vẫn còn ở đây, cho dù nha đầu ngươi có chạy, cũng không sao!

Mộ Tuyết mới đi ra khỏi khách sạn thì đồng thời Tề Cần lại dẫn đại phu đến.

Ca, thế nào?

Tề Ân cười nói: Diễn xuất không tồi, có điều, vương phi còn ở bên trong!

Tề Cần kinh ngạc một chút, lập tức đẩy cửa đi vào: Vương phi, đại phu đến đây!

Nhưng khi bọn họ tiến vào thì đầu óc bắt đầu choáng váng, người trên giường, không phải là Mạch Trục Vân, rõ ràng là chính là tên tiểu nhị ở quán trọ. Hơn nữa, ngón tay hắn còn bị đâm một lỗ to vẫn chưa khép miệng.

Quay đầu tìm kiếm thì đã muộn, hai người bất đắc dĩ, đành phải mang theo đám thị vệ trở về Phong vương phủ, bẩm báo chuyện này cho Sở Tùy Phong.

Ha ha ha! Sau khi Mạch Trục Vân và Mộ Tuyết gặp lại nhau, hai người liền ôm bụng mừng rỡ cười ha ha.

Thấy chưa, ta bảo mà, bản tính thành thật của Tề Ân, dễ lừa lắm!

Hờ hờ, vương phi, người giỏi thật, nhưng lỡ vương gia biết......

Mạch Trục Vân khinh thường quay đầu đi: Biết thì biết, dù sao việc chàng tìm ra ta, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, đi thôi, ta phải tranh thủ thời gian, giải tỏa hết những ngày tháng buồn chán ở trong vương phủ, ta sắp mốc meo đến chết rồi.

Nhưng, vương phi, đi đêm không về, sợ là không ổn...

Xùy, khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài, lại còn không bị đám người kia trông giữ, ta không có ngốc mà trở về đó nhanh vậy đâu, nếu ngươi không muốn đi thì thôi! Nói xong, lập tức thay đổi thành bộ nam trang.

Mộ Tuyết cũng chỉ đành đuổi theo: Vương phi, chúng ta đi đâu?

Mạch Trục Vân ngẩn người: Bạch Lộng Ảnh chưa về nước, Nam Truy Nguyệt cũng không có rời địa phận của mình, cho nên nếu hắn mà phát hiện ra ta, nhất định sẽ phái người lôi ta về... Hừ, hôm qua đi vào thư phòng, đọc được tấu của mấy tên quan viên dám nói xấu ta, hừ, đêm nay phải đi phá phủ đệ bọn họ!

Vì thế, ngay đêm hôm sau, trong phủ đệ của đám quan viên kinh thành, chợt xuất hiện hai bóng đen nhảy lên nhảy xuống...

Sở Tùy Phong vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, ngồi chờ đợi ở trước vương phủ suốt cả đêm, vẫn không thấy người về, trên gương mặt tuấn dật đã sớm không nhìn ra được cảm xúc gì.

Mãi cho đến bình minh ló rạng, một đạo bóng đen xuất hiện ở tường biện hoàng cung, sau đó bay thẳng đến chính điện.

Sở Quân Lạc còn chưa kịp nghỉ ngơi, đang ngồi ở trước bàn ngự án nhìn đám đại thần tay dâng tấu chương.

Hàng mi thanh tú nhẹ nhàng chau lại trên gương mặt non nớt, hắn nâng tay cầm thẻ tấu chương, mở ra nhìn lướt qua, sau đó lại đặt sang một bên, cho đến khi hai bên bàn tràn ngập những tấu chương là tấu chương, chất cao như núi.

Hoàng thượng...... Nội thị đứng ở một bên nhẹ giọng khuyên bảo: Hoàng thượng vẫn là nên sớm đi nghỉ ngơi, thế này thì làm sao lâm triều được ạ.

Sở Quân Lạc có chút đau đầu nhìn mớ tấu chương chất chồng chia làm hai trên bàn, mệt mỏi nói: Tất cả cứ đưa đến Phong vương phủ đi, trong tấu chương, nếu không phải chuyện liên quan đến hoàng thẩm thì cũng lại là chuyện lũ lụt ở Lai Dương, bảo trẫm phải mở quốc khố chu cấp lương thực. Hừ, làm như trẫm không biết, quốc khố đã sớm bị bọn gian thần vơ vét....

Mạch Trục Vân ngồi trên xà ngang, nhìn thấy bộ dáng nhỏ bé khoác chiếc áo minh bào chói lóa, nàng không nhịn được khanh khách bật cười. Không thể tưởng tượng được, trông bộ dạng của tiểu tử kia, làm hoàng đế cũng uy phong phếch.

Ai đó?

Hì hì, tiểu hoàng chất, hoàng thẩm đến thăm ngươi nè! Mạch Trục Vân nhảy xuống, đứng trước mặt hắn, vô lại cười.

Hừ, trộm như ngươi thì cút ra đi, bộ ngươi không sợ hoàng thúc phát hiện ra ngươi ở trong này à? Sở Quân Lạc nhướng mày nhìn nàng, lại nhìn số tấu chương trên bàn, khinh bỉ nói: Trẫm mà đưa số tấu chương này cho hoàng thúc, thể nào ngươi cũng chết thảm!

Ai, thằng nhóc này rất không đáng yêu a. Mạch Trục Vân lắc đầu thở dài: Ta có lòng tốt tới thăm ngươi, vốn muốn đưa ngươi ra ngoài đi chơi, ai ngờ ngươi lại đối xử tệ bạc với ta, haizz, đau lòng quá mà...

Hừ, đáng đời, tự ngươi xem đi, tấu chương gần đây, hơn phân nửa đều là cáo trạng về ngươi, còn có tay chân mà ngươi dạy dỗ nữa, hừ, hoàng thúc đã sớm biết tất cả, biết mỗi ngày ngươi đều phái nha hoàn kia, giả mạo tên ngươi, đi trộm này nọ...

Nhưng ta cũng có phải trộm rồi không trả cho họ đâu, gì keo kiệt thế? Mạch Trục Vân bĩu môi, Sở Tùy Phong không cho nàng tự mình động thủ, nên mới để nha hoàn mình làm việc thay, bộ không được sao?

Sở Quân Lạc chau mày, nghiêm túc hỏi: Các ngươi? Nói vậy, đêm nay ngươi đến hoàng cung, là để trộm ngân khố của trẫm?

Ai nhô! Mạch Trục Vân nịnh hót cười: Hoàng chất à, dạo trước công chúa Đại Dục ấy, chẳng phải mang đến một ít bảo bối sao? Hoàng thẩm chỉ muốn mở mang tầm mắt tí ấy mà... Hì hì, ta biết ngươi không nhỏ mọn đâu, đúng hông?

Sở Quân Lạc tức đến hộc máu, gân cổ hét lên: Người đâu, mời hoàng thúc!

......

Cho tới giữa trưa, Mạch Trục Vân mới mang theo Mộ Tuyết, thỏa mãn hồi phủ. Trên lưng Mộ Tuyết còn vác theo một cái túi cực nặng, chợt ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu Phong vương phủ, nàng có chút lo sợ run lên.

Vương phi, hay là ta đi vào bằng cửa sau đi, chắc vương gia đang chờ chúng ta ở sảnh trước a... Nhớ tới gương mặt lạnh lẽo của vương gia, Mộ Tuyết liền mất đi khí chất, cúi đầu lom khom chuồn vào cửa sau.

Mạch Trục Vân vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn nàng: Đúng là tiểu nha hoàn không có tiền đồ, này là nhà của ta, việc gì ta phải lén lút đi cửa sau, đi, có vương gia, để ta lo!

Nói xong, bước chân hùng hổ đi vào vương phủ.

Vương phi! Thị vệ ở cửa lễ phép cúi đầu, nhân tiện lui ra xa vài bước.

Tâm trạng Mạch Trục Vân đang rất tốt nên không so đo với bọn họ.

Nhưng vừa đến đại sảnh thì toàn bộ phòng đều bị lấp đầy những người là người.

Sở Tùy Phong đang ngồi trên ghế cao, liếc mắt nhìn thấy nàng, sắc mặt lập tức thay đổi.

Bách quan nơm nớp lo sợ thấp thỏm đứng trong đại sảnh, chờ đợi tiếng nói về phía vương. Nhưng một lát sau, bọn họ cảm nhận được một luồng rét lạnh tựa bắc cực âm thầm bủa vây, cả không khí đều ngập chìm mùi vị của sự chết chóc và nguy hiểm.

Mạch Trục Vân cũng biết hắn đang rất tức giận, bèn cười ngọt nịnh nọt đi tới, lập tức ngồi trong lòng hắn, một tay giơ lên nắm nhẹ tay hắn đặt lên bụng mình, tay còn lại ôm lấy cổ hắn, miệng thủ thỉ: Phong, ta mệt chết mất....

Đầu nhỏ nhẹ chui vào trong lòng hắn, dụi dụi.

Cơ thể mềm mại nhỏ nhắn nằm gọn trong ngực hắn, mặc cho hắn có bao nhiêu phẫn nộ,tức giận, thì chỉ bằng chút ngọt ngào và ngoan ngoãn tựa như mèo ngoan này cũng đủ xua sạch, hai tay ôm chặt lấy nàng, tìm tư thế thoải mái cho nàng ngủ, sau đó lạnh giọng hướng về phía đám người bên dưới, nói: Tiếp tục!

Vương gia...... Không khí băng lãnh bất ngờ đánh úp khiến đám quan viên cảm thấy ớn lạnh rùng mình, âm thanh nói chuyện cũng trở nên be bé: Vương gia, Lai Dương bị lũ lụt đã lâu, dân chúng lầm than đói khổ, thần rất muốn giải quyết cảnh bần cùng cho dân... Chỉ có điều, chúng thần bất lực, có lòng nhưng không có bạc, chỉ có thể hết sức quyên nhượng nửa năm lương bổng.

Tuy Mạch Trục Vân nhắm mắt ngủ, nhưng tai vẫn còn hoạt động rất tốt, nàng âm thầm hừ lạnh trong lòng, xem ra, Phong đang bàn bạc với đám ngồi không ăn bám.

Hừ, một nửa lương bổng, thiệt thòi có là bao khi mỗi ngày bọn họ ăn hối lộ biết bao nhiêu ngân lượng.

Sở Tùy Phong lặp lại hỏi một câu: Một nửa lương bổng?

Đương nhiên, ngữ điệu trong câu nghi vấn của hắn, phần nhiều là bất mãn.

Tên viên quan kia nghe xong lập tức giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, lắp bắp nói: Vậy... vậy bảy phần lương bổng! Vương gia, hạ quan thật sự không có dư dả tiền tài bao nhiêu, hạ quan còn phải phụng dưỡng mẹ già tám mươi tuổi, cùng với mấy đứa cháu nhỏ...

Các ngươi cũng thế? Con ngươi có vài phần sắc bén lạnh lẽo quét đám quan viên xung quanh, bọn họ cong lưng, thấp đầu xác nhận.

Người mới vừa nói chuyện, là Trưởng Sử đại nhân phải không?! Mạch Trục Vân miễn cưỡng lên tiếng.

Hạ quan không dám nhận, thưa vương phi, vương phi cứ gọi thẳng kỳ danh của hạ quan là được rồi.

Ta không nhớ tên ngươi! Mạch Trục Vân vẫn tựa đầu lên vòm ngực Sở Tùy Phong, lười biếng mở miệng nói: Haizz, Trưởng Sử đại nhân nói, trong nhà không dư dả bao nhiêu tiền, đúng không?

.... Đúng vậy, trong nhà hạ quan, chỉ vừa đủ để chi tiêu...Có điều, nếu chuyện lũ lụt ở Lai Dương là chuyện lớn, hạ quan nguyện để cả nhà chịu đói, nguyện dâng bảy phần lương bổng giúp dân cứu đói...

Ai nha, thật khiến bổn vương phi cảm động làm sao! Mạch Trục Vân hơi ngồi dậy, thản nhiên nói: Đương kim hoàng thượng là người cần chính thương dân, nhiếp chính vương và các vị quan viên cũng thế, nếu gia đình khó khăn thì không cần quyên góp, hơn nữa, thế này đi, bổn vương phi ban ngươi một món bảo bối, nếu ngươi không có tiền, thì cứ lấy đó mà dùng.

Hạ quan không dám!

Chuyện này có gì mà dám với không dám, người đâu, gọi Mộ Tuyết lấy vòng tay phỉ thúy mang đến cho bổn vương phi.

Ngồi nghe hết thảy cuộc đối thoại, Sở Tùy Phong đại khái cũng hiểu được tâm tư của cô nàng, bèn mím môi không nói, có lẽ, đối phó với đám quan viên bất chính này, chỉ có nàng mới trị được.

Trưởng Sử trong lòng cân nhắc, rốt cuộc Phong vương phi muốn làm gì? Lẽ nào nàng thật sự miễn nghĩa vụ quyên góp cho hắn?

Đám quan viên còn lại không ngừng cảm thán Trưởng Sử vận may, sớm biết thế bọn họ cũng nói như vậy rồi.

Không bao lâu, Mộ Tuyết đi tới, hai tay dâng lên một chiếc vòng tay.

Đưa cho Trưởng Sử đại nhân, đây là quà bổn vương phi thưởng cho hắn. Sau đó, lại đưa mắt nhìn Trưởng Sử, chậm rãi nói: Đêm qua bổn vương phi không có chuyện gì làm, đi dạo giải khuây, không ngờ nhặt được đồ này ở hoa viên, chậc, không biết đồ này là của ai nữa.

Trưởng Sử vừa nhìn thấy món đồ trong tay Mộ Tuyết, hai mắt đột nhiên trừng lớn, có chút không tin vào mắt mình, ngọc bích đính trên vòng tay, cộng thêm huyết ngọc quý giá ở giữa, đây chẳng phải là món quà mà hắn tặng cho phu nhân đêm qua sao?

Nhìn bộ dáng kinh ngạc của hắn, Mộ Tuyết ha ha cười nói: Sao thế, hay là Trưởng Sử đại nhân nhận ra chiếc vòng này?

Trưởng Sử cả kinh: Hạ quan...... Không biết vật ấy!

Ồ, vậy là tốt rồi. Nghe nói Trưởng Sử đại nhân là người chân chính, nếu ngươi biết món đồ quý giá này, vậy bổn vương phi có thể chứng minh rằng, đây là tang vật. Còn nếu bổn vương phi nhặt được, vậy đồng nghĩa với việc vật này vô chủ, thôi tặng cho ngươi, những người còn lại, không có ý kiến gì chứ? Mạch Trục Vân cười ngây thơ nói.

Còn Trưởng Sử vẫn cúi đầu, mồ hôi ướt đẫm, hai tay hơi run run: Đúng thế, hạ quan tạ ơn vương phi!

À, Mộ Tuyết, tối qua ở hoa viên, hình như chúng ta không chỉ nhìn thấy mỗi chiếc vòng tay này đâu nhỉ, còn gì nữa cà?

Mộ Tuyết sờ cằm nghĩ ngợi: Còn có một hòm trang sức, nhưng cái này không đáng nói, cái hòm to đùng đựng bạc trắng mới đáng chú ý... Ô, có hòm ngập ngân phiếu a, hình như gần mấy chục vạn lượng thì phải.

Chúng quan viên nghe xong trừng mắt hít một ngụm khí lạnh: Sao Phong vương phi may mắn thế nhỉ? Hay là Phong vương cố ý đặt mấy món đó ở hoa viên, để bất ngờ làm quà tặng Phong vương phi?

Bọn họ không hề biết rằng, hoa viên mà Mạch Trục Vân và Mộ Tuyết đề cập, không phải là hoa viên Phong vương phủ, mà là ở Trưởng Sử phủ.

Nếu Trưởng Sử là người trung thực, hẳn mấy món đó cũng không phải của ngươi đâu nhỉ? Ồ, vô chủ, lại bị bổn vương phi nhặt được, thì là của bổn vương phi, người đâu, cho người vận chuyển về phủ, lấy danh nghĩa của vương gia quyên góp cho dân.

Trưởng Sử muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi: Tự mình làm chuyện xấu, không thể sống a! Gia tài hắn ấp ủ cả nửa đời, cuối cùng chỉ vì một chiếc vòng tay cùng với câu chuyện nhặt đồ của Mạch Trục Vân mà tan theo mây khói.

Mộ Tuyết đứng một bên cười trộm: Lần này Trưởng Sử gặp rắc rối to rồi.

Mạch Trục Vân lại uể oải lên tiếng: Còn có nhà ai trong các ngươi không có tiền để quyên góp không? Đặng bổn vương phi liệu đường mà miễn cho các ngươi!

Có mấy vị quan viên không nhìn ra được tình huống mình đang đối phó trước mặt, thầm cả gan đứng ra, hy vọng có được sự đồng tình của Phong vương phi.

Mạch Trục Vân cũng công bằng, đãi ngộ mỗi người không tệ, đầu tiên là miễn việc quyên tiền, sau đó, tặng mỗi người một món đồ đủ để khiến bọn họ tim đập chân run, cuối cùng phân phó thị vệ Vương phủ, rung rinh đồ vô chủ về phủ, lấy danh nghĩa phu quân mình quyên tiền cho dân, vì thế, mọi người mới vỡ lẽ ra: Trong nhà có trộm.

Hơn nữa, trộm này, lại là Phong vương phi!

Nhưng, có người nào dám đứng ra cả gan nói Mạch Trục Vân đột nhập vào phủ lấy này lấy nọ đâu? Chẳng khác gì bọn họ đang tự thừa nhận những đồng tiền dơ bẩn bọn họ vơ vét được!

Còn có ai muốn miễn không? Mạch Trục Vân tạm dừng một chút, một lúc lâu vẫn không ai trả lời, nàng cũng lười đôi co với họ: Mộ Tuyết, tối hôm qua nhặt được những gì, đem phát cho mỗi vị đại nhân một món đồ đi!

Nói xong, lại tựa lên bờ vai vững chắc của Sở Tùy Phong, nhắm mắt dưỡng thần.

Sở Tùy Phong lấy tay bao bọc tai nàng, giảm bớt tiếng ồn để nàng an tĩnh nghỉ ngơi.

Sau một hồi ban phát quà, nhưng lại lòi ra một người không có nhận được đồ Ban cho .

Vì thế, người kia bất bình đứng dậy: Bẩm vương phi, trong nhà hạ quan xảy ra không ít chuyện, cũng chỉ có ít bạc đủ ăn đủ mặc thôi......

Mạch Trục Vân liếc mắt nhìn hắn: Ngự sử Vương đại nhân đúng không, nhà ở phía nam thành.

Vương ngự sử hơi ngạc nhiên vui mừng đáp: Đúng vậy, đúng là hạ quan!

Ồ, bổn vương phi đã từng nghe người ta đồn, Vương ngự sử là người vô cùng chính trực, nhà chỉ có bốn bức tường... Ai, bổn vương phi cũng xem qua rồi, thôi được, cũng cho ngươi miễn vậy.

Tạ vương phi! Hắn cúi đầu, trên mặt thoáng lướt qua một tia sung sướng.

Nhưng mà không may a, đêm qua bổn vương phi chứng kiến một chuyện rất kỳ lạ, nghe nói ở hoa viên ấy, có hài cốt bỏ hoang, vì thế cũng rất tò mò nên ta cùng nha hoàn đến đó xem sao, nào ngờ, lại phát hiện ra một chuyện càng thêm kỳ lạ nữa.

Mộ Tuyết tiếp lời nói: Vương phi nhìn thấy có bóng người ở hoa viên đó, tính tò mò trỗi dậy, người muốn bắt thủ phạm phi tang xác người đó đưa đến nha môn, minh oan cho người chết, nào ngờ, cuối cùng lại phát hiện, đó không phải người, mà là hoàng kim bằng vàng ròng, ước chừng có mười vạn lượng a!

Vương phi, ta nhớ rõ rồi, đừng nói số hoàng kim đó là của vương ngự sử với ngự sử phu nhân nha!

Vương ngự sử giống như sét đánh bên tai: Chòi má, chuyện này mà bọn họ cũng phát hiện được?

Không...... Không phải!

Ồ, may quá, phái người khiêng đống đó về đi, lấy mấy vị đại nhân làm chứng, toàn bộ quyên góp cho dân. Mộ Tuyết phân phó nói: Chư vị có ý kiến gì không?

...... Bộ có ai dám ý kiến sao?

Tốt, vậy số đại nhân còn lại, các người chuẩn bị quyên góp bao nhiêu? Mạch Trục Vân hào hứng hỏi tiếp.

Không biết....vương gia đi quyên góp bao nhiêu ạ? Một tên quan viên can đảm đứng ra cẩn trọng hỏi trước một câu.

Năm trăm vạn! Sở Tùy Phong phun ra ba chữ.

Phía dưới một trận âm thanh hít vào.

Mạch Trục Vân nói tiếp: Năm trăm vạn hoàng kim, Phong, gần bằng hai phần tài sản của vương phủ rồi.

Mọi người lại lần nữa hít vào, trăm miệng một lời: Hạ quan cũng nguyện quyên hai phần.

Được, tốt lắm, bổn vương phi tin các vị đại nhân đây hẳn đã rõ số tài sản hiện đang có, nếu không rõ, có thể tìm Mộ Tuyết để xác minh!

Chúng quan viên nhất thời hoảng lên: Vương phi yên tâm, chúng thần rấy rõ, không dám làm phiền Mộ Tuyết cô nương!

Còn lại giao cho Tề Cần! Sở Tùy Phong bỏ lại một câu, ôm Mạch Trục Vân trở về phòng.

Trên đường trở về phòng, Mạch Trục Vân đã ngủ thiếp trong lòng phu quân mình tận lúc nào, cả một ngày gây họa: nào là giả vờ bị đẻ non, lừa cắt đuôi đám thị vệ, lêu lỏng bên ngoài cả một đêm không về, cuối cùng, phận là chồng, lại bất đắc dĩ không giải quyết được gì.

Nhìn bộ dáng nàng ngủ say, Sở Tùy Phong vừa bực vừa buồn cười, cũng đành tha cho nàng lần này.

Qua chuyện quyên góp tiền cứu nạn cho dân, bách quan đều đã hiểu rõ con người thật của Phong vương phi, về sau cũng không dám trêu chọc nàng nữa.

......

Sở Tùy Phong cũng không quá nghiêm khắc hạn chế việc tự do đi lại của Mạch Trục Vân, có điều, vì an toàn cho hài tử trong bụng sắp chào đời, đối với chuyện đánh nhau hay leo trèo ăn trộm này nọ, hắn luôn tìm mọi cách đi trước nàng một bước, dọn đường bằng phẳng nhất cho nàng đi, tránh nguy hiểm không may ập đến.

Nhưng, người nào đó lại không hề cảm kích.

Một trưa nọ, Sở Tùy Phong đang ở thư phòng xử lý công vụ.

Vương gia, vương phi nói ngứa tay....

Thị vệ nhận lệnh Mạch Trục Vân đến cúi đầu bẩm báo. Sở Tùy Phong đến đầu cũng buồn nhấc lên: Sắp xếp mấy chỗ kho chứa bảo vật, để vương phi luyện tập!

...thật ra thì, vương phi nói muốn tìm người đấu tay đôi...

Đánh ai đó tàn phế rồi quăng cho vương phi!

Mạch Trục Vân đột nhiên từ đâu tới, xấu xa cười: Vương gia, người bổn vương phi muốn đánh, là ngài a!

Sở Tùy Phong bất đắc dĩ nhìn nàng, hiên ngang lẫm liệt, thở dài một tiếng: Động thủ đi! Mạch Trục Vân nhìn xung quanh bốn phía, xác định không có bất cứ mai phục gì, biết là chàng nói được làm được bèn hưng phấn giương nanh múa vuốt bay lên, nửa khắc sau, trong phòng vang lên một tiếng kêu chói tai đầy thê lương.

Sở Tùy Phong, chàng khốn nạn, chàng lại gạt ta!

Mạch Trục Vân hận nghiến răng nghiến lợi, chỉ buồn bực để tay chân bị hắn trói chặt, cả người nằm trong lòng hắn, không cách nào động đậy, nàng chửi ầm lên.

Sở Tùy Phong bất đắc dĩ lắc đầu: Vân nhi, nàng thật sự nỡ đánh ta tàn phế?

Sao phải không nỡ? Mạch Trục Vân căm tức trừng mắt nhìn hắn: Nói chuyện với chàng không công bằng gì hết, hừ, về sau ta không thèm tin tưởng chàng nữa!

Nàng còn ghi hận vụ động phòng, đã bảo nàng phải ở trên, cuối cùng người bị đè vẫn là nàng, chưa khi nào nàng đánh bại được hắn...

Ta nói không công bằng khi nào, không phải nàng nói muốn đấu tay đôi sao? Ánh mắt thâm thúy dừng trên bụng nào, chậm rãi giải thích: Nhưng bây giờ nàng không chỉ có một người, nên không thể gọi là đấu tay đôi!

...... Cũng coi như đó là lý do chính đáng.

Được, đợi sinh xong đứa này, chúng ta sẽ một chọi một.

Được! Vậy chúng ta sẽ sinh thêm nhiều đứa nữa, cho nàng không có cơ hội đó.

......

Sau khi Bạch Lộng Ảnh từ Đại Dục về Nam Ninh quốc, thì cũng đã gần nửa năm.

Mạch Trục Vân nhìn xuống bụng mình, cùng Sở Tùy Phong chậm chạp bước xuống bậc thềm, cuối cùng nàng cũng đã chịu từ bỏ những tháng ngày tác quai tác quái lẫm liệt của mình.

Phía sau bọn họ chính là một vùng ngô đồng cao lớn, những tán lá cây vàng óng che kín cả một vùng trời, một trận gió nhẹ thổi qua, vài chiếc lá héo úa đã đến lúc từ giã chốn cũ, bay lả tả trên không, Sở Tùy Phong nâng cánh tay lên, che chắn cho nàng khỏi những tán lá vàng bay, bọn họ nhìn nhau, trao cho nhau những nụ cười ngọt ngào mà hạnh phúc.

Vân nhi, mệt sao?

Mạch Trục Vân lắc đầu cười, bất ngờ, một trận gió nổi lên, hình ảnh mái đầu bạc tung bay lúc ẩn lúc hiện trước mặt bọn họ.

Mạch Trục Vân liền ngây ngẩn cả người, nhìn thấy một thân ảnh bạch sắc từ đầu đến chân lặng lẽ đứng đó, nàng vui vẻ cười: Huynh trở lại rồi?

Bạch Lộng Ảnh đi qua, nghiêng đầu cười nói: Đúng vậy, cuối cùng cũng được nghe một câu tử tế, haizz, khó lắm a!

Mạch Trục Vân nghịch ngợm cười: Đương nhiên, huynh là người thân nhất của ta mà, à, huynh xem, hài tử của ta với Phong sắp chào đời, huynh đã chuẩn bị quà gì rồi?

Bạch Lộng Ảnh giơ tay ôm trán, bất đắc dĩ mếu máo: Mạch Trục Vân, nàng càng lúc càng giống trẻ con a.

Hừ, huynh không hiểu đâu, đây gọi là tranh thủ hưởng thụ! Đừng có lái sang chuyển khác, nói mau, huynh chuẩn bị gì cho con ta hả? Mạch Trục Vân trừng mắt ai oán, ai bảo đi lâu vậy không chịu trở về.

Bạch Lộng Ảnh khẽ cười, đầu bạc theo gió nhẹ phất phơ, gương mặt yêu nghiệt hiện ra ý cười rạng rỡ, nói: Thôi, ta đành cố mà làm cha nuôi hài tử nàng vậy!

Sở Tùy Phong nhướng mày: Cố mà làm? Chưa hỏi qua sự đồng ý của phận làm cha như hắn, ai cho phép Bạch Lộng Ảnh dám nói ba chữ đó?

Hừ...Là cha nuôi, không có chuyện cố mà làm!

Ai, đợi chút! Chen ngang màn đối thoại đó chính là một người mang bộ dáng lười biếng sở hữu gương mặt hoa đào giết chết không biết bao nhiêu tâm ý của đám thiếu nữ.

Nam Truy Nguyệt nhìn ba người phía trước, mạnh miệng nói: Mạch Trục Vân, ta lấy toàn bộ Lạc Thủy sơn trang làm quà, đổi lại ta phải được làm cha nuôi, nàng thấy thế nào?

Thôi đi, cái này khiến ta hơi lo!

Tề Ân, Tề Cần Mộ Tuyết đứng một bên, nghe cả cuộc đối thoại bọn họ, bất đắc dĩ lắc đầu:Lần này, tứ đại công tử đều trở thành người một nhà, lãnh ngạo kiêu tà, đủ mọi tố chất!

Nam Truy Nguyệt bất mãn lên tiếng: Này, toàn bộ Lạc thủy sơn trang, thêm ba phần tài sản ta có, nàng còn không nguyện ý?

Mạch Trục Vân nhíu mày, oán giận nói: Mới có ba phần, ít vậy, hài tử ta chỉ đáng nhiêu đó thôi sao?

...... Còn ngại ít? Người khác không biết, còn tưởng nàng đang bán con mình không bằng!

Con của bổn vương, không cần cha nuôi! Lãnh vương cuối cùng cũng chịu mở lời vàng ngọc, quét sạch hết mọi ảo tưởng của vị nào đó, hừ, con của bọn họ, không ai có quyền nuôi hay cố nuôi cả.

Nhưng kết cục, chỉ mấy tháng sau, hắn mới nhận ra, con hắn xác thực cần có cha nuôi.

Này, nhỏ mọn như vậy làm gì? Chỉ là con nuôi của Nam Truy Nguyệt thôi mà, ích kỷ thế? Nam Truy Nguyệt như nổi bão, gào to về phía bọn họ.

Đánh thắng bổn vương rồi nói sau!

Nam Truy Nguyệt nhất thời nổi giận, hướng về phía Bạch Lộng Ảnh bĩu môi: Ngươi coi bộ dáng sắc đá của hắn kìa, à, hay là kiếm chuyện đổ tội cho hắn đi?

Nam Truy Nguyệt ngại cả cái Phong vương phủ chưa đủ loạn.

Thôi được rồi, ta hiểu mà! Bạch Lộng Ảnh rộng lượng cười nói, sau đó quay đầu về phía Sở Tùy Phong, Mạch Trục Vân, thắc mắc hỏi: Này, thế con họ gì?

Sở Tùy Phong cảm thấy không ổn, gân xanh bắt đầu nổi bạo trên trán, muốn giết người, vâng, và nạn nhân chính là hai vị kia, rõ ràng bọn họ cố ý nhắc tới chuyện này. Ai chẳng biết, Vân nhi là con trời, ầm ỹ đòi đặt tên cho hài tử, nhưng hắn luôn tìm mọi cách kiếm cớ không cho nàng câu trả lời.

Mạch Trục Vân hơi sững người, nhíu mày nhìn Sở Tùy Phong: Nhất định phải họ Mạch!

Họ Sở! Sở Tùy Phong cường ngạnh trả lời.

Dựa vào cái gì?

Ta là cha nó!

Vậy mẹ nó thì sao?!

Nam Ninh đều theo họ cha!

Ai nói, cha ta họ Tư Lăng, mẹ ta họ Mạch, mà ta theo họ mẹ nên, nó phải theo họ ta!

Nhạc phụ và nhạc mẫu của chúng ta không giống nhau!

Không giống chỗ nào? Cũng là một đôi vợ chồng, cũng sinh con được chớ sao? Mạch Trục Vân bướng bỉnh cãi.

Sở Tùy Phong bắt lấy tay nàng, chậm rãi nói lý đưa nàng vào tròng: Chúng ta không chỉ có một đứa!

Mạch Trục Vân: ...... Ta chưa có đồng ý đâu!

......

Bạch Lộng Ảnh và Nam Truy Nguyệt mắt nhìn bọn họ tranh luận không ngớt, bèn lên tiếng đề nghị: Không thì, lấy thiểu số phục tùng đa số đi, thế nào?

Liên quan gì đến các ngươi? Sở Tùy Phong phóng từng mũi tên lạnh về phía hai tên tọc mạch, lạnh giọng buông lời.

Ai nói không liên quan... Mạch Trục Vân ương ngạnh hỏi: Nam Truy Nguyệt, ta nhận Lạc Thủy sơn trang làm quà, ngươi cũng sẽ là cha nuôi nó, vậy ngươi nói đi, nó nên theo họ ai?

Đợi chút! Nam Truy Nguyệt như hiểu ra một chuyện: Cũng sẽ là? Nói như vậy, Bạch Lộng Ảnh cũng có phần? Hắn có đưa cái gì đâu, vì sao lại cho hắn làm cha nuôi chứ? Mạch Trục Vân, nàng không công bằng!

Xí, huynh ấy là người nhà của ta từ lâu rồi nên có đưa hay không cũng không quan trọng, còn ngươi, ai bảo dạo trước ngươi luôn bắt nạt ta, ức hiếp ta, cho nên ngươi phải chịu ói quà! Mạch Trục Vân lớn giọng, xem như đang khiêu khích Sở Tùy Phong, hừ, thiểu số phục tùng đa số sao? Chàng thua chắc rồi!

Nào ngờ, Nam Truy Nguyệt lại bất mãn với thái độ thiên vị của Mạch Trục Vân, mắt hướng về phía Sở Tùy Phong, chép miệng nói: Được rồi, ta thấy, con của ta, phải theo họ Sở mới tốt!

Mạch Trục Vân trừng mắt nhìn hắn, tức giận quát: Được lắm, Nam Truy Nguyệt, ta hủy bỏ tư cách làm cha nuôi của ngươi!

Hừ, vô ích thôi, nàng đã đồng ý rồi, cấm nuốt lời! Nam Truy Nguyệt khiêu khích nhìn nàng, Được rồi, xem như huề nhau, để coi nàng cứng đầu đến khi nào!

Mạch Trục Vân giận đến run người, Sở Tùy Phong vội vã ôm lấy nàng, nhẹ giọng trấn an: Vân nhi, đừng tức giận, chúng ta trở về phòng rồi nói!

Không được, hôm nay ta không thắng không về! Mạch Trục Vân trừng mắt nhìn Nam Truy Nguyệt, giơ tay chỉ về phía đám Tề Ân, Tề Cần, Mộ Tuyết đang đứng một bên, chau mày hỏi: Còn ba người bên kia, xem ai thắng ai!

Sở Tùy Phong cùng Bạch Lộng Ảnh thật sự không biết phải nói gì lúc này: Bỗng dưng hai người bọn họ lại ầm ỹ lên, chỉ vì chuyện đặt họ cho con?

Tề Ân lễ phép bước lên chào: Vương gia, vương phi, Bạch công tử, Nam trang chủ!

Các ngươi nói đi, hài tử ta sẽ theo họ Sở hay họ Mạch! Mạch Trục Vân dùng ánh mắt sắc nhọn quét về phía bọn hắn.

Ba người cẩn trọng đưa mắt nhìn Sở Tùy Phong, xác nhận vương gia không có biểu tình gì gây nguy hiểm đến tính mạng bọn họ, nên mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhất định phải theo vương phi, họ Mạch! Mộ Tuyết đi theo Mạch Trục Vân bao lâu, đương nhiên phải về phe nàng.

Tề Cần vừa nghe lời này chợt cảm thấy không vui, chẳng lẽ bọn họ về sau, cũng sẽ vì loại chuyện này và cãi nhau? Xét theo tình hình, nếu một ngày con hắn chào đời, chẳng lẽ cũng phải theo họ của Mộ Tuyết? Vì thế mới kiên định đứng về phía chủ tử mình nói: Phu xướng phụ tùy, theo họ vương gia!

Tề Cần! Mạch Trục Vân hô lên một tiếng, đối với tên Phản đồ này, nàng phải đối xử nghiêm khắc mới trị được. Hắn có thể Phản bội Phong thì đương nhiên sẽ có một ngày cũng Phản bội Nàng.

Về sau chúng ta phải tâm sự nhiều hơn.... Tề Ân nhỉ, ngươi nói đúng không?

Tề Ân vô tội nháy mắt, số phận của hắn, lên voi hay xuống chó, đều phụ thuộc vào quyết định của hắn, nhưng cho dù đáp án có là gì thì kết cục vẫn nghiêng về phía bi thảm là nhiều, không đắc tội với vương gia thì cũng dính líu đến vương phi a!

Tề Ân a, ngươi nên hiểu rõ rồi chứ! Mạch Trục Vân thấy bộ dáng đắn đo do dự của hắn, bèn có lòng tốt nhắc nhở hắn một câu, sau đó tròn mắt nhìn lướt qua Tề Ân, nói: Tề Ân a, ngươi có biết vì sao đệ đệ ngươi sắp thành thân, còn ngươi vẫn mãi một mình một cõi không?

Tề Ân khó hiểu, thành thật lắc đầu: Vương phi biết sao?

Đương nhiên! Mạch Trục Vân gật đầu, trao cho Sở Tùy Phong một nụ cười ngây ngô, nói tiếp: Ai, chỉ trách ngươi chọn sai người a, sao ngươi không ngẫm lại xem, lúc trước Tề Cần đi theo ta, mà ngươi...

Câu nói kế tiếp, tuy không nói ra, nhưng ai nấy đều tự động hiểu.

Tề Ân dùng ánh mắt vô cùng ai oán nhìn về phía vương gia mặt lạnh Sở Tùy Phong: Vương gia, thì ra hạnh phúc cả đời của thuộc hạ, đều bị hủy trong tay ngài a!

Sở Tùy Phong lập tức ném cho hắn một cái nhìn lãnh khốc, Tề Ân hoàn toàn đầu hàng, cúi đầu ho khan: Khụ khụ, vương phi, là thuộc hạ không có phúc khí......

Đi theo bổn vương, là không có phúc khí? Sở Tùy Phong đánh gãy câu trả lời của hắn.

Ơ, nhầm, thuộc hạ không dám, ý của thuộc hạ không phải thế... Tròi má, ai cứu ta với, nói gì cũng sai, biết nói thế nào mới vừa lòng họ đây.

Sở Tùy Phong một phen ôm lấy Mạch Trục Vân, lạnh giọng nói: Trở về phòng!

Nhưng chuyện còn chưa giải quyết xong mà?

...... Còn cần phải giải quyết sao?

Phong, ta biết chàng không nỡ làm vậy với ta, đúng không? Chàng là tốt nhất, ta yêu chàng nhất trên đời! Mạch Trục Vân dùng sức dính chặt lên người hắn, dùng những ca từ mềm mỏng có khả năng sát thương đối phương cao nhất hòng khiến đối phương phải mềm lòng buông kiếm đầu hàng, nhưng vấn đề này, Sở Tùy Phong không thể toại nguyện cho nàng.

Ta biết! Sở Tùy Phong bỏ thêm một câu: Ta cũng yêu nàng!

...... Mạch Trục Vân tiếp tục dụ dỗ hắn: Phong, họ Mạch nha, được không? Dù sao cũng là con của chúng ta thôi, có họ gì cũng khác biệt lắm đâu.

...... Thế theo nàng, vì sao không thể họ Sở?

Phong......

Sở Tùy Phong trầm ngưng một lát, sau đó, đôi mắt trở nên thâm thúy, nhìn nàng: Đứa thứ nhất họ Sở!

Mạch Trục Vân nghe vậy bèn im bặt, não bắt đầu hoạt động, vậy đứa sau sẽ do nàng toàn quyền định đoạt, được rồi, thỏa thuận vậy đi!

Không thành vấn đề! Mạch Trục Vân khí khái gật đầu, làm như mình vừa làm ăn buôn bán lời.

Ừm! Âm mưu của Mỗ vương cuối cùng cũng thành công, hắn không có đồng ý với nàng đứa sau hắn sẽ để cho nó mang họ Mạch. Hơn nữa, đến lúc đó, hắn phải dành thời gian bổ túc tư tưởng cho người nào đó mới được!

Hoàn

/78