Lười Phi Có Độc

Q.2 - Chương 31 - Mạnh Đến Làm Cho Người Ta Can Đảm

/315


“Không phải.” Nàng vuốt trán, che miệng giả bộ ho khan một cái, “Chỉ có điều thân thể đột nhiên không khỏe, chắc do thỉnh thoảng bị nhiễm phong hàn nên bị cảm lạnh, vì vậy rượu này...” Nàng ngước mắt, hơi áy náy nhìn hắn, ý bảo mình không tiện uống nhiều.

“Bị cảm lạnh?” Quân Dập Hàn hiểu ra, phất tay gọi người hầu, nhỏ giọng căn dặn mấy câu, không lâu lắm người hầu lấy ra bình tử ngọc ánh sáng lung linh, hắn nhận lấy bình rồi một lần nữa cầm ly, cổ tay khẽ động nghiêng thân bình, chất lỏng màu xanh biếc trong suốt óng ánh như ngọc róc rách chảy ra, rót vào trong ly rượu bằng bạch ngọc, như trong tuyết điểm xuyết chút xanh biếc, chảy ra mùi hương thơm mát.

“Thử cái này một chút.” Hắn đưa ly rượu cho nàng.

Ôn Noãn hoài nghi nhận lấy, khẽ đưa lên môi, đầu lưỡi khẽ thử, chỉ cảm thấy chất lỏng trong ly kia mang theo chút vị ngọt sâu kín, còn có chút... Hương thơm không nói ra được quẩn quanh trong miệng, mùi thơm này, hương vị này, kể từ khi Quân Dập Hàn rót vào trong ly đã khiến cổ họng nàng khẽ động, hiện giờ vào miệng càng thêm chỉ cảm thấy mê lòng người, vì vậy, một chút nhấp môi này sao có thể thỏa mãn được, nàng lại nhấp một ngụm nữa, chất lỏng lành lạnh này liền từ cổ họng một đường trượt vào trong lòng, như tuyết mịn mơn trớn da thịt, chỉ cảm thấy cả người đều ngâm nga theo.

Nàng thử rồi lại thử, xác định không có vị rượu, lúc này mới uống một hơi cạn sạch đồ trong ly, mím mím môi nói: “Đây là cái gì? Rất dễ uống.” Vừa nói, đồng thời cặp mắt thỉnh thoảng liếc về phía bình tử ngọc đang đoan đoan chính chính đặt trong tay Quân Dập Hàn.

“Bích ngọc tương do Đông Ly tiến cống, một giọt giá trị ngàn vàng.” Quân Dập Hàn rất thân thiết một lần nữa rót đầy ly, bình tử ngọc cũng thuận tay đặt bên tay nàng.

“... Thuộc hạ đột nhiên có cảm giác uống thật có gánh nặng trong lòng.” Ôn Noãn lại nhìn chất lỏng trong suốt trong ly kia, chỉ cảm thấy tất cả đều là ánh vàng sáng loáng.

“Ngươi cứ uống là được rồi, bổn Vương và Vương thượng Đông Ly có chút giao tình, Bích ngọc tương này ngươi muốn uống bao nhiêu có bấy nhiêu.” Quân Dập Hàn nhìn vẻ mặt của nàng, lời nói khẽ chuyển.

“Nếu là như thế, vậy thuộc hạ không khách khí.” Trên mặt nàng xẹt qua vẻ vui mừng, mới đầu còn làm bộ uống một ly liếc mắt nhìn hoa, lại uống một ly nữa nhìn trăng, đến tiếp theo chính là tay trái cầm ly tay phải cầm bình, ngước cổ lên uống từng ngụm.

Bình tử ngọc không lớn rất nhanh thấy đáy, nàng ngửa bình hồi lâu nhưng cũng chỉ vẻn vẹn chảy ra có một hai giọt sáng ngời, thế này mới ý thức được một bình bích ngọc tương lại để cho mình uống hết hệt như nuốt chửng, mà lại chỉ có một mình nàng uống, Quân Dập Hàn vốn không thấy chút nào.

Tay nàng đang cầm bình rất lúng túng nói với hắn đang cười cười rất nhạt: “Cái đó...”

“Còn muốn uống?” Hắn nhìn khuôn mặt nàng khẽ ửng đỏ, hơi trầm ngâm nói, “Cũng không phải bổn Vương hẹp hòi không để cho ngươi uống, chính là bích ngọc tương này thật sự không thể uống nhiều, Đông Ly là nơi cực lạnh, vì vậy tự cất rượu mạnh sưởi ấm, bích ngọc tương này tuy vào miệng hương vị ngọt ngào không có mùi rượu, nhưng nó lại là rượu mạnh số một số hai trong cung đình Đông Ly, tác dụng chậm cực mạnh, kể cả nam tử Đông Ly quanh năm uống rượu mỗi một lần cũng chỉ uống ba năm ly, bổn Vương nhất thời không nói, một bình khiến ngươi uống cạn cả, nếu như uống nữa, chỉ sợ không tốt cho thân thể.”

“Đây là rượu?” Còn là rượu mạnh?

Ôn Noãn trừng mắt nhìn Quân Dập Hàn, chỉ cảm thấy trên trán có một tia chớp mãnh liệt đánh vào, đánh đến khiến cho nàng hoa mắt. Mới vừa rồi rốt cuộc là ai tuyên bố để cho nàng chỉ cần uống là được, muốn uống bao nhiêu liền có bấy nhiêu? Hiện giờ lại nói cho nàng biết đây là rượu mạnh số một số hai, tác dụng chậm cực mạnh, không thể uống nhiều!

“Ngươi không biết?” Trong giọng Quân Dập Hàn lộ vẻ kinh ngạc, hơi nhíu mi nói, “Ngươi chủ động mời bổn Vương uống rượu dưới trăng, lại bởi vì bị cảm lạnh không tiện uống rượu, bổn Vương cũng không thể một mình uống để ngươi giương mắt nhìn? Bổn Vương nhớ tới, giật mình nhớ ra ngọc bích tương này không chỉ uống rất tốt lại có tác dụng chậm mười phần, còn có công hiệu cường thân kiện thể, không chỉ khiến cho ngươi có rượu có thể uống, còn có thể nhờ rượu mạnh bức khí lạnh trong cơ thể ngươi ra ngoài, như thế, là một kế sách đẹp cả đôi đường.” Hắn nói xong, ánh mắt ngập tràn ân cần liếc nhìn nàng, nói, “Như thế nào, có cảm giác thân thể thoải mái hơn không?”

Thoải mái? Thoải mái cái cọng lông mà thoải mái, Ôn Noãn đã có lòng muốn khóc, thật hận không thể lấy đầu đập đất ngất đi cho xong chuyện.

Hắn không nói còn tốt, vừa nói, nàng liền cảm thấy trong nháy mắt trời quay đất chuyển trăng sáng giống như bị mình đạp dưới chân, thân thể lâng lâng như ở trên mây, một cơn gió vừa qua, liền đã cưỡi mây lướt gió bay lên chín tầng trời.

Người này tuyệt đối cố ý, nếu đến bây giờ nàng vẫn không rõ, trừ phi nàng ngu xuẩn thành heo!

Vì sao hắn phải dụng kế để cho nàng uống say?

Nàng cố sức rút ra chút tỉnh táo trong đầu óc sắp biến thành bột nhão của mình suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cả người phát rét, chẳng lẽ hắn phát hiện ra điều gì hoặc hoài nghi điều gì, muốn thừa dịp lúc nàng uống say moi lời của nàng? Nhất định là lần trước say rượu hỏng việc, bại lộ ra điều gì khiến cho hắn phát giác. Ôn Noãn nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy thật đúng là tự mình làm bậy không sống được.

Không được, nơi đây quá nguy hiểm, lúc này Quân Dập Hàn chính là đuôi sói lớn, nàng phải thừa dịp còn chút tỉnh táo mau chóng rời đi. Nàng vịn mép bàn cố sức đứng dậy, hướng về phía Quân Dập Hàn mà nàng đang ảo tưởng ra đang cười xấu xa hoặc cười gian hoặc cười xấu bụng phong phú ở trước mắt, cười đến nàng rợn cả tóc gáy nói: “Vương gia, thuộc hạ hơi không thoải mái, đi về nghỉ ngơi trước, ngày khác...” Nàng hung hăng bấm lòng bàn tay, kéo chút tỉnh táo sắp bị hỗn độn chìm ngập về, từ từ nói tiếp, “Ngày khác lại uống rượu với Vương gia, cáo, cáo từ.” Dứt lời, nàng say lảo đảo mang theo chút vội vàng xoay người đi về phía trước.

“Phương hướng ngược rồi.” Quân Dập Hàn nhàn nhạt lên tiếng nhắc nở.

“A.” Ôn Noãn ngẩn người, dưới bàn chân khẽ chuyển, bước đi về phương hướng khác.

“Vẫn ngược.”

“Hả?” Ôn Noãn ngây ngốc, dưới bàn chân lại chuyển, đi hai bước, “Rầm”, đầu thẳng tắp đụng vào cây hoa quế trước mặt, thân cây chấn động, cánh hoa vàng nhạt thật nhỏ bay lả tả xuống, nàng che đầu, mắt say mê nhìn chằm chằm lên trên, chỉ cảm thấy mưa bụi Giang Nam bọc hương thơm rơi xuống trước mắt, rơi vào trên mặt dâng lên lành lạnh nhàn nhạt và mang theo hơi nhột. Nàng thoải mái nhắm mắt lại, cánh môi hé mở, lộ ra tiếng thở dài nhẹ đến không thể nghe thấy.

Gió đêm thổi qua, mấy đóa hoa nhỏ xoay tròn một vòng rồi rơi lên cánh môi nàng, môi nàng khẽ mím, vốn định gạt chúng ra ngoài cánh môi, lại cảm giác trên đầu lưỡi tràn ngập mùi vị nhàn nhạt trong veo, nàng rất thích mùi vị này, liền khẽ nhúc nhích đầu lưỡi, cuốn đóa hoa nhỏ vốn định gạt ra trở lại đặt lên lưỡi.

Dưới ánh trăng mênh mông, dáng vẻ say lờ đờ mắt mênh mông ngây ngốc của nàng, trong lúc lơ đãng, in dấu vào trong mắt hắn, tạo thành một phong cảnh đẹp nhất khác, phong tình đẹp nhất.Trong đầu hình như hỗn độn hơn, một chút tỉnh táo cuối cùng cũng bị gió đêm thổi ta, nàng lảo đảo thân thể, dưới chân chuệnh choạng, vừa sắp ngã về phía sau, ngang hông lại có một khuỷu tay siết chặt lấy, lưng yếu ớt đụng vào lồng ngực nở nang, nhiệt độ ấm áp thoáng chốc bao phủ lấy nàng từng tầng một.

Hơi thở quen thuộc như vậy, cái ôm trong ngực hòa hợp như vậy, cảm giác làm người ta sợ hãi như vậy, không cần quay đầu, cũng biết là ai.

Tỉnh táo trong đầu không có ở đây, thân thể vĩnh viễn thành thật nhất trung thành với khát vọng đáy lòng. Thân thể nàng mềm nhũn tựa vào trong ngực hắn, đầu hơi ngửa về sau dựa vào đầu vai hắn, bởi vì uống rượu nên lòng bàn tay hơi có vẻ nóng bỏng tìm kiếm tay đang giữ chặt trên eo nàng đề phòng nàng ngã nhào, mang theo chút cố chấp đan tay vào ngón tay hắn, cùng hắn mười ngón tay nắm chặt, hai bên nắm tay.

Chôn mặt mình trên cổ hắn, gần như nỉ non kêu: “Vương gia.”

Tròng mắt sâu như giếng cổ của Quân Dập Hàn khẽ lóe, tay bên hông nắm thật chặt tay nàng, hầu kết khẽ nhúc nhích, giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu nàng, “Hả?”

“Ta rất nhớ chàng.” Giọng của nàng hơi nghẹn ngào, “Ta thật sự rất nhớ chàng.”

“Bổn Vương đang ở bên cạnh ngươi.” Lời nói tâm tình mềm mỏng của nàng cùng mùi thơm lạ lùng đặc biệt trên người nàng và hương hoa quế thanh tịnh đầy sân xâm nhập vào đáy lòng hắn, gió đêm lạnh lẽo, dưới bụng hắn mơ hồ lại bốc lên khô nóng, trong đầu mờ mịt giống như có con thú đang bị giam cầm giãy giụa muốn phá lồng mà ra.

“Không, chàng không hiểu.” Đầu nàng chôn ở cổ hắn dùng sức lắc, như muốn chứng minh lời mình nói, lại giống như khống chế kích động nào đó ở đáy lòng.

“Vậy ngươi liền nói cho bổn Vương.” Chẳng biết tại sao, trong đầu Quân Dập Hàn dâng lên tức giận khó hiểu, khuỷu tay đang đặt trên eo nàng dùng sức thu lại, xoay mặt nàng vè phía mình, hắn nhìn nước mắt mơ hồ trên khóe mắt nàng, lạnh lùng nói, “Nếu như mọi chuyện ngươi đều giấu trong lòng không nói cho bổn Vương, sao bổn Vương biết được suy nghĩ trong lòng ngươi?”

Ôn Noãn không ngờ hắn lại đột nhiên xoay mình lại đối mặt với hắn, nhất thời kinh ngạc nhìn hắn, cánh môi hé mở giống như theo bản năng định nói đáp án cho hắn biết, nhưng cuối cùng bởi vì chấp niệm quanh quẩn nơi đáy lòng quá sâu, đáp án đến miệng lại mắc kẹt ở đó thế nào cũng không nói ra được.

“Nói cho ta biết, đêm đó ngươi nói với ta ‘Ngươi tự xóa đi của ta đối với ngươi’ là gì? Hả?” Quân Dập Hàn nhìn khuôn mặt mê man và khổ sở giãy giụa trong mắt nàng, tức giận trong lòng im hơi lặng tiếng bị thương tiếc thay thế, lòng bàn tay êm ái vuốt tóc nàng, giọng nói mang theo hấp dẫn khiến người ta trầm luân.

“Ta... Ta...” Khổ sở trong tròng mắt Ôn Noãn càng ngày càng nghiêm trọng, trong đầu như có hai âm thanh bất đồng đang lớn tiếng kêu gào, một liều mạng muốn nói ra, một liều mạng ngăn cản, nàng ôm lấy đầu mình, chân mày cau chặt môi cắn chặt, giống như muốn khống chế đáp án sắp được thốt ra.

“Buông ra.” Quân Dập Hàn thấy cánh môi nàng đã rỉ máu mà nàng vẫn liều mạng cắn, không khỏi nhỏ giọng quát.

Nhưng mà giờ phút này ý thức của Ôn Noãn đã từ trạng thái hỗn loạn rơi vào tự giao chiến, tất cả sự việc quanh mình đều là phù vân, nào nghe lọt chút nào.

Đầu ngón tay hắn nâng cằm nàng lên, muốn giải cứu môi nàng khỏi hàm răng, nhưng chỗ đập vào mắt, vết máu đỏ tươi trên cánh môi nàng như đóa mạn châu sa hoa xinh đẹp nở rộ dưới ánh trăng, phát ra cám dỗ trí mạng thật câu người, hô hấp của hắn cứng lại, tròng mắt khẽ nâng, đã thấy hai tròng mắt nàng giống như nước mùa thu nhẹ nhàng, nhuộm ánh trăng càng thêm mê ly.

Nơi ngực bên trái từ trước đến giờ vững vàng không hề dao động bắt đầu có tiết tấu rối loạn, hắn đưa tay khẽ vuốt, cảm nhận nhảy lên kịch liệt này, lần đầu tiên, cảm nhận sấu sắc được thì ra chỗ này cũng không phải trống không, nó vốn đã sớm bất tri bất giác mọc rễ nảy mầm, chỉ chờ một ngày kia xuyên mây phá sương mà ra, thắp sáng màu sắc trong sinh mệnh hắn.

Tay của hắn trượt ra sau đầu nàng, khẽ dùng sức, hai đôi môi liền chạm vào nhau, cảm xúc ấm áp khiến thân thể Ôn Noãn khẽ dâng lên hơi run rẩy, cặp mắt nàng không kiềm chế được khẽ khép lại, tay lại vòng trên cổ hắn.

Nàng thuận theo, nàng không tiếng động lựa ý hùa theo, khiến cho khuỷu tay giữ trên eo nàng càng thêm dùng sức thắt chặt, mùi máu ngai ngái tràn ra giữa răng môi hai người, càng thêm kích thích khô nóng trong bụng hắn cấp tốc lan tràn ra khắp tứ chi bách hài toàn thân, lưỡi của hắn tùy ý chiếm đoạt qua lại càn quét trong lãnh địa của nàng, công thành chiếm đất khắp nơi không bỏ sót chút nào, hoa quế bị nàng ngậm vào trong miệng đã sớm bị môi lưỡi hai người dây dưa nghiền nát nuốt vào trong bụng.

Cành quế lay động, mùi hoa lẫn vào mùi rượu, tô điểm bóng đêm này càng mập mờ lại mê ly. Sau vài lần hoa bay, bóng dáng quấn quýt trong đình viện cuối cùng thoáng tách ra, hai mắt Ôn Noãn ý niệm tình mê nhìn nam tử tâm tâm niệm niệm yêu khắc cốt trước mặt, không biết do tác dụng của rượu cồn, hay do bóng đêm quá mức tốt đẹp, nàng đột nhiên rất muốn phóng túng bản thân một lần.

“Hàn, yêu ta.” Cả người nàng nóng bỏng giống như lửa đốt, mềm nhũn treo trên người hắn, nhón chân lên lại gần lỗ tai hắn, giọng nói mềm mại vẫn mang theo khẽ thở dốc tinh tế phất qua bên tai hắn.

“Ngươi có biết mình đang nói gì không?” Hắn giữ chặt bả vai nàng, ép buộc nàng nhìn thẳng vào hắn, âm thanh khàn khàn bởi vì đè nén quá mức mà khẽ căng thẳng.

“Biết, ta đương nhiên biết.” Hai tay nàng ôm mặt hắn, cười đến hạnh phúc mà rực rỡ, “Ta yêu chàng, ta muốn giao mình cho chàng.” Nàng nói xong, lại giống như sợ hắn từ chối, vội vàng cố làm ra vẻ hung dữ nói, “Không cho không cần.”

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, tròng mắt như biển, trong đầu như có một âm thanh khác trong không trung hư ảo vang lên lặp đi lặp lại: “Hàn, ta yêu chàng.”

“Chàng thật sự không cần sao?” Nàng thấy hắn chỉ nhìn nàng, lại không có động tác kế tiếp, trong giọng nói không khỏi mang theo chút uất ức, nhưng có lẽ do rượu mạnh làm cho người ta can đảm, đè nén quá lâu không phải trầm luân chính là bộc phát, dứt lời, nàng không đợi Quân Dập Hàn trả lời, trực tiếp nhắm ngay môi hắn hung hăng hôn lên.

Làm sao không muốn?

Đã là người Quân Dập Hàn hắn nhận định, đời này nhất định là người của Quân Dập Hàn hắn.

Cũng chỉ trong nháy mắt, hắn đã đè lại lấy quyền chủ động, không hề đè nén nữa, như cuồng phong thổi qua quét lấy nàng, hắn bồng nàng lên, trong môi lưỡi đang kịch liệt dây dưa đi tới phòng của hắn.

/315