Lục Tiên

Chương 3: Thiếu niên

/866


Bước ra ngưỡng cửa, âm thanh huyên náo như thủy triều lướt qua người Thẩm Thạch, ở nơi này ngay bên ngoài lầu một là con đường náo nhiệt phồn hoa nhất bên trong thành Tây Lô, người ngựa như nước chảy qua lại trên đường.

Hai bên đường rộng rãi, dõi mắt nhìn qua, từng dãy nhà đều là các cửa hàng, không biết có bao nhiêu người đang lui tới tiệm ăn ở đầu hai đường, mà Thiên Nhất Lâu tọa lạc trên con đường dài này, không thể nghi ngờ chính là nơi có khí thể lớn nhất tựa như hạc giữa bầy gà, bất luận lúc nào khách khứa cũng ra vào tấp nập. Duy nhất có thể sánh cùng với Thiên Nhất Lâu, chính là ở đối diện cách đó không xa trên phố, một tòa nhà có kiến trúc cổ xưa với khí thế bất phàm, vô luận ở bất cứ phương diện nào, tựa hồ cũng không kém cạnh Thiên Nhất Lâu.

Đó là một trong hai đại cửa hàng trong thành Tây Lô cùng với Thiên Nhất Lâu, bảng hiệu nặng nề bên trên cánh cửa, viết ba chữ mạ kim lớn: “Thần Tiên Hội”.

Đứng ở cửa Thiên Nhất Lâu, ánh mắt Thẩm Thạch tự nhiên nhìn về phía cửa hàng của Thần Tiên Hội, thần sắc trong mắt có chút phức tạp.

Thần Tiên Hội, là một danh tự như sấm bên tai, không giống như Thiên Nhất Lâu chỉ có danh tiếng giàu có bên trong thành, trên thực tế, Thần Tiên Hội có thể nói là loại hình thương hội khổng lồ nhất từ trước đến nay trong các giới Hồng Mông, thế lực của nó bao trùm đến những địa phương mà Nhân tộc sở hữu, có câu nói: “Hồng Mông một thành chín mươi châu, khắp nơi đều có Thần Tiên Hội”, mà ngược về ngày xưa cho dù là trong thời đại của Thiên Yêu Vương Đình, cũng không có bất cứ thương gia nào đạt tới.

Lịch sử của thương hội này đã có từ rất lâu, theo truyền thuyết ngay từ vạn năm trước trong thời đại Nhân - Yêu hai tộc huyết chiến, thì thương hội này đã sinh ra, là một nhân tộc đã từng bị các tộc khác của Hồng Mông giới tùy ý khi dễ, lúc này vẫn còn là một tộc bé nhỏ được chống đỡ bởi sáu vị thánh nhân của tộc.

Mà vạn năm sau, thương hội cường đại thần bí này chẳng những không giống như rất nhiều môn phái tu chân lúc sinh lúc diệt, ngược lại luôn luôn trầm mặc an tĩnh và nhanh chóng phát triển. Cho đến ngày nay, Hồng Mông chủ giới một thành chín mươi châu, ở những nơi có thành trì trọng yếu, cũng đều có một cửa hàng của Thần Tiên Hội, chẳng phân biệt sưu cao thuế nặng. Mà qua vạn năm tích lũy được danh tiếng vô cùng lớn, khiến cho vô luận Thần Tiên Hội ở nơi đâu, cũng là lựa chọn đầu tiên khi tu sĩ muốn mua bán hàng hóa trong giới tu chân.

Tương ứng với tài lực là thế lực, tuy Thần Tiên Hội từ trước tới nay cũng chỉ mở cửa hàng làm ăn, nhưng ở trong Hồng Mông giới, ngoài mười một danh môn đại phái Tứ Chính Thất Huyền, vô luận là đông đảo tán tu hay những danh môn đệ tử thế gia, cũng ngầm công nhận Thần Tiên Hội kỳ thật chính là thế lực cường đại thứ mười hai của Hồng Mông chủ giới.

Thậm chí còn có không ít người cho là, dùng tài lực đáng sợ của Thần Tiên Hội, ở bất cứ nơi đâu cũng không cần cho vào mắt, tuy chỉ là một thương hội, nhưng những chỗ cung phụng tu chân cao thủ nhiều không thể đếm xuể, môn phái thế gia giao hảo cùng Thần Tiên Hội lại càng nhiều như sao trên trời. Tính toán theo cách này, chỉ sợ thực lực ngầm của Thần Tiên Hội còn muốn vượt qua Tứ Chính Thất Huyền lừng lẫy ngoài kia.

Tuy nhiên cách nói này cũng chỉ là một đề tài lúc trà dư tửu hậu nhàm chán mà thôi, chí ít ở bên ngoài, Thần Tiên Hội chưa từng biểu lộ chút ý đồ gì với quyền thế trong giới tu chân. Cho tới nay, Thần Tiên Hội cũng chỉ mở cửa kiếm tiền làm ăn mà thôi, cũng chính trong bối cảnh này, đối mặt với thương hội lớn thậm chí quá mức cường đại như vậy, Thẩm Thái cha của Thẩm Thạch lại có thể phát triển Thiên Nhất Lâu không kém cảnh, ở trong thành Tây Lô có thể trở thành một trong hai đại cửa hàng cùng với Thần Tiên Hội, thật sự là một kỳ tích.

Dĩ nhiên, phạm vị của cái gọi là “kỳ tích” này, cũng chỉ ở trong thành Tây Lô, còn nhìn khắp diện tích của Hồng Mông chủ giới mà nói..., căn bản là không đáng nhắc tới. Nhưng dõi mắt khắp các giới Hồng Mông với vô số thành lớn trấn nhỏ, có mấy người có thể làm được điều này? Nam tử mập lùn Thẩm Thái này, với khả năng của hắn thì mấy năm gần đây ngày càng được Huyền Âm Môn coi trọng, Thẩm Thạch nhờ đó cũng có được chỗ tốt, theo tin tức bên trong của Huyền Âm Môn truyền ra, hắn có thể có được một danh ngạch, thuận lợi bái nhập Huyền Âm Môn để tu hành.

Phần đãi ngộ này nghe qua tựa hồ không có chỗ nào đặc biệt, nhưng chỉ cần nhìn đám tán tu chán nản vô cùng ngoài kia hàng ngày chỉ vì một hai mảnh Linh Tinh mà phải bôn tẩu, thì mới biết được có một môn phái tu chân làm chỗ dựa cho bản thân là chuyện quan trọng cỡ nào.

Huyền Âm Môn được coi như là môn phái tu chân lớn mạnh nhất Âm Châu, tuy nói nếu muốn so sánh cùng với đám danh môn Tứ Chính Thất Huyền thì còn kém hơn rất nhiều, nhưng ở trong địa giới trăm vạn dặm khổng lồ của Âm Châu, thì đã có thể coi như cũng đủ lớn mạnh. Đồng thời Thiên Âm Sơn còn là một nơi linh sơn bảo địa, ở sâu trong rừng núi có một thứ giới tu chân coi trọng nhất là linh mạch, có thể hấp thu thiên địa linh khí, sau đó ngưng tụ ra Linh Tinh, chỉ một điểm này, đã làm cho đám tán tu kia cực kì kinh sợ rồi.

" Thần Tiên Hội ..." hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt trên bảng hiệu, chậm rãi quét qua trước cửa Thiên Nhất Lâu, chỉ thấy dòng người tới lui, ở cạnh cửa dưới bậc thang, hoặc đứng hoặc ngồi, có mấy nam tử nhìn giống như là tán tu bình thường, thần sắc lười nhác, đang tán ngẫu đôi ba câu, ánh mắt hoặc nhìn về dòng người trên đường, hoặc hữu ý vô ý liếc nhìn những người đang ra vào Thiên Nhất Lâu.

Thẩm Thạch cười cười, lập tức đi tới.

Bốn năm người kia bề ngoài giống như tán tu bình thường, ba người ngồi cũng không có ý tứ đứng dậy, còn hai nam tử đang đứng nói chuyện, một người có râu quai nón và một người trẻ tuổi, người đàn ông râu quai nón cười nói: “Đi đi, đừng chọc vào phiền toái, chúng ta đều là đầu gấu."

Thẩm Thạch chê cười một tiếng, nói: “Thôi đi, cả thành Tây Lô đều biết các người là hộ vệ của Thiên Nhất Lâu, mỗi ngày đều giả vờ giả vịt là tán tu, có thấy mệt hay không."

Thiên Nhất Lâu làm ăn lớn như vậy, mỗi ngày kiếm cho Huyền Âm Môn vô số Linh Tinh, yếu địa tài phú bực này, Huyền Âm Môn sao có thể không coi trọng, tất nhiên phải phái một vài tu sĩ cao thủ trông chừng trong tối ngoài sáng (ý nói hộ vệ có thể danh chính ngôn thuận hoặc ngụy trang), bằng không sớm đã gặp phải lũ cướp rồi.

Nam tử tuổi trẻ kia cười nói: “Tiểu gia hỏa ngươi nói thì thật dễ dàng, chúng ta cũng không giống ngươi có người cha phát tài như vậy, vô số Linh Tinh đều có trong tay. Đây không phải là chấp pháp, bọn ta chỉ tiện đi lại nơi này thay cha ngươi canh cổng, cũng có thể kiếm được mấy khỏa Linh Tinh về tu luyện."

Thẩm Thạch bĩu môi, "Hứ" một tiếng, cười nói: "Đừng có bậy bạ, chuyện của lầu các ngươi chả lẽ còn không biết, mỗi một khỏa Linh Tinh kiếm được, đều phải nộp về tông môn, cha ta chỉ là một kẻ làm việc cho tông môn mà thôi."

Bốn năm nam tử kia cười ra tiếng, cũng không ai phản bác lời Thẩm Thạch nói..., nam tử râu quai nón cười nói: "Được rồi, ngươi cũng không phải không có chỗ tốt, trước đó vài ngày chẳng phải thối tiểu tử nhà ngươi cũng được như con cháu các thế gia khác phụ thuộc tông môn, có thể dễ dàng tiến nhập tông môn sao ?" Nói xong hắn liền lắc đầu thở dài, dường như nhớ lại chuyện năm xưa, dẫn theo mấy phần tự giễu, nói: “Nhớ lúc trẻ, khi ta bái nhập tông môn, đúng là khổ sở ...”

Thẩm Thạch cười cười, nhìn... nam tử này chắp tay, mỉm cười nói: “Vậy ngày sau nếu ở trên Thiên Âm Sơn, còn phải xin chư vị đại ca chiếu cố nhiều hơn."

Người đàn ông râu quai nón vung tay lên, cười mắng: "Mau cút đi mau cút đi, có cha ngươi ở đây, đừng nói đám đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh chúng ta, ngay cả mấy vị trưởng lão Thần Ý Cảnh cao cao tại thượng, đều phải đối với ngươi khách khách khí khí. Ta còn trông cậy vào ngươi sau này chiếu cố chúng ta đấy !"

Một hồi cười vang truyền tới phía sau hắn, ba bốn nam tử kia cũng là cười ra tiếng, thần thái ôn hòa thân thiết, hiển nhiên nhiều năm như vậy ở Thiên Nhất Lâu, thẩm Thạch cũng có phần biết đối nhân xử thế, cho dù là các tu sĩ đã tiến vào Ngưng Nguyên Cảnh của Thiên Âm Môn, cũng rất quen thuộc hắn.

Thẩm Thạch đang trò chuyện với đám đệ tử được Thiên Âm Môn phái tới làm hộ vệ ngầm, chợt nghe sau lưng cách đó không xa có một âm thanh đột nhiên truyền tới: “Ồ, đây không phải là Tiểu Thạch Đầu của Thẩm gia hay sao ?"

Thẩm Thạch quay người nhìn lại, nhíu mày một cái, chỉ thấy mấy người đứng phía sau, trong đó đi đầu là một thiếu niên cũng không hơn kém hắn mấy tuổi, khuôn mặt trắng nõn, đầu so hắn với cao hơn mấy phần, mấy gã gia đinh sai vặt đi theo phía sau cũng trông cũng y hệt.

Thẩm Thạch khóe miệng khẽ động một chút, thần tình trên mặt lạnh xuống, nói: “Vương Đại thiếu gia, có việc gì thế?"

Vị Thiếu gia họ Vương nhìn qua là biết con nhà thế gia, trên người tự nhiên có một cỗ khí thế ngạo nhân, giờ phút mỉm cười đánh giá Thẩm Thạch một phen, sau đó cười nói: “Tiểu Thạch Đầu, chúng ta cũng đã lâu không gặp, bất quá năm nay tông môn khai sơn thu đệ tử, nghe nói ngươi cũng được tông môn ân điển, được miễn kì thi nhập môn ?"

Thẩm Thạch nhìn hắn thật sâu, nói: “Chuyện này còn chưa được phổ biến, ta đâu có biết, mà Vương Hầu nhà ngươi cũng được tiến vào Huyền Âm Môn tu luyện sao ?"

Thiếu niên kia tự đắc ngạo nghễ nói: “Vương gia chúng ta cùng tông môn có quan hệ hơn hai trăm năm, tự nhiên là có tư cách này. Hơn nữa năm nay danh ngạch của chúng ta không chỉ có một, tổng cộng có năm người." Nói xong, hắn dùng lực xòe bàn tay ra, ra sức huy động năm ngón tay trước mặt Thẩm Thạch.

Ánh mắt Thẩm Thạch nhìn năm ngón tay, quai hàm có chút run rẩy rồi trở lại bình thường, sau đó liền nói: "Lợi hại, lợi hại; Bội phục, bội phục."

Vương Hầu hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Thẩm Thạch, tựa hồ rất có mấy phần khinh thường người ở trước mặt, xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên cười nói: "Đúng rồi, ngươi còn nhớ rõ con chó ngao của nhà ta không ?”

Sắc mặt Thẩm Thạch hơi chìm xuống, không nói gì, Vương Hầu nhìn sắc mặt của Thẩm Thạch, đột nhiên cao hứng: "Ta còn nhớ hồi nhỏ hai người chúng ta, còn có mấy tiểu quỷ Tôn gia, Lí gia, Âu gia cùng nhau chơi đùa, cái con chó ngao màu đen cả ngày cũng chạy theo. Cuối cùng có một lần con chó lớn này nổi điên cắn người, không đuổi những người khác mà lại cố tình đuổi ngươi, ai nha, khi nó đuổi đến chắc là thảm lắm hả ?"

Thẩm Thạch nhìn hắn một cái, thần tình trên mặt nhàn nhạt, nói: "Đúng vậy, lần đó khiến ta rất sợ hãi."

Vương Hầu cười ha ha, thần thái đắc ý cực điểm, chỉ nghe thẩm Thạch lại hỏi một câu: "Con đại cẩu ấy giờ ra sao?"

Bộ dạng tươi cười của Vương Hầu cứng lại, nhún vai, nói: "Hai năm trước có một lần nó chuồn ra cửa, kết quả là không thấy đâu, cũng không biết có phải là chạy theo chó cái không ?"

Thẩm Thạch ồ một tiếng, không nói tiếp, vương hầu cười hắc hắc, nói: "Tiểu Thạch Đầu, sau này vào tông môn, chúng ta cùng với mấy đứa trẻ nhà khác, cũng coi như sư huynh đệ đồng môn rồi, tuy nói của cải của ngươi ít chút, nhưng không hề gì, được vào tông môn là tốt rồi. Đến lúc đó sẽ xem trong chúng ta ai tu hành nhanh hơn nhé."

Thẩm Thạch khẽ mỉm cười, nói: "Được."

Vương Hầu liếc hắn đầy ý vị, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, sau đó quay người nghênh ngang rời đi, Thẩm Thạch chăm chú nhìn bóng lưng trong chốc lát, sau đó quay người, trên mặt có không có vẻ tức giận gì, nhìn mấy nam tử kia, cười nói: "Trẻ con cãi nhau, đã khiến chư vị đại ca chê cười rồi."

Mấy hán tử kia cũng bật cười, nam tử râu quai nón nhìn về phía trước một cái rồi cười nói: "Ồ, đó là thiếu gia của Vương gia sao?"

Thẩm Thạch gật đầu, nói: "Đúng vậy, là cháu đích tôn." Sau khi hàn huyên cùng mấy vị này vài câu, Thẩm Thạch liền nói còn có chút chuyện để ly khai, tiến về phía con đường dài.

Phía sau hắn, mấy hán tử kia thu hồi ánh mắt, trở lại bộ dạng lười biếng đứng ngồi ở ngoài lầu một, nam tử trẻ tuổi ở trong đó cười nói: “Tiểu tử Vương gia kia hình như có chút khinh thường Tiểu Thạch Đầu."

Nam tử râu quai nón cười một tiếng, dẫn theo mấy phần khinh thường, nói: "Vương gia cậy vào lão yêu Tư Lịch nên khinh thường phụ tử Thẩm gia, bọn chúng không biết rằng địa vị bây giờ của Thiên Nhất Lâu, chỉ bằng bọn chúng thì ... ?" Lời còn chưa dứt, nam tử râu quai nón bỗng nhíu mày một cái, tựa hồ nghĩ tới điều gì.

Người tuổi trẻ kia ngạc nhiên nói: "Trần sư huynh, làm sao vậy?"

Thần sắc của vị nam tử râu quai nón họ Trần đột nhiên hiện ra mấy phần cổ quái, cũng không trả lời câu hỏi của vị sư đệ ngay, mà trước tiên nhìn qua nơi Thâm Thạch rời khỏi, chốc lát sau, hắn quay đầu lại, biểu hiện trên mặt có chút cổ quái, nói: "Ta đột nhiên nhớ lại một chuyện..."

Người trẻ tuổi nói: "Chuyện gì vậy?"

Nam tử râu quai nón cười khan một tiếng, nói: "Hai năm trước, có một ngày Tiểu Thạch Đầu đột nhiên lôi ta ra đầu đường đi dạo, đến một cái hẻm nhỏ trong ngõ thì nhìn thấy một con chó to lớn màu đen, tên tiểu tử này nói là muốn ăn thịt chó, quấn lấy ta bắt ta làm thịt nó, sau khi nhóm lửa nướng thịt, hai chúng ta cùng ăn một bữa thịt chó linh đình."

Lời vừa nói ra, sắc mặt mấy người còn lại lập tức mỗi người một vẻ, một lúc lâu không có ai lên tiếng, thật lâu sau người trẻ tuổi kia mới bĩu môi, cười khổ một tiếng, nói: "Tiểu quỷ này, quả là lợi hại...."

/866