Lưu Ly Toái

Chương 5 - Chương 5

/13


Chương 4:

Triệu Ngọc Thanh ngồi bên cửa sổ có thể trông thấy rừng mai, nhìn bóng lưng Thương cầm ô ở phía xa xa.

Thương dưới ánh mặt trời nhìn không rõ ràng như vậy…

Cũng không hiểu vì sao, một cảm giác bi ai dâng lên trong lòng nàng.

Nàng khẽ thở dài, cầm sách trong tay, đọc đi đọc lại.

“Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì. Tình nhân oán diêu dạ, cánh tịch khởi tương tư. Diệt chúc liên quang mãn, phi y giác lộ tư. . .” *

“Bất kham… doanh thủ tặng…” Có người tiếp lời nàng, chậm rãi đọc tiếp.

Nàng ngẩng đầu, thấy Thương không biết từ lúc nào đã đến dưới lâu, đang ngửa đầu nhìn mình.

“Hoàn tẩm mộng giai kỳ.” Nàng cười cười, đọc xong bài thơ.

Thương chậm rãi sờ lên trán mình.

Có một số thứ vẫn luôn lởn vởn ở đây, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra…

“Ánh trăng… cũng có thể tặng người sao?”

Thứ hư vô như vậy, sao có thể lấy làm quà tặng… Nếu là ta, thà rằng có người tặng ta một chuỗi trân châu. Tuy không phải là ánh trăng, nhưng còn hơn ánh trăng…

“Tuy nói là ánh trăng… kì thật là chỉ tình cảm đấy!” Triệu Ngọc Thanh đáp: “Chỉ cần có tình cảm, thì dù chỉ được tặng ánh trăng hư huyễn, cũng đủ thấy mỹ mãn…”

… Nhưng ta không dám tin, cho nên mới giả vờ không hiểu. Kỳ thực lúc đó ta muốn nói, đừng bảo là nắm giữ một ánh trăng, nếu ta có thể làm được, ta thật muốn đem trân bảo trong thiên hạ tặng hết cho ngươi…

“Gạt người!” Ô từ trong tay rơi xuống.

“Thương, ngươi làm sao vậy?” Triệu Ngọc Thanh bị vẻ mặt y dọa sợ, vội vàng đứng dậy.

Nàng vội vã đứng dậy như thế, tay buông lỏng, sách rơi xuống lầu dưới.

Thương cúi đầu, gió thổi qua, sách lật tới một trang.

“Bất kham… doanh thủ tặng…”

Không biết đến lúc nào, mới có nguyện ý bắt lấy ánh trăng tặng ta?

Gạt ta! Ngươi lại dám gạt ta!

Sao ngươi lại đối xử với ta như vậy!

“A –!” Thương ôm đầu, lảo đảo chạy vào rừng mai.

Hoa mai trước mắt như kim châm đâm vào mắt y đau nhói.

Hoa mai!

Hoa mai gì?

Cao khiết cái gì! Ngạo cốt cái gì!

Cái gì cũng là giả! Mọi thứ đều là giả!

Y ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua, từng cánh hoa cùng nhành cây đọng tuyết giống như bị một lực lượng vô hình đánh vỡ, cuối cùng tản ra.

… Có thể nói không cần là không cần thì tốt biết bao…

Y nhắm lại hai mắt, cảm thấy sẽ có thứ gì đó hiện ra trong mắt.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ có cánh hoa tung bay trong gió qua lại như thoi bên người y.

Y há há miệng, thấy muốn nói gì đó, nhưng đến bên miệng rồi lại rốt cuộc nói không nên lời.

Khí lực toàn thân trong nháy mắt tiêu thất vô tung, sắp quỵ xuống đất…

Trong tuyết hoa mai, có một đôi tay hữu lực giữ lấy thân thể y đang dần ngã xuống.

Thương ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt vô cùng đặc biệt.

Trong màu đen sẫm mang theo một tia màu lục ám trầm, tia sáng chợt lóe khó thể miêu tả…

Người nọ phủi đi cánh hoa cùng tuyết rơi trên vai và tóc y, dùng thanh âm bình tĩnh ôn hòa hỏi y: “Ngươi không thoải mái sao?”

“Thanh Lân…” Y khẽ gọi tên người nọ.

Thanh Lân đang đỡ lấy y giống như bị thứ gì đó trên người y châm vào, rất nhanh rút tay về.

“Thương, ngươi không sao chứ!” Triệu Ngọc Thanh vội vội vàng vàng từ trên lầu chạy xuống, có chút thở gấp.

Thương lộ vẻ mê man hỗn loạn như thấy thảo dược cứu mạng, vội vàng kéo lấy nàng, trốn ra phía sau nàng.

“Người là…” Triệu Ngọc Thanh tuy kinh ngạc, nhưng càng chú ý đến nam nhân xa lạ trước mắt hơn.

“Ta đến phủ làm khách, vị này chắc là Hầu gia phu nhân!” Thanh Lân chắp tay sau lưng, khôi phục dáng vẻ tươi cười: “Thật là hạnh ngộ!”

“Đừng nhìn hắn…”

Triệu Ngọc Thanh vốn còn muốn hỏi hai câu, lại nghe Thương ở phía sau nói như vậy.

“Cáo từ!” Triệu Ngọc Thanh nói xong, dìu Thương tựa hồ không có trọng lượng vào trong tiểu lâu.

Nhìn đôi bóng lưng dìu đỡ nhau biến mất sau cánh cửa, Thanh Lân ngừng cười, hạ mi mắt.

“Triệu Ngọc Thanh…” Hắn như đang độc thoại: “Cũng đến lúc chết rồi…”

Sau lưng, một giọt máu theo ngón tay hắn rơi xuống.

Đêm, Lạc Dương Hầu phủ đại khai yến hội, chiêu đãi tân khách như mây.

Tại ghế chính, Lạc Dương Hầu thần thái phi dương, bên cạnh là mỹ nhân như ngọc.

Tiền viện, sênh ca mạn vũ.

Hậu viện, lãnh thanh thảm đạm.

“Ngươi sắp chết rồi.” Trong tiểu lâu hậu viện, Thương hờ hững quay đầu nhìn Triệu Ngọc Thanh đang nằm trên giường.

“Ta biết…” Triệu Ngọc Thanh suy yếu nói: “Thời gian sắp đến rồi…”

“Ngươi không muốn sống nữa sao?” Thương hỏi nàng: “Sao ngươi lại cười?”

“Ta không muốn khóc mà đi… Thương, chúng ta đều rất cô đơn, cô đơn mà đến, cô đơn mà đi… Dù có khóc, thì có ích gì?”

“Sau khi ngươi chết, ta thay ngươi giết hắn, được không?” Thương vẫn như cũ không có biểu tình gì.

“Đừng!” Triệu Ngọc Thanh liền vội vàng lắc đầu.

“Ngươi muốn ta đi ngay bây giờ?”

“Đừng giết hắn! Ta thương hắn! Bất luận hắn đã làm gì đối với ta, ta cũng sẽ không hận hắn.” Triệu Ngọc Thanh hư nhược nở nụ cười: “Ta thường nghĩ, có thể đây là ta nợ người ta, kiếp trước ta thiếu nợ hắn quá nhiều quá nhiều, cho nên, kiếp này ta phải trả lại cho hắn. Hắn là người ta yêu nhất… Ta hi vọng hắn sống thật tốt… Chỉ như vậy mà thôi…”

“Ý niệm này thật kỳ quái.” Thương suy nghĩ một chút: “Nếu là ta, ta sẽ giết hắn.”

“Ngươi gần đây… có chút kỳ quái đấy… Ta luôn thấy ngươi không giống người sẽ nói ra những lời như vậy…” Triệu Ngọc Thanh cười cười với y.

“Ta mất đi một phần, đương nhiên phải trả lại mười phần.” Thương nhàn nhạt nói.

Chuyện như vậy lại nói như là chuyện đương nhiên…

“Thương, ngươi mấy ngày nay… có lúc sẽ rất kỳ quái…” Quả thực… khiến người khác sợ hãi…

Thương khẽ động lông mày, thần tình lại thay đổi.

“Tuy ngươi đã từng lừa gạt ta, nhưng ngươi vẫn đối với ta rất tốt… Người đối tốt với ta, ta sẽ nhớ kỹ.” Thương ôn nhu nói: “Ngươi đồng ý ta giết hắn, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi được không?”

“Thương!” Triệu Ngọc Thanh thở hổn hển, căng thẳng nói: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi không nên như vậy!”

Tay trái Thương phát ra một tia sáng.

“A!” Y ôm lấy tay trái, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.

Một hồi lâu, vẻ mặt y mới bình tĩnh lại.

Mang theo chút mờ mịt, mang theo chút uất ức, đây mới là biểu tình trong ấn tượng của Triệu Ngọc Thanh.

“Ngươi lại phải chết…” Thương mờ mịt nói: “Người đều phải chết… Nhưng, thương tâm mà chết, thực sự không tốt…”

“Thương! Ngươi muốn đi đâu?” Triệu Ngọc Thanh hoảng hốt nhìn y đi ra ngoài.

“Không muốn nhìn thấy ngươi chết…” Thương không quay đầu lại mà nói.

Nói xong, như nương theo gió mà bay đi.

Dưới bóng đêm, có người đứng ở trong rừng mai y thường lui tới.

“Ngươi là…” Màu xanh sẫm… Có chút quen mắt…

“Thanh Lân!”

Y nghĩ nghĩ một chút, từ giữa không trung hạ xuống, hỏi người nọ: “Ngươi giết cô ấy…”

“Ta không gạt ngươi, nữ tử gọi là Triệu Ngọc Thanh, kiếp trước cùng ta có hiềm khích rất lớn.” Tóc và mắt màu đen lục của Thanh Lân dưới ánh trăng hiện lên vẻ mỹ lệ khác thường: “Cô ta hao phí pháp lực ba ngàn năm, chỉ vì muốn nối lại tiền duyên cùng Du Thao. Ta cho người biến thành hình dạng cô ta kiếp trước, tiếp cận người này, cướp đoạt đoạn nhân duyên thuộc về cô ta, chính là vì muốn trừng phạt cô ta kiếp trước đã bất kính với ta.”

Thương suy nghĩ kỹ một hồi mới hiểu rõ ý trong lời nói của hắn.

“Vô vị…” Y nói: “Có nghĩa lý gì…”

“Hừ!” Thanh Lân khẽ nở nụ cười: “Chúng ta sống, vốn cũng không có nghĩa lý gì. Ngươi không phải cũng như vậy sao? Quên mất mình là ai, quên mất mục đích sống, dù cho bất lão bất tử, tồn tại như vậy thì có nghĩa lý gì?”

“Nghĩa lý?” Thương như khó trụ nổi: “Có nghĩa lý gì chứ?”

“Trên đời này, bất luận nhân thần ma yêu, đa số đều sống không có mục đích gì. Tình ái oán hận, bất quá để che lấp hai mắt mình, tạo ra một giấc mộng mà mình muốn có.” Thanh Lân đưa một tay lên: “Nói cái gì đời đời kiếp kiếp, vĩnh vĩnh viễn viễn. Kỳ thực, trừ bản thân mình ra, có cái gì không thể vứt bỏ?”

“Không phải…” Trực giác y muốn phản bác.

“Có gì mà không phải chứ? Làm gì không làm, lại khăng khăng muốn làm phàm nhân! Dù có ở bên nhau cả đời này thì có nghĩa lý gì? Chỉ là thời gian mấy chục năm, thoáng cái sẽ biến mất.” Thanh Lân lắc đầu, thanh âm hạ thấp: “Đến lúc đoạn tuyệt tình duyên ngày đó, dù có đến trước mặt, cũng chỉ là tương ngộ không biết kết quả. Ta chỉ là chứng minh, không có gì đáng giá để một mực truy cầu sở hữu…”

“Ngươi nói có lẽ có lý…” Thương nhìn thẳng vào mắt hắn, cặp mắt kia cả ngày mê man trống rỗng, giờ khắc này lại thanh minh thấu triệt: “Nhưng ngươi sai rồi? Ngươi không phải cô ấy, dựa vào cái gì nói những lời này? Ngươi căn bản cũng không hiểu…”

“Ngươi biết ta đã sống bao lâu không?” Thanh Lân cười lớn: “Cái gì mà tình cảm kinh thiên động địa, loại ích kỷ hủy thiên diệt địa nào ta chưa từng thấy qua? Nói chuyện tình cảm mỹ danh kỳ danh, bất quá chỉ là cái cớ! Vì mục đích của bản thân, biên soạn nên một cái cớ đường đường chính chính.”

“Hóa ra… chúng ta nghĩ không giống nhau…” Đôi mắt Thương tối lại: “Sống lâu thì có tác dụng gì… Ngươi chẳng qua là vì chứng minh những điều này, ngươi chỉ vì những điều này thôi sao?”

“Ta có thể buông tha cô ta.” Thanh Lân nhìn y nói: “Chỉ cần ngươi nói ta biết, ai đã sử dụng Thượng cổ tỏa hồn trận, chỉ cần nói ta biết người đó ở đâu là được rồi.”

“Trận gì… Ta không biết…”

“Ngươi thật không biết sao? Ngươi hẳn đã chết từ lâu rồi, sở dĩ hồn phách ngưng tụ không tiêu tan, còn có thể sở hữu linh khí mạnh như vậy, là vì có người sử dụng pháp thuật Thượng cổ tỏa hồn bày trận giữ lại hồn phách ngươi. Loại trận pháp này, ta tưởng rằng từ lâu đã không còn ai có thể sử dụng, không ngờ bây giờ lại thấy được.” Thanh Lân mỉm cười nói: “Có thể đạt đến trình độ này, chẳng những yêu cầu trận hình hoàn hảo, mà còn phải sử dụng Thượng cổ thần văn, người như vậy, ta thực sự rất có hứng thú!”

“Ngươi muốn giết người đó.”

Thanh Lân kinh ngạc.

“Không phải ngươi nghĩ thế sao?” Thương nhàn nhạt nói.

Thanh Lân thu lại tiếu ý, ánh mắt sâu xa nhìn y.

“Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Thương quay người đi.

“Ngươi muốn cứu cô ta không?”

“Cứu đi… thương tâm mà chết… vẫn là không tốt…”

Thanh Lân theo Thương vào nhà.

Triệu Ngọc Thanh trên giường đã không còn hơi thở.

“Sơ Ảnh.” Thanh Lân đi đến bên giường, nhìn Triệu Ngọc Thanh trên giường đã tắt thở, cười hỏi: “Sao ngươi lại thảm hại như vậy? Không phải ngươi nói với ta, ta sẽ hối hận sao? Lúc này đây, ngươi cuối cùng hối hận trước cả ta rồi chứ!”

Tay hắn vẽ vài cái trong không trung, sau đó ấn hai ngón tay lên trán Triệu Ngọc Thanh.

Sau khi ánh sáng mơ hồ hiện lên, Triệu Ngọc Thanh lập tức hô hấp trở lại.

“Cô ấy… không sống…” Thương đứng phía sau Thanh Lân cau mày nói.

“Bất quá, cũng không chết.” Thanh Lân thu ngón tay về: “Ta tạm thời phong hồn phách cô ta trong thân thể, chỉ cần ngươi dẫn ta tìm ra người kia, ta tự nhiên sẽ thi pháp cứu sống cô ta.”

“Tại sao phải tìm người đó?”

“Giống như ngươi nói…” Thanh Lân nhếch khóe miệng: “tuyệt không thể để hắn sống!”

“Ta lại không nhớ được…”

“Không sao, ngươi cứ từ từ nhớ lại, ta không gấp.” Thanh Lân quay đầu nhìn Triệu Ngọc Thanh ở trên giường: “Nhưng ngươi một ngày còn chưa nghĩ ra, cô ta sẽ thêm một ngày ở bộ dạng này. Ngươi nói muốn cứu cô ta, vẫn nên mau chóng nhớ ra thì hơn.”

“Vậy sao…”

“Đúng vậy!”

“Nếu ta không nhớ ra…”

“Cuối cùng cũng sẽ nhớ ra.” Thanh Lân cười nói với y: “Ngươi yên tâm, sự kiên nhẫn của ta từ trước đến nay luôn rất tốt.”

Hắn quay đầu nhìn về phía cửa sổ nói “Đến đây” .

Trên không có một bóng đen từ xa tiến tới, cuối cùng dừng bên cửa sổ.

“Đi thôi!”

“Đi đâu…” Thương nhìn chiếc xe ngựa kéo tinh mỹ không người điều khiển không chút tiếng động dừng ở không trung.

“Đương nhiên là đến nơi ta có thể nhìn thấy ngươi. Như vậy, ngươi vừa nhớ ra, lúc nào cũng có thể đến nói cho ta biết.” Thanh Lân lên xe trước: “Yên tâm đi! Sau khi ngươi đi, nơi này cũng không có biến đổi gì lớn.”

Trong ánh trăng, hắn đưa tay về phía Thương.

Tay phải.

Lòng bàn tay có vết sẹo.

Hắn cũng có…

Thương vô thức nắm chặt tay trái trong tay áo.

Cùng đi với ta đi…

“Cùng ngươi… đi đâu chứ?”

“Thiên Thành Sơn.”

***

Thiên Thành Sơn

“Hà phu nhân, sơn chủ trở về rồi.” Nha hoàn buông lược đang chải tóc xuống ở bên cửa bẩm báo.

“Trở về rồi? Ngươi mau tới giúp ta chải tóc, chúng ta qua đó nhanh.”

“Nghe Lộ Châu hầu hạ sơn chủ nói, lần này sơn chủ còn dẫn theo một người trở về.” Nha hoàn nhận lấy lược, chải tóc giúp nàng.

“Người? Người nào?” Nữ tử mỹ lệ đang vẽ mày trước bàn trang điểm liền xoay người hỏi.

“Cái này thì không biết, nhưng nghe nói người nọ ở trong Lãm Nguyệt Cung, sơn chủ còn phái người bên cạnh đến hầu hạ.”

“Lãm Nguyệt Cung?” Nữ tử ngẩn ra: “Ngươi nhìn thấy người chưa?”

“Con vội vàng trở về, chưa thấy được.”

“Lại một con hoa tinh hồ yêu từ đâu tới!” Nữ tử gắt một cái, sắc mặt âm trầm: “Nhiều lắm chỉ là một tiểu yêu tinh mị nhân, không ở được bao lâu. Đừng quan tâm nữa! Ngươi mau giúp ta trang điểm, cũng không thể để con điệp yêu kia giành trước.”

***

“Lãm Nguyệt…” Y ngẩng đầu nhìn tấm biển trước phòng.

Nơi này trong núi sâu, còn có một tòa cung điện mây mờ lượn quanh…

“Ở đây không thiếu thứ gì, ngươi cứ an tâm ở lại. Đợi ngươi nhớ ra gì thì nói cho ta, người bày trận rốt cuộc là ai, lúc đó ta sẽ giúp ngươi cứu sống nữ nhân kia.” Thanh Lân một thân y sức đen lục hoa lệ, trường trâm màu vàng xuyên qua tóc, dải băng màu vàng sậm từ bên tóc mai rủ xuống, hoàn toàn lộ ra bộ dáng như một đế vương: “Nhưng, ngươi tốt nhất hãy nhớ kỹ, nữ nhân kia và ngươi không giống nhau, nếu qua vài thập niên ngươi mới có thể nhớ ra, sợ là tác dụng không còn nhiều nữa.”

Thương ngoái đầu nhìn hắn một cái.

Ngạo nhiên lãnh mạc…

Thanh Lân trong lòng khẽ động, mơ hồ cảm thấy như đã gặp cảnh tượng này ở đâu đó… ánh mắt này…

“Sơn chủ.”

Thanh Lân quay đầu sang.

“Cung nghênh sơn chủ hồi cung.” Nữ tử mỹ lệ đứng trước một đoàn thị nữ, mặc áo lụa ngũ sắc hướng hắn uyển chuyển hành lễ.

“Ừm!” Thanh Lân gật gật đầu, với biểu cảm không hề giả chút nào.

“Anh nghe nói sơn chủ đã trở về, nhất thời vui mừng mà chạy tới đây, xin sơn chủ đừng trách tội.” Nàng vừa nói vừa lén ngước mắt nhìn về người ở phía sau bọn họ.

Sơn chủ mang về… là một nam nhân!

“Anh, ngươi không phải tới gặp ta sao, lại nhìn cái gì thế?” Thanh Lân ngăn tầm mắt nàng, giương lên nụ cười.

Một nụ cười không biết là vui hay là giận, khiến nàng hốt hoảng.

“Sơn chủ, thiếp…”

“Sơn chủ!”

Đảo mắt lại có không ít người tới.

Thương thu hồi ánh nhìn bức hoành, nhấc chân đi vào cung điện ẩn giữa mây mù.

Thanh Lân nhìn theo bóng lưng y dần dần bị sương mù che khuất, hơi nhíu mày.

“Sơn chủ!” Nữ tử cười duyên vội vàng chạy tới bên cạnh hắn: “Nghe nói lần này người trở về…”

“Xem ra ta đã quá buông thả rồi…” Thanh Lân buông tiếng thở dài không thể nghe thấy.

Nụ cười xán lạn bỗng chốc cừng đờ bên bờ môi đỏ tươi.

“Hà Y không dám…” Một bên cúi đầu, một bên liếc mắt trừng Anh ở phía sau: “Hà Y vô tâm khiến sơn chủ không vui…”

Hay cho một con điệp yêu, chuyện gì cũng giành trước, lúc này lại câm họng rồi…

“Khiến ta không vui?” Thanh Lân nâng cằm nàng lên: “Ngươi nghĩ ta đang không vui sao?”

“Học cách thông minh một chút, làm gì cũng phải có chừng mực.” Thanh Lân sờ khuôn mặt mỹ lệ không có huyết sắc: “Chớ làm phiền ta.”

Hà Y sợ hãi, hiểu hắn không biết là vì cái gì, chính khí đến lợi hại.

Nhìn chúng nhân câm như hến ở trước mắt, Thanh Lân nở nụ cười lãnh lãnh đạm đạm.

===========================

*Bài Vọng nguyệt hoài viễn

Nguyên tác: Trương Cửu Linh

Hải thượng sinh minh nguyệt

Thiên nhai cộng thử thì

Tình nhân oán dao dạ

Cánh tịch khởi tương tư

Diệt chúc lân quang mãn

Phi y giác lộ ti

Bất kham doanh thủ tặng

Hoàn tẩm mộng giai kỳ.

-Dịch nghĩa-

Trăng sáng mọc trên biển,

lúc này soi chung cả chân trời.

Người có tình buồn oán đêm xa cách,

suốt đêm trường thương nhớ nhau.

Tắt nến đi vì yêu ánh sáng chan hòa,

khoác áo vào mới biết sương móc thấm ướt.

Khó lòng lấy bay vốc ánh sáng để tặng nhau được,

ngủ đi may được gặp nhau trong giấc mơ.

-Bản dịch của Nguyễn phước Hậu-

Trăng sáng mọc biển khơi

Cùng lúc chiếu góc trời

Đêm xa tình nhân oán

Lãng vãng nhớ thương ơi !

Tắt nến trăng sáng ngập

Khoác áo ướt sương rơi

Làm sao trao tay ngọc

Trong mộng gặp nhau thôi!

Nguồn: http://www.gocong.com/forums/printer_friendly_posts.asp?TID=739

Điều hướng các bài viết

← 117. An cư lạc nghiệp (Cửu)

Về Thượng cổ chúng thần hệ liệt → Đăng bởi: admin


/13