Lớn Nhanh Nhé ! Tôi Cho Em Ba Năm

Chương 1: Kí Ức Tuổi Thơ - Gặp Lại Thầy !

/105


Sáu năm trước,

Cô - mười một tuổi, với vẻ đẹp thơ ngây cùng làn da trắng hồng đáng yêu của mình, khiến ai nhìn ngay chỉ muốn ôm một cái, ngoài cái làn da cùng đôi mắt màu nâu sẫm kia làm tôn lên vẻ đẹp của cô thì cái ngoại hình là đáng lo ngại nhất, cô rất bé, bé đến nổi mười một tuổi chỉ có hai mươi mốt cân. Mẹ cô đã cho cô ăn rất nhiều đồ ăn tẩm bổ, thậm chí còn nhờ bác sĩ dinh dưỡng đến khám và cho thực đơn dành cho cô phải ăn, mà cô vẫn không lớn nổi. Trong khi, cô bạn Mẫn Huyên của cô lại tròn trịa đáng cưng chết đi được !

" Tiểu Khê, cậu ăn khoai tây không ? Ngon lắm đấy. "

"Không, tớ không ăn "

Cô nhìn thức ăn, lắc đầu liên tục rồi uống ly nước cam bên cạnh. Mẫn Huyên liếc nhìn cô, khẽ nhăn mặt.

"Hừ, ốm như ma !"

Mặc cho bạn thân nói thế nào, cô vẫn không ăn. Nhìn thấy đồ ăn thì cô lại ngán tận cổ. Ngoài ăn cơm thì cô lại chả hề ăn vặt như bao cô bé, cậu bé khác.

"Thầy Dương đến kìa Khê"

Tiếng nói trong trẻo của Huyên vang lên, Huyên vỗ tay vào đùi cô. Cô nhăn mặt, ngước sang phía người thầy đang bước đến phía ghế đá của cô và Huyên. Cô không quan tâm, và thậm chí không thích thầy ấy. Tuy thầy là một người rất yêu trẻ con, lại là chủ nhiệm lớp kế bên. Nhưng mỗi lần lớp ồn khi trống tiếc, thầy lại chạy qya bắt cô canh lớp vì sợ ảnh hưởng đến tiếc học của lớp khác, khiến cô rát cả cổ họng phải uống thuốc nhiều ngày, loại thuốc đắng ngét mà cô ghét nhất, trong khi cô chẳng phải là ban cán sự gì trong lớp.

"AAA thầy ơi, ẳm ẳm ẳm."

Lại thế, mỗi lần thầy đến là y rằng đám học sinh từ lớp một đến lớp năm lại chạy đến bắt thầy bồng lên. Vì khi thầy bồng lên có cảm giác bay bỏng trên bầu trời, thầy rất thích trẻ con nên thường làm theo lời đề nghị của đám trẻ. Tuy thế, cô lại ghét, ghét lắm. Lúc nào, thầy cũng bảo cô ốm và rất nhẹ cân !

"Em trước, em em em !"

"Được rồi, thầy sẽ bồng từng bạn, được chưa ?"

Tiếng đám học sinh lại nhao khiến cô khó chịu vì những tiếng ồn, cô đứng dạy kéo tay Huyên, nhưng đôi mắt của Huyên đang hướng về phía thầy, không chớp mắt...

"Thầy ơi, Huyên nữa."

Cô nàng Huyên béo múp cũng rất thích thầy bồng lên. Thầy nhìn cô rồi nhìn sang Huyên khẽ cười.

"Được rồi"

"Aaa thích quá !"

Huyên hét lên trong vui sướng, thầy thả Huyên đáp đất rồi quay sang nói.

"Khi nào em bằng Huyên lúc đó tôi sẽ hết chê em"

Cô không nghe, định bước đi, mặc kệ thầy ấy. Nhăn mặt khó chịu...

"Aaa sao thầy lại ẳm em ! Bỏ em xuống !"

"Em phải ăn nhiều vào đấy, khi khác tôi lại kiểm tra cân nặng của em !"

Thầy thả cô xuống rồi nói với đám học sinh gì đó rồi bước đi ... để lại sự tiếc nuối của những học sinh khác.

"Hừ, thầy đáng ghét. Em sẽ chứng minh cho thầy xem !"

Sáu năm sau,

,Cô hiện tại đã trở thành một nữ sinh xinh đẹp, cô bước dạo trong ngôi trường với tà áo dài thướt tha, cô khẽ cười... hôm nay thật khỏe khi ít bài kiểm tra. Đã sáu năm, khoảng thời gian không dài nhưng đã giúp cô trưởng thành hơn. Cô vẫn thế vẫn học chung với Huyên, vậy mà Huyên đã được cải thiện hơn, ngoại hình đã ốm bớt hơn trước, dáng cũng khá chuẩn. Còn cô, cô vẫn vậy chỉ được cái cao hơn, và sáu năm đó cũng đã bồi bổ tăng khá nhiều cân. Nhưng cô vẫn chỉ đạt bốn mươi hai kí.

"Haiz, Khê cậu như thế này chuẩn rồi đấy, mà có điều bốn bốn hay bốn lăm sẽ được hơn đấy !"

"Ừ !"

Cô cười, phải ! cô đã lớn rồi đấy chứ... đâu còn nhỏ bé lắm đâu. Cơ mà, cải thiện chi nhỉ ? Cũng chỉ gia đình và Huyên biết thôi mà. Thầy...Thầy ấy có biết đâu chớ ! Nhưng chỉ có điều tại sao thầy lại quan tâm đến cô như thế ? Hay thầy xem cô là con gái ?

Cô đảo mắt vào bãi giữ xe nhìn thấy dàn xe của trường, sao hôm nay nhiều xe thế ? Toàn là xe đẹp, xe sang, đẹp quá đi mất... Một bóng dáng khá thân thuộc trong trí nhớ tuổi thơ của cô, cô nhìn chằm vào người đàn ông chững chạc đang cầm sấp tài liệu trong tay, cái áo sơ mi trắng làm cho người ấy càng trẻ trung phong độ hơn... Cô dường như nhớ điều gì đó. Phải cố gắng lắm cô mới nhớ ra, nhưng vẫn không nhớ rõ. Phải rồi !

Cô ngỡ ngàng, ngước nhìn thầy giáo hồi cấp một của mình trong trí nhớ. Thầy bước lại gần cô, nở nụ cười ma mị.

"Cô bé, em thật không khác gì lúc trước !"

"Thầy...?"

"Để xem tôi bế em coi có nặng hơn sau bao năm không nhé !"

"K...h...ô...n...g"

Tiếng cô vang dội, Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của thầy, người này cách sáu năm trước, giờ gặp lại trái tim cô lại lỗi nhịp. Lúc truớc sao cô lại không có cảm giác này?

"Nặng hơn trước xí rồi đấy ! Cố lên nhé cô bé "

"Ơ..."

"Đừng nói gì hết, tôi cho em ba năm nữa !"

Bóng dáng ấy bước đi, cô lắc đầu, chưa kịp hoàng hồn, thầy...Dương đây sao ? Tiểu Huyên cũng thế, mở mắt thật to nhìn cho kĩ người đàn ông đó trong sự ngỡ ngàng giống cô. Mọi người nhìn cô, cô gượng đến đỏ mặt. Thầy ấy làm gì ở đây ? Sao lại xuất hiện vào lúc này...?

Trái tim cô đập liên tục, cô khẽ nhìn sang mọi người.

"Trời ơi, nhìn gì chứ ?"

Mọi người nghe cô nói liền tản đi, rồi xôn xao bàn tán... Cô xấu hổ, thầy ấy phải không ? Rốt cuộc phải không ?

" Khê à, là thầy Dương hồi cấp một của mình đấy. Thầy ấy đấy "

Huyên reo lên, cô xác định đó là...thầy. Người thầy sáu năm trước ...

"Thầy xuất hiện bất ngờ rồi làm tôi mất mặt sao ? Quá đáng !"


/105