Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 393

/482


Lão quản sự của Cự Hải cửa hàng nói:

- Khách nhân tôn kính, thứ người muốn khá nhiều, giao dịch tại chỗ này rất rắc rối. Không bằng chúng ta đi khố phòng giao hàng, người có thể nghiệm hàng tại chỗ, người thấy được không?

Hàn Phi gật đầu, nói:

- Đương nhiên không có vấn đề!

Hàn Phi cười nói:

- Có thể tham quan khố phòng của quý tiệm là vinh hạnh của ta.

Lão quản sự của Cự Hải cửa hàng, thanh niên hải tộc quản sự bật cười, lập tức mang Hàn Phi đi khố phòng giao hàng.

Khố phòng của Cự Hải cửa hàng xây dựng dưới lòng đất, xuyên qua một con đường canh giữ nghiêm ngặt, cửa khố phòng từ từ mở ra, bên trong chồng chất hàng hóa như núi đập vào mắt Hàn Phi.

Hàn Phi bước vào khố phòng liền cảm giác có lực lượng vô hình bao phủ trên người mình, hiển nhiên chỗ này bày trận pháp cấm chế. Chuyện này cũng không lạ, là khố phòng trung tâm một đại cửa hàng, nếu như không có đủ phòng bị mới là kỳ.

Trong khố phòng to lớn có hơn mười Võ Sĩ cự kình tộc đều võ trang. Bọn họ đang kiểm nghiệm chứng minh lão quản sự của Cự Hải cửa hàng đưa, sau đó mới mở hàng rào sắt thép nặng nề.

Thanh niên hải tộc quản sự kiêu ngạo nói:

- Chỗ này chỉ là một trong các khố phòng của cửa hàng chúng ta, không phải lớn nhất!

- Hàng hóa người muốn đều nằm ở bên kia, xin đi theo ta!

Hàn Phi đi theo thanh niên hải tộc quản sự vào hàng rào, thấy trên khối đất trống đằng trước sắp hàng hơn mười rương gỗ, chính là hàng hóa hắn đặt mua, chồng cùng một chỗ như ngọn núi nhỏ.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Chợt vang tiếng nổ trầm đục, đó là tiếng cửa sắt khố phòng di chuyển.

Hàn Phi con ngươi co rút, lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa sắt nặng nề chậm rãi đóng lại sau lưng hắn.

Trân Châu cảng thành của Lam Kình đảo, khố phòng dưới lòng Cự Hải cửa hàng.

Cửa sắt phòng khố nặng nề dày chắc chậm rãi đóng kín, ngăn cách khố phòng thành không gian kín. Cùng lúc đó, thanh niên hải tộc quản sự đi theo bên cạnh Hàn Phi vội vàng lùi lại, hàng rào sắt thứ hai cũng mau chóng khép lại.

Một mình Hàn Phi bị bỏ lại trong hàng rào, kinh ngạc, lạnh lùng hỏi:

- Các ngươi có ý gì?

Hàn Phi hỏi câu này là quá thừa, sự thật đã rất rõ ràng. Quả nhiên Cự Hải cửa hàng không có ý tốt, lợi dụng cái gọi là giao hàng dụ Hàn Phi đến chỗ tiện xuống tay.

- Có ý gì?

Nụ cười kính cẩn, thân thiện biến mất trên mặt thanh niên hải tộc quản sự, thay thế là khinh thường, đùa cợt. Đôi mắt xanh biếc tràn ngập mỉa mai, nhìn Hàn Phi đứng trong hàng rào như con mồi rơi vào cạm bẫy.

- Nhân tộc các ngươi luôn tham lam, ngu xuẩn như vậy. Ngươi cho rằng một mình ngươi có thể mang số tiền lớn như vậy rời khỏi địa bàn hải tộc của chúng ta sao?

Hàn Phi lạnh nhạt gật đầu, nói:

- Thì ra là muốn cướp giật!

Hàn Phi không có giác ngộ rơi vào bẫy và tức giận.

- Cự Hải cửa hàng các ngươi là cửa hàng lớn số một số hai trên Lam Kình đảo, làm chuyện như vậy không sợ bị truyền ra mất hết danh dự sao?

Một thương nhân hoặc là cửa hàng quan trọng nhất không phải vốn tài sản mà là danh dự. Trên Cửu Thiên đại lục, những cửa hàng thương hội sừng sững mấy trăm năm, truyền thừa ngàn năm không ngã đều cực kỳ chú trọng danh dự. Bởi vì một khi danh dự bị hủy, muốn gầy dựng lại là chuyện cực kỳ khó khăn, phải trả cái giá rất đắt.

Thanh niên hải tộc quản sự cười to bảo:

- Truyền ra? Ai truyền ra?

- Ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội bước ra khỏi đây sao?

Lão quản sự của Cự Hải cửa hàng đứng bên cạnh thanh niên hải tộc quản sự vuốt râu cá của mình, cười gian nói:

- Thương khách trên biển trẻ tuổi của nhân tộc, giác ngộ đi!

- Giới thiệu cho ngươi một chút, để tránh cho đến chết cũng không hiểu, Vị này là tổng quản sự của Cự Hải cửa hàng chúng ta, Lai Kỳ tử tước đại nhân. Hắn là cháu trai của quan thủ thành Trân Châu cảng thành, hậu duệ vương tộc!

- Ta biết thực lực của ngươi không tệ, nghe nói đánh bại một đội Võ sĩ của Man tộc trong tiệm rượu Hắc Yêu Tinh. Nhưng tại đây thì ngươi không có cơ hội chống cự, thông minh thì giao chiếc nhẫn trữ vật ra đi, sẽ cho ngươi chết dễ chịu chút!

Lão quản sự của Cự Hải cửa hàng vừa dứt lừi, hơn mười Võ Sĩ cự kình tộc đứng sau lưng lão sải bước dài, bắt lấy trọng nỗ cõng sau lưng xuống, hơn mười nỗ tiễn sắc bén cùng chỉ hướng Hàn Phi.

Trong hàng rào sắt trừ đất trống ra tất cả đều là hàng hóa chồng chất như núi. Mũi tên chỉ hướng Hàn Phi vốn không có vật che chắn, thậm chí không có chỗ núp.

Những Võ Sĩ cự kình tộc cầm trọng nỗ thước tấc kinh khủng, trọng nỗ gần như loại thuyền nhỏ chở, từng mũi tên ba góc thô to chớp lóe ánh sáng lạnh khiếp hồn người. Có thể tưởng tượng khi chúng nó bắn ra mang đến uy lực cỡ nào.

Đáng sợ nhất là trong khố phòng dưới đất có trận pháp cấm chế, lực lượng đấu khí bị ức chế mạnh, Võ Sĩ cường đại tại đây chỉ có thể miễn cưỡng phóng thích ra đấu giáp, tuyệt đối không ngăn được hơn mười trọng nỗ cùng bắn.

Nhưng dù phải đối mặt trọng nỗ trí mạng thì vẻ mặt của Hàn Phi chẳng có một chút kinh hoảng, khóe môi cong lên.

Hàn Phi lạnh lùng cười:

- Thì ra ngươi chính là cháu trai của quan thủ thành. Lái buôn lão Miêu chỉ là một con chó dưới tay ngươi, nhưng ngươi cũng không tốt đẹp hơn hắn bao nhiêu!

Lai Kỳ, tổng quản Cự Hải cửa hàng, cháu trai của quan thủ thành nổi giận.

Lai Kỳ, tổng quản Cự Hải cửa hàng, cháu trai của quan thủ thành là đệ tử vương tộc hải tộc, thái độ của gã luôn miệt thị nhân tộc. Sau khi Lai Kỳ, tổng quản Cự Hải cửa hàng, cháu trai của quan thủ thành cai quản Cự Hải cửa hàng càng làm nhiều chuyện cướp giật nhân tộc thương nhân. Lai Kỳ, tổng quản Cự Hải cửa hàng, cháu trai của quan thủ thành rất thích nhìn những thương khách trên biển nhân tộc rơi vào cạm bẫy thì cầu xin tha thứ, tuyệt vọng. Nhưng Lai Kỳ, tổng quản Cự Hải cửa hàng, cháu trai của quan thủ thành không tìm thấy khoái cảm chơi đùa người ta trong bàn tay từ người Hàn Phi, ngược lại gã bị sỉ nhục.

Lai Kỳ, tổng quản Cự Hải cửa hàng, cháu trai của quan thủ thành hung hăng vung tay, quát to:

- Ngươi đi chết đi!

- Giết!

Vù vù vù vù vù!

Cùng với tiếng ra lệnh, mười mấy Võ Sĩ cự kình tộc cùng kéo cò, hàng loạt nỗ tiễn bắn ra, chớp mắt xuyên qua khe hở hàng rào.

Không phải tất cả nỗ tiễn đều bắn hướng Hàn Phi, chúng phủ lên mọi không gian phương hướng hắn có thể di chuyển, hoàn toàn che kín đường lui.

Nhưng Hàn Phi không thèm trốn, đôi mắt đen lóe tia hung ác. Hai nắm đấm đánh ra, dùng nắm tay nghênh đón hai nỗ tiễn bắn vào ngực.

Keng keng keng!

Cú đấm nặng nề cực kỳ chính xác đánh trúng nỗ tiễn, mũi tên sắt thép sắc bén chẳng những không xuyên thủng nắm tay mà vang tiếng sắt thép va nhau, nỗ tiễn bị đánh bật ra rớt xuống đất.

Sao có thể?

Nụ cười nanh tranh đông trên mặt Lai Kỳ, tổng quản Cự Hải cửa hàng, cháu trai của quan thủ thành, gã không dám tin vào mắt mình, Võ Sĩ cự kình tộc sử dụng trọng nỗ có thể xuyên thấu trọng giáp trong vòng trăm thước, sao có thể bị người dùng nắm đấp thoải mái ngăn cản được?

/482