Lười Phi Có Độc

Q.3 - Chương 21 - Mưu 3 (Tt)

/315


Đợi cảm thấy nội lực nàng hút vào trong cơ thể đã đủ để cho nàng thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, lúc này hắn mới đột nhiên thu tay về, thân thể bị nội lực cắn trả là dĩ nhiên. Khóe môi tràn ra một đường tia máu, hắn lại bị nội thương không nhẹ, nội lực cũng còn sót lại hơn nửa.

Hắn không để ý nhiều lắm, chỉ giơ tay lau đi vết máu trên khóe môi, kiểm tra mạch cho nàng, mặc dù mạch tượng còn yếu nhưng đã gần như vững vàng. Hắn lấy huyết châu luyện công, bây giờ cố chấp truyền nội lực vào trong thân thể nàng, công lực này chắc chắn bị thu nạp vào trong huyết châu. Thân thể của nàng đã gần đến lúc cạn dầu, bây giờ chỉ có thể dựa vào viên huyết châu có một nửa công lực của hắn duy trì lấy một hơi thở cuối cùng, nếu lấy huyết châu ra, không quá nửa canh giờ sẽ bị hương tiêu ngọc vẫn. Chỉ mong vơ vét được dược liệu hiếm quý trên thế gian điều trị lại thêm huyết châu tu dưỡng có thể khôi phục nguyên khí cho nàng, nhưng cây khô nếu muốn gặp xuân, nói dễ dàng được sao.

Tỉnh lại đã là năm ngày sau, Ôn Noãn hơi mờ mịt nhìn nóc trướng, đầu óc ngủ quá lâu hơi mê man nhất thời lại không nhớ ra nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bên tai truyền tới tiếng cửa phòng khẽ khép mở một tiếng, nàng đưa mắt nhìn lại, một bộ đồ đỏ đập vào đáy mắt, mí mắt khẽ nhếch lên trên, nhìn thấy khuôn mặt quá mức yêu nghiệt lại lộ ra chút tái nhợt, từ trước đến giờ trong mắt nghiêng nghiêng quái lạ như có cái gì đang cuộn trào, nàng nhìn không hiểu rõ lắm.

“Mạnh, Cô, Nhiễm?” Nàng giống như không xác định gằn từng tiếng, bởi vì ngủ quá lâu mà giọng nói mang theo khàn khàn nhẹ.

“Cũng may, ngươi không ngủ đến ngu đi.” Mạnh Cô Nhiễm cầm chén thuốc đặt trên đầu giường đỡ nàng ngồi dậy, nghiêng người ngồi bên mép giường nàng, bưng chén thuốc lên múc từng muỗng thuốc đút cho nàng.

“Ta ngủ bao lâu?”

“Không lâu, chỉ năm ngày mà thôi.” Hắn nói rất tùy ý, giống như năm ngày này thật ra chỉ đúng trong nháy mắt.

“…” Nàng thấy muỗng nước thuốc đưa tới bên môi, hơi mất tự nhiên, Mạnh Cô Nhiễm quá mức dịu dàng như vậy, nàng không thích ứng, “Ta tự tới là được.”

“Ngươi chắc chắn?” Hắn thu muỗng thuốc lại đưa chén thuốc cho nàng, “Cũng tốt, tránh cho bổn tọa phiền toái.”

Chén thuốc liền đặt trước mặt, Ôn Noãn nâng hồi lâu chẳng qua chỉ dời được tay mềm vô lực như bông vải dưới chăn vải ra ngoài chăn, trong lòng nàng ấm ức, nhưng trên mặt lại lạnh nhạt tự nhiên, “Ta nghĩ, từ khi ta tỉnh lại tới giờ thân thể còn yếu ớt nhiều lắm, cần tích chút hơi sức mới được, không bằng làm phiền ngươi đi gọi Huyền Nguyệt tới đút cho ta?”

“Ngươi đây là ghét bỏ bổn tọa?” Mạnh Cô Nhiễm cười như không cười nhìn nàng, “Cuộc đời này của bổn tọa còn chưa từng hầu hạ ai, bây giờ uất ức hầu hạ ngươi xem ra còn bị ngươi ghét bỏ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy thân phận của bổn tọa chỉ so sánh được với tiểu nha đầu kia sao?”

“… Cũng bởi vì thân phận của ngài quá tôn quý, cho nên ta mới không dám làm phiền đại giá của ngài.” Ôn Noãn nhìn người mang nụ cười trên mặt kia không nhịn được nổi lê tầng da gà.

“Ngươi hiểu là tốt rồi.” Mạnh Cô Nhiễm một lần nữa múc một muống thuốc đút cho nàng, “Cho nên được bổn tọa hầu hạ là phúc khí của ngươi.”

“…” Ôn Noãn há miệng uống thuốc, qua một hồi lâu này sau đầu óc cũng tỉnh táo không ít, chuyện trước khi hôn mê tới dồn dập trong đầu, không biết bây giờ Quân Dập Hàn như thế nào? Độc trong cơ thể hắn hẳn cũng khó giải đi. Suy nghĩ dường như lại bắt đầu phát triển về phương hướng không thể nắm trong tay, nàng vội vàng dời lực chú ý đi, “Ta do ngươi cứu?”

“Nếu không ngươi cho rằng có ai có khả năng thông thiên như vậy, có thể thay đổi càn khôn, cứu thân thể bị chà đạp đến không còn gì cả của ngươi trở về.” Trong giọng nói của Mạnh Cô Nhiễm dâng lên ý lạnh.

“Lúc ấy cũng do không còn cách nào, nếu không ta nào đến nỗi đánh cuộc tính mạng của mình.” Khóe môi nàng nhếch lên nụ cười khổ.

“Hắn quan trọng với ngươi như vậy? Quan trọng đến ngươi không chú ý tới tính mạng của mình cũng muốn cứu hắn?” Trong mắt Mạnh Cô Nhiễm ngầm chứa tức giận mãnh liệt, “Một chưởng kia gần như muốn mạng ngươi, ngươi vốn không nên cứu hắn.” Hắn nói là ai khiến cho nàng bị thương nặng như vậy, không ngờ sau khi kiểm tra xem xét kỹ càng lại là Quân Dập Hàn mà nàng tâm tâm niệm niệm rồi lại tổn thương nàng sâu đậm, mặc dù hắn tổn thương nàng là do tình thế bất đắc dĩ, nhưng làm tổn thương chính là làm tổn thương, bây giờ lại đánh nàng đến trọng thương, trước tổn thương lòng nàng sau tổn thương bản thân nàng, người nam nhân này rốt cuộc có gì đáng giá để nàng yêu?

“Nếu không phải do ta, hắn cũng không thể trúng độc, đã là nguyên nhân do ta gây nên, thì phải do ta tới gánh chịu hậu quả này, chuyện này chẳng phải rất hợp lý sao?” Nàng cười nhìn hắn, cũng không trả lời trực tiếp vào vấn đề của hắn, trong giọng nói khẽ chuyển nói lòng vòng quanh co nói thật hời hợt, giống như giữa hai người chẳng qua giống như theo lời nàng trước đây chỉ không muốn thiếu nợ ai mà thôi.

“Bổn tọa cũng hy vọng như thế.” Ánh mắt hắn nhìn nàng giống như xuyên thủng tất cả. qiudoon

Sau khi Mạnh Cô Nhiễm rời đi, không lâu lắm Huyền Nguyệt bưng chén cháo nóng vào. Nữ tử rất ít khi lộ cảm xúc ra ngoài này, sau khi Minh Nguyệt các xảy ra chuyện, hình như trở nên hơi đa sầu đa cảm chút.

“Các chủ, ngài rốt cuộc tỉnh.” Huyền Nguyệt lau nước mắt nơi khóe mắt, bưng cháo ngồi bên giường đút cho nàng.“Khóc cái gì? Ta tỉnh ngươi nên cười mới đúng.” Ôn Noãn trêu ghẹo nàng ấy.

“Huyền Nguyệt đây là cực vui mà khóc.” Nàng nghĩ tới những ngày qua Các chủ trọng thương hôn mê bất tỉnh, cho đến bây giờ đều nghĩ mà sợ không thôi.

“Mấy ngày này chăm sóc ta đã làm khổ ngươi.”

“Mấy ngày nay đều do Mạnh công tử chăm sóc cho ngài, thuộc hạ vốn ngay cả căn phòng này cũng không được phép bước vào, cho tới vừa rồi Mạnh công tử mới sai người tới nói cho thuộc hạ biết ngài đã tỉnh, để cho thuộc hạ chuẩn bị đút cháo cho ngài nên mới tới.” Huyền Nguyệt tỏ vẻ bởi vì không chăm sóc cho Ôn Noãn mà hơi uất ức.

“Hắn?” Khó trách lúc đưa thuốc cho nàng đi vào lại là hắn, khi nàng gặp rủi ro hình như luôn là hắn cứu nàng. Người này, nàng thật sự nhìn không thấu.

“Đúng rồi Các chủ, mấy ngày trước khi ngài hôn mê có người đưa tới thứ này.” Huyền Nguyệt lấy ra một phong thư trống rỗng cho nàng.

“Tay ta không còn hơi sức, ngươi mở ra giúp ta.”

Huyền Nguyệt theo lời mở thư ra đưa cho nàng, chữ viết quen thuộc đập vào mắt: “Long thương là tiêu bích ngọc.”

Trước khi hắn rời phủ đi Giang Hoài đã đưa cho nàng tiêu bích ngọc màu xanh trong lớn bằng ngón tay dùng để gọi ám vệ lại do long thương chế thành? Nàng hơi mất hồn.

“Các chủ, có phải ngài có chỗ nào không thoải mái không? Thuộc hạ sẽ đi gọi Mạnh công tử.”

“Không có việc gì, cũng chỉ nhớ tới chút chuyện xưa mà thôi. Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta hơi mệt muốn nghỉ ngơi.”

“Vậy Các chủ nghỉ ngơi trước, thuộc hạ ở ngoài cửa canh chừng. Các chủ có chuyện gì cứ kêu thuộc hạ là được.” Huyền Nguyệt đỡ Ôn Noãn nằm xuống xong, dịch chăn cho nàng rồi lại chỉnh than lửa hơi lớn chút rồi mới cất bước ra ngoài, đi hai bước dừng lại nhớ tới một chuyện, nhưng nghĩ đến Mạnh công tử căn dặn Các chủ mới tỉnh không nên tốn công lo lắng, đừng dùng chút chuyện vụn vặt tới làm phiền nàng, liền nhịn chưa nói.

Nằm trên giường nghỉ ngơi ba ngày, cuối cùng được Mạnh Cô Nhiễm đồng ý có thể xuống giường hoạt động. Tới sau khi nàng tỉnh lại, Mạnh Cô Nhiễm trừ mỗi ngày tới kiểm tra vết thương nàng ra, còn lại ít thấy bóng dáng của hắn, nhưng từ trước đến giờ Mạnh Cô Nhiễm như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nàng cũng không để tâm nữa. Nàng thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Huyền Nguyệt, mở miệng nói, “Có chuyện gì gạt ta?”

“Mạnh công tử không để cho thuộc hạ mang những chuyện này tới làm cho ngài hao tâm tốn sức, nhưng thuộc hạ cảm thấy dường như Các chủ rất coi trọng chuyện này, vì vậy không biết rốt cuộc có phải nói hay không.” Chân mày Huyền Nguyệt nhíu lại lộ vẻ phiền não.

“Lời đã nói đến mức này, còn không nói?” Ôn Noãn hơi không biết nói gì nhìn nàng ấy.

“Vâng.” Trong nháy mắt vẻ mặt Huyền Nguyệt thả lỏng nói, “Mấy ngày trước đi khi ngài đang ngủ mê man thì Mộ Dung Thành từng tới truyền tin tức mấy lần nói đồ ngài muốn đã lấy tới, định ngay mặt tự đưa cho ngài, cũng bàn đại sự với ngài.”

“Tin tức quan trọng như vậy sao ngươi không sớm nói cho ta biết.” Ôn Noãn nhức đầu, nhưng nghĩ tới mấy ngày trước mình ngủ mê man, sau đó lại nằm trên giường không dậy nổi, bọn họ cũng vì tốt cho nàng, liền cố hết sức thả lỏng giọng điệu nói, “Không phải ta đang trách ngươi, chỉ có điều hơi nóng lòng. Lúc ấy ngươi nói lại như thế nào, bây giờ hắn có đưa tin tức tới không?”

“Lúc ấy thuộc hạ nói với người đưa tin rằng ngài có việc gấp cần xử lý phải trở về nước Tịch Nguyệt, sau khi trở lại sẽ chủ động liên lạc với hắn. Nhưng hôm nay hắn lại phái người truyền tin tức tới, nói nếu ngài không sắp xếp gặp mặt hắn, hắn sẽ hợp tác với người khác, trong giọng điệu cực kỳ cứng rắn.”

“Thông báo với hắn ba canh giờ sau gặp mặt ở chỗ cũ.” Tròng mắt Ôn Noãn khẽ nhúc nhích nói, nàng và hắn chỉ lén gặp mặt một lần, chỗ cũ này tất nhiên chỉ Túy Tiên lâu. Lúc ấy khi ở Hỉ Thiện đường Trại Chư Cát gần như đã nhận định nàng và Hàn Vương kết thành đồng minh, cho dù nàng ta không xác định, vốn dĩ thái độ của nàng đối với Hàn Vương vào lúc đó, nàng ta cũng có thể đưa ra kết luận quan hệ của “Mẫn Tư” và Quân Dập Hàn không cạn.

Nếu nàng ta không rơi vào trong tay Bạch Ưng Lạc Phi, tin tức này nhất định đã báo cho Mộ Dung Tịnh, “Hợp tác” giữa nàng và Mộ Dung Tịnh liền không còn có khả năng. Mà nếu Mộ Dung Tịnh tìm kiếm ngoại viện, trừ nước Tịch Nguyệt ra, còn dư lại chính là nước Kim. Bà ta chắc chắn tìm Mộ Dung Thành.

Trước đây nàng từng hoài nghi hai người này có cấu kết hay không, trải qua chuyến đi Hỉ Thiện đường một chuyến hỏng bét này, cho dù lúc trước bọn họ có cấu kết hay không, bây giờ nàng đã “Tự mình” đưa bọn họ kết làm đôi. Chỉ cần Mộ Dung Tịnh tìm nước Kim làm ngoại viện, tất nhiên sẽ tiết lộ tin tức “Quan hệ không cạn đã kết làm đồng minh” của “Mẫn Tư” và Hàn Vương cho Mộ Dung Thành, cắt đứt ý niệm vô cùng có khả năng là liên kết mạnh mẽ giữa hắn và nước Tịch Nguyệt. Mà thái độ cứng rắn lúc này của Mộ Dung Thành, cũng đang xác minh điểm này.

/315