Luận Giáo Hoàng Tìm Chết Sử

Chương 3 - Chương 2

/57


Thời gian minh tưởng trôi qua rất nhanh, đến chạng vạng, thần quan Jocelyn nhẹ nhàng gõ cửa phòng Lucia, “Thánh tử đại nhân.”

Lucia chấm dứt minh tưởng, chỉnh sửa lại quần áo của mình, giọng nói ôn hòa vang lên: “Vào đi.”

Nghe tiếng nói ôn nhu của Thánh tử đại nhân, Jocelyn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mặc dù đã hầu hạ Thánh tử đại nhân từ nhỏ đến lớn, nhưng mỗi lần nhìn vào Người, ông vẫn sẽ không tránh được có chút thất thần, lông mi vừa dài lại ôn nhu, đôi mắt trong vắt như biển xanh, phía dưới cái mũi thẳng tắp là đôi môi đẹp như trân châu, lại còn thêm một đầu tóc vàng chói mắt như ánh mặt trời, cậu phảng phất như vị Thần đi ra từ trong thần thoại.

Cúi đầu, Jocelyn cung kính thấp giọng dò hỏi: “Thánh tử đại nhân, hiện tại Ngài đã muốn dùng cơm chưa?”

Lucia mỉm cười với Jocelyn rồi gật gật đầu, sau đó ưu nhã đi đến một cái bàn thẳng tắp, đoan chính ngồi chờ bữa tối, cách ngồi nhìn qua đích xác không chỉ đẹp mắt mà còn tỏa vẻ cao quý như thần tiên, nhưng thực ra Lucia đang nhìn cửa trông mòn cả con mắt, vì sao đồ ăn còn chưa đến, nó làm sao còn chưa đến, không biết rằng ngồi như vậy rất mệt chết sao, eo của cậu a!

(Editor: bạn thụ thật giỏi đóng kịch)

Liếc mắt thì thấy Jocelyn đang nhìn cậu, Lucia lập tức làm thẳng eo lại, xác nhận bản thân nhất định lúc nào cũng phải 365 độ soái chết người, làm Thánh tử lúc nào cũng phải soái đầy mặt mới là chân lý.

Rốt cuộc cũng đợi đến khi người hầu bưng bữa tối vào, Lucia nhìn nhìn ít nhất mười mấy đồ ăn ở trên bàn nhưng lại không nhảy múa hân hoan, bởi vì hiện tại cậu chỉ muốn ăn một chén cơm gạo tẻ Trung Quốc chứ không phải là một bàn đầy cơm Tây a.

Trước khi Lucia trở thành Thánh tử đã được thần Quang Minh chiếu cố có thể chất tinh thuần, lại thêm sự thông minh cùng cố gắng, mới 15 tuổi đã là Ma Pháp Sư cao cấp, có thể nói cậu chính là thiên tài và cũng là thần tượng của giới trẻ trong Thánh thành.

Hơn nữa theo đề nghị của Thánh tử, thuế má ở Thánh thành được giảm xuống rất nhiều, thần quan Giáo Đình sẽ theo định kỳ mà xem bệnh miễn phí cho bình dân…. Có thể nói, danh tiếng của Thánh tử ở Thánh thành không hề thấp so với Giáo Hoàng.

Nghe nói Thánh tử sắp thành lập đoàn Kỵ Sĩ Thánh Quang cho chính mình, toàn bộ Thánh thành đều oanh động.

Quảng trường Martic nằm ở bên trong Giáo Đình, bình thường quảng trường vắng tanh nhưng hôm nay lại tụ tập mấy trăm thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, bọn họ có khả năng xuất thân từ bình dân cũng có khả năng là con nhà quý tộc, nhưng trên mặt bọn họ đều hiện rõ vẻ kích động cùng thấp thỏm.

Phía trước quảng trường để mấy cái bàn, trên bàn là quả cầu Thủy Tinh thí nghiệm thiên phú và lực ma pháp, một đám thiếu niên theo thứ tự đi lên trước gặp thần quan tiến hành thí nghiệm, hết thảy đều ngay ngắn, trật tự, cho đến khi….

Sandy Sanleydrica vốn là con đầu của đại quý tộc Sanleydrica trong Thánh thành, nhưng lại vì từ nhỏ kiểm tra đo lường ra thiên phú là song hệ thủy hỏa, hai loại nguyên tố ma pháp này bài xích lẫn nhau, làm cho lực tương tác nguyên tố của cậu chỉ đạt tới cấp S, mãi mãi chỉ có thể dừng lại tại Ma Pháp Sư trung cấp, tiến thêm cấp nữa sẽ bị nguyên tố ma pháp bạo nổ mà chết.

Cho nên mặc dù trong nhà cậu là con cả, nhưng ở thế giới này thực lực mới là đứng đầu, nên ngày ngày cậu đều không được dễ chịu, đặc biệt sau khi em trai cậu được sinh ra, một người có thiên phú ma pháp phong hệ, một thiên tài có lực tương tác cấp S, cậu thường xuyên bị người ta so sánh với em trai, một thiên tài, một phế nhân, có thể đoán được tại gia tộc địa vị của cậu….

Thánh tử đại nhân chọn lựa đoàn Kỵ Sĩ, bên trong gia tộc đã sớm chuẩn bị tốt cho em trai, theo lý thường một phế nhân như cậu sẽ không được cho phép tham gia loại việc này, nhưng Sandy không cam lòng, cậu muốn đi thử xem, nói không chừng Giáo Đình có thể có biện pháp gì đó giúp đỡ cậu, cho nên hôm nay cậu vụng trộm đi theo.

Vì không thể để em trai mình Earl phát hiện mình vụng trộm đi theo nên Sandy phải trốn ở phía sau cùng của đội ngũ, chỉ dám hâm mộ nhìn những thiếu niên thí nghiệm có đủ tư cách ở phía xa xa kia.

Vốn trong quảng trường còn có tiếng xì xào nho nhỏ bỗng nhiên trở nên im ắng, Sandy hiếu kỳ kiễng chân lên nhìn về phía trước, một thiếu niên mặc y bào màu trắng thuần, tóc vàng như ánh mặt trời, đôi mắt tinh thuần như trời xanh ẩn chứa yên tĩnh cùng ôn nhu, toàn thân lộ ra khí tức thần thánh cao quý, lại thêm dung mạo mĩ lệ thánh khiết, ở trong mắt Sandy người này chính là vị Thần hạ phàm.

Mọi người nhìn thấy Lucia đều kinh hỉ vạn phần, áp lực tâm tình cũng trở nên kích động, nhóm thiếu niên và thần quan đều khom người hành lễ với Thánh tử, sau đó đứng tại chỗ chờ Thánh tử lên tiếng. Lucia nhìn quảng trường đã đầy người, đi tìm mục tiêu của mình, nhưng người có tóc màu đỏ thật sự nhiều lắm, chỉ bằng một hai câu miêu tả trong tiểu thuyết căn bản không thể tìm ra được em trai tương lai của mình a.

Bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt lưu luyến của mình, cậu cong khóe miệng lên, đôi mắt màu xanh ôn hòa nhìn mọi người, trực tiếp hỏi: “Trong các ngươi, ai là Sandy?”

Trong cuốn tiểu thuyết, đội trưởng đoàn Kỵ Sĩ tương lai, cuối cùng cho dù đã là Pháp Thánh, nhưng vẫn luôn trung thành và tận tâm đi theo Giáo Hoàng, có thể nói là người em trai số một thế giới cũng hoàn toàn xứng đáng, có cấp dưới trung thành như vậy tất nhiên phải sớm bắt về bên người mới tốt.

Sandy nghe giọng nói mềm nhẹ giống như đang hát thánh ca của Thánh tử, có chút không thể tin được đi lên phía trước, đè nén trái tim đang đập cuồng loạn, run rẩy nói: “Thánh tử đại nhân, xin hỏi ngài đang muốn tìm ta sao? Sandy Sanleydrica?”

Lucia âm thầm quan sát đứa trẻ đứng cách cậu 2 mét này, một đầu màu đỏ như lửa cháy, khuôn mặt thanh tú cùng thân hình gầy yếu, thấy thế nào cũng không giống một người sẽ trở thành Pháp Thánh.

Nhận thấy được đôi mắt ôn nhu mang theo đánh giá của Thánh tử đại nhân, Sandy lặng lẽ nắm chặt tay, cảm giác trong lòng bàn tay ẩm ướt, lại buông lỏng tay ra, đang lúc cậu khẩn trương không chịu nổi thì, trước mắt lại xuất hiên một luồng tóc vàng phảng phất, trên trán cảm nhận được xúc cảm ấm áp mang theo hơi lạnh.

Lucia vì muốn xác nhận thân phận một chút nên mới đi đến người thiếu niên, vươn tay, gạt đám tóc màu đỏ trước trán cậu ra, quả nhiên thấy được một vết sẹo có chút dữ tợn ở mép tóc bên thái dương.

Xác nhận thân phận đã hoàn tất, Lucia cao hứng thu hồi tay, chờ mong hỏi: “Ngươi có nguyện ý trở thành Kỵ Sĩ của ta không?”

Không nhận được câu trả lời, lại thấy thiếu niên còn đang ngây người, cậu cười hỏi thêm lần nữa: “Ngươi có nguyện ý trở thành Kỵ Sĩ của ta, cùng ta bảo vệ Thánh thành không?”

“Nguyện ý, ta nguyện ý. Nhưng….”

“Thánh tử đại nhân, loại phế vật như anh ta căn bản không xứng trở thành Kỹ Sĩ của ngài.” Sandy còn chưa nói xong, thì đã bị một thiếu niên đánh gãy, thiếu niên này bị thần quan ngăn cản đứng cách Lucia 5 mét và đang la lớn.

Lucia hơi tức giận, không phải tức vì thiếu niên vô lễ, mà vì em trai mình cư nhiên bị người ta mắng, cái này tuyệt đối không thể nhịn, cậu lựa chọn quên đi sự thật trần trụi rằng Sandy vẫn còn chưa trở thành em trai của cậu.

Lucia hay An Tử Hiên vốn là người siêu cấp bao che khuyết điểm, đã là người mà được cậu thừa nhận, chỉ cần không vượt qua giới hạn cuối cùng của cậu thì cậu có thể bao dung vô hạn với người đó, hơn nữa chỉ cần người đó có mâu thuẫn với người khác, khẳng định cậu sẽ không hỏi đúng sai, mà sẽ luôn đứng bên cạnh người đó, đó cũng là nguyên nhân vì sao có rất nhiều người kỳ vọng trở thành bạn bè của cậu.

Thu lại tươi cười trên mặt, Lucia nhìn về phía thiếu niên đang la lớn kia, giọng nói thanh lãnh, “Ngươi là đang nghi ngờ ý chỉ của thần Quang Minh sao?”

Thiếu niên bị lời nói của Lucia dọa đến, sắc mặt đều trắng, nhưng vẫn kiên trì biện giải: “Không, Sandy vốn là phế vật song hệ thủy hỏa, vì thế không có khả năng làm Kỵ Sĩ.”

Người chung quanh nghe thiếu niên nói, ánh mắt nhìn về Sandy liền thay đổi, ẩn ẩn một tia khinh miệt cùng đồng tình. Lúc Sandy nhìn thấy thiếu niên kia liền trắng bệch cả mặt, bởi vì đó là em trai cậu Earl Sanleydrica.

Cảm nhận được tầm mắt của mọi người chung quanh, tay chân cậu càng lạnh lẽo, cúi đầu, cậu không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng hay khinh thị của Thánh tử đại nhân.

Lucia nhìn Sandy cúi đầu yên lặng thừa nhận ánh mắt của mọi người, đứng ngay bên cạnh cậu bé, Lucia thản nhiên quét mắt nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Sandy, kiên định, cao giọng nói: “Sandy Sanleydrica, cậu ta, sẽ là một Pháp Thánh vĩ đại!”

Sandy khó thể tin được ngẩng đầu, ánh mặt trời ở phía sau Lucia như là vì Người mà phủ thêm một tầng ánh sáng thần thánh, khuôn mặt đằng sau ánh mặt trời có chút mơ hồ, nhưng đôi mắt màu lam tràn ngập lực lượng cùng tin tưởng kia vĩnh viễn lưu lại trong lòng cậu.

Rất nhiều năm về sau, khi cậu nhớ lại lúc đó, cậu đều nói với người ta như thế này: “Lúc đó chỉ có bệ hạ ngay từ ban đầu đã tin tưởng chắc chắn vào tương lai của ta mà ngay cả chính ta cũng không thể tin được, chỉ vì không dám cô phụ sự tín nhiệm trân quý như vậy, ta mới kiên trì đi tới tận ngày hôm nay.”

“Mà ngươi, Kỵ Sĩ của ta không cần một người vô lễ như vậy.” Lucia xoay người nói với thiếu niên đang bị thần quan đè nặng, mặc kệ thiếu niên la hét, trực tiếp kêu thần quan lôi hắn ra ngoài.

Bảo Jocelyn mang theo Sandy, Lucia phụ trách chào hỏi người thí nghiệm, cũng không có vì cậu vừa mới oanh động cả thành như vậy mà đem người tiêu sái rời đi.

Kỳ thật nguyên văn trong sách là, lần này Sandy vốn không được tuyển thành Thánh Quang Kỵ Sĩ, mà là vào lúc sau khi Lucia trở thành Giáo Hoàng, ngẫu nhiên ra ngoài một lần cứu được Sandy, từ đó Sandy mới tuyên thệ nguyện trung thành trở thành một Thánh Quang Kỵ Sĩ, nhưng lúc đó thiên phú ma pháp thủy hệ của cậu ta đã sớm bị loại trừ, hơn nữa lúc đó, cậu ta đã là một Ma Đạo Sư thuộc hỏa hệ.

Nhưng Lucia cảm thấy sớm muộn gì cũng trở thành người một nhà, việc gì phải để người ta chịu vài cái đau khổ kia, nên biết trong sách trước khi cậu ta trừ bỏ thiên phú thủy hệ, cậu ta vẫn luôn bị người khác vũ nhục và khinh thường.

Quay đầu xem Sandy ở phía sau, thấy người em trai mới được thu nhận đang tươi cười sáng lạn, Lucia cảm thấy chuyện này cũng không có quan hệ gì lắm đến nhân vật chính hay cốt truyện, có thể hoa lệ bỏ qua.

Trong lúc Lucia đang âm thầm vui mừng vì đã thành công thu nhận em trai thì, ở bên trong một thần miếu hoang ngoài Thánh thành:

“Người mù thối tha, dám cướp địa bàn của chúng ta.” Ba năm cái thiếu niên ăn mặc bẩn thỉu đang ra quyền đấm đá vào người một đứa trẻ gầy yếu đang cuộn tròn trong góc, còn đoạt đi cái bánh mì mà đứa nhỏ đang ôm chặt trong lòng, “Thật không nhìn ra bộ dáng của người có thể nhận được nhiều người thương tình a, mấy mụ đàn bà kia bình thường cũng không có hào phóng như vậy.”

Mắng một lúc lâu, thấy đứa trẻ không lên tiếng, nhóm thiếu niên cảm thấy nhàm chán, cho nên chỉ đạp thêm hai cái rồi hùng hùng hổ hổ rời đi với bạn, ở phía sau bọn họ, đứa trẻ mù vừa mới bị mắng kia mở mắt ra, một đôi mắt đen thui như vực sâu mang theo hận ý cùng oán hận nhìn chằm chằm vào đám người đang rời đi….

/57