LƯƠNG ĐIỀN MỸ THƯƠNG

Chương 3 - Ăn Dương Đào

/106


Mặc dù Lý An dưới sự dạy dỗ của đại ca Lý Văn, cũng học chút kiến thức, nhưng kém xa sự hun đúc và kiến thức ở tư thục, lập tức tin lời của nàng..., vui sướng xông tới lôi kéo cánh tay Lý Noãn, nói: Nhị tỷ, tỷ có biết hay không, thiếu chút nữa tỷ hù chết chúng đệ! Đúng rồi nhị tỷ, mau cho đệ xem, trong gùi của tỷ là thứ gì đi! .

Lý Nhạc cũng chạy như bay tới, lôi kéo ống tay áo gật đầu liên tục, Nhị tỷ, Nhạc Nhạc cũng muốn xem, Nhạc Nhạc cũng muốn xem.

Hai tiểu quỷ thèm ăn, là muốn nhìn xem có gì ăn ngon, phải không? Lý Noãn buồn cười nói, thông qua những ký ức kia, nàng vẫn biết rõ tính tình của người nhà, dứt lời, lại đưa tay cầm tay Tô thị, dịu dàng nói: Mẹ, mẹ xem đi, không phải con vẫn còn đang nóng hầm hập đây sao, hơn nữa mới vừa rồi, chính con đi từ bên dưới ánh nắng mặt trời về đây, nếu con thật sự chết rồi, nên hồn phi phách tán chứ. Mẹ, đừng khóc, là con không tốt, không nói rõ với mẹ và đại ca, các đệ đệ muội muội, chỉ có một mình đi ra ngoài, hại các ngươi lo lắng như vậy.

Cảm nhận được dịu dàng từ bàn tay nhỏ bé, Tô thị gật đầu, không nhịn được cực vui mà khóc nói: Nóng, là nóng, thật tốt quá, Noãn Nhi của ta còn sống, nhị nha đầu của ta còn sống! Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ!

Nhị muội không có việc gì, thật sự là quá tốt. Lý Văn nửa tin nửa ngờ, trên mặt không để lộ ra một chút hoài nghi nào, lau nước mắt nơi khóe mắt, mỉm cười nói.

Kiếp trước, dầu gì Lý Noãn cũng là ông chủ một công ty, nhìn qua vô số người, sao mà không nhìn ra chất vấn trong con ngươi hắn chứ? Con ngươi quay vòng, lộ ra vẻ áy náy, nói: Đại ca, đều tại muội phá hỏng danh tiếng trong nhà, phá hủy hôn sự của huynh và Vương tỷ tỷ thôn bên cạnh, huynh muốn tức giận thì cứ tức giận, trải qua một trận sống chết, rất nhiều việc muội cũng đã thông suốt rồi.

Trái tim Tô thị căng thẳng, vội vàng quay đầu nhìn về phía Lý Văn, lại không nói chuyện. Chuyện như vậy, quả thật là nhị nha đầu nên xin lỗi Văn Nhi, bà giúp ai cũng có vẻ quá thiên vị.

Lý Văn sửng sốt, không ngờ Lý Noãn sẽ ở trong thời điểm này nhắc tới chuyện kia. Đúng, hắn thật sự tức nàng, dù sao hắn đường đường là nam tử hán đại trượng phu, lại bị đàn gái hủy hôn, chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi hắn cũng bị hủy, nói không tức là không thể nào. Nhưng bây giờ chuyện này bị nâng lên mặt bàn, đột nhiên hắn cảm thấy mình quá hẹp hòi, không phải là một nữ nhân còn chưa vào cửa sao, chẳng lẽ hắn còn có thể vì nàng ta đánh thân muội muội của mình hay sao? Hiển nhiên không thể nào.

Trong lòng suy nghĩ một phen, một ít chút hoài nghi cũng tan thành mây khói, thân muội muội của mình sống lại, hắn còn so đo nhiều như vậy làm gì?

Nhị muội, Vương cô nương kia ta cũng chưa từng thấy qua, nửa phần tình cảm cũng không có, vì một nữ nhân không quen mà làm tổn thương tới muội muội của mình, muội cảm thấy đại ca là người như vậy sao?

Muội biết ngay đại ca thương muội, sẽ không so đo với muội. Mẹ, đại ca, tam đệ, Nhạc Nhạc, xem ta mang thứ tốt gì về cho các người nè. Nhìn thấy hắn hết nghi vấn, Lý Noãn không khỏi cười một tiếng, lập tức đặt gùi ở trên cái băng ngồi bên cạnh bàn, phía trên dùng từng tảng lá cây để che nắng, lộ ra bên trong đầy một sọt đồ, mấy người lập tức vây quanh.

Đây là. . . . . . Nấm? Còn có không ít nấm hương, nấm đầu khỉ. . . . . . Noãn Nhi, những thứ này là con hái trong buổi sáng nay sao, có thể bán không ít tiền đâu! Tô thị vừa lấy đồ trong gùi ra bên ngoài, vừa vui mừng nói.

Đợi đến khi Tô thị lấy toàn bộ nấm ra, Lý Noãn mới chỉ chỉ cái gùi, cười híp mắt nói: Mẹ, nơi này còn có bảo bối đấy!

Tô thị sững sờ, ánh mắt lướt qua thảo dược cỏ dại, nhìn chằm chằm quả Dương Đào bên dưới nghi ngờ, nói: Noãn Nhi, con mang quả lông xù này về làm cái gì?

Mẹ, đây gọi là quả Dương Đào, ăn hết sức tốt. Lý Noãn giải thích.

Nghe nói là ăn, Lý An lập tức nói: Nhị tỷ, trước kia đệ cũng đã thấy quả này ở trên núi, không ai nói ăn được cả! Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng đôi mắt to sáng ngời lại nhìn chằm chằm quả Dương Đào, có chút mong đợi liếm liếm môi.

Nhị muội, cái này thật sự có thể ăn? Lý Văn cau mày, vật này nhìn qua lông lá, vị không cần nghĩ cũng biết. . . . . .

Nhị tỷ, thật sự ăn ngon ư, muội muốn thử một lần. Lý Nhạc nhỏ tuổi nhất, cũng có thể tiếp nhận sự vật mới mẻ.

Trên mặt Tô thị vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, cẩn thận lắc đầu nói: Nhị nha đầu, ta còn chưa bao giờ thấy người ăn quả này, vẫn là không nên ăn, ngộ nhỡ có độc thì làm sao?

Mẹ, đại ca, các ngươi hãy yên tâm, quả này tuyệt đối có thể ăn, ta dạy cho các ngươi ăn. Lý Noãn biết bọn họ không tin, dứt khoát cầm một quả Dương Đào lên, từ phía đầu lột vỏ ra, lộ ra thịt quả mê người bên trong, trong veo như nước, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ khó coi bên ngoài của nó, làm mấy người kia đều lập tức ngây dại.

Lý Noãn cắn một miếng, tướng ăn đặc biệt hấp dẫn người, Lý Nhạc lập tức nuốt nước miếng, hét lên: Nhị tỷ, Nhị tỷ, muội cũng muốn ăn quả Dương Đào này!

Còn có đệ, đệ cũng muốn ăn! Lý An vội vàng xếp hàng.

Ánh sáng trong mắt Lý Văn lóe lên, trực tiếp cầm một quả Dương Đào lên lột vỏ ra, chần chừ một lúc mới cắn xuống một cái, thịt quả mềm mại đi vào miệng, hương vị ngọt ngào ngon miệng, so với quả táo, lê chua ăn ngon gấp trăm lần!

Một miếng nuốt xuống, không nói hai lời, ăn miếng thứ hai, thật sự là quá mỹ vị rồi.

Lý Nhạc và Lý An thấy thế, cũng không đợi tỷ tỷ lột vỏ, lập tức nhảy tới một người cầm một quả Dương Đào, học bộ dạng của ca ca tỷ tỷ, lột vỏ quả Dương Đào ra, tuy rằng bởi vì động tác có chút thô lỗ, làm chất lỏng quả Dương Đào cũng chảy xuống, không chút nào không ảnh hưởng đến sự thèm ăn của hai đứa bé, lần lượt ăn xong, Lý Văn cũng không nhịn được liên tiếp ăn xong mấy quả mới dừng lại.

Thấy ba người ăn, Lý Noãn lập tức để quả Dương Đào vẫn chưa ăn xong lên bàn, tự tay lột một quả đưa cho Tô thị, Tô thị thử ăn một chút, cảm thấy mùi vị hết sức ngon miệng, mới thật sự dám ăn.

Mẹ, các ngươi ở chỗ này ăn, con đi qua đưa cho cha mấy quả. Lý Noãn ăn xong quả Dương Đào mình vẫn chưa ăn xong lúc nãy, cười nói, lấy mấy quả đi ra khỏi cửa phòng, đi tới trong phòng Lý Đức.

Lý Đức nằm ở trên giường, giữa hai lông mày đều là mây đen, vốn là thân thể khỏe mạnh bởi vì hàng năm uống thuốc cùng với không thấy ánh sáng, có chút gầy gò. Tối ngày hôm qua, hắn nhìn thấy Tô thị đỏ mắt đi vào cửa, hỏi thế nào cũng không chịu nói xảy ra chuyện gì, bất giác lo lắng trùng trùng, buổi sáng tỉnh dậy, lại mơ hồ nghe được tiếng khóc, trong lòng ông lo lắng sâu hơn.

Cha, con mang thức ăn ngon tới cho cha. Lý Noãn đi vào cửa, trong phòng có chút âm u, tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, nàng vẫn cười đến rất tự nhiên.

Thì ra là nhị nha đầu, lần này lại có gì ăn ngon? Lý Đức thu hồi khuôn mặt u sầu, lộ ra nụ cười từ ái, khi đối diện với mấy đứa bé trong nhà, ông luôn tỏ ra vui vẻ.

Lý Noãn cười cười, đặt quả Dương Đào ở trên tủ, chỉ lấy một quả ở trong tay, ngồi vào bên cạnh giường ông, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Đức lột vỏ ra, đưa tới, nói: Trong nhà, chỉ có cha còn chưa ăn, đại ca và mẹ còn có các đệ đệ muội muội đang ăn vui vẻ đấy ạ, cha, nhanh ăn đi, không ăn sẽ bị Nhạc Nhạc và tam đệ đoạt hết mất.

/106