Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 9: Tam cá lưu manh đoán kỵ sĩ

/240


Mĩ nam tử Phỉ Long, tại gian phòng Tiêu Hồn lâu đi tới đi lui, trong lòng như có lửa. Y thật sự không thể tưởng tượng, U Nguyệt Nhi tại giữa đường bị một kẻ bịt mặt bắt đi. Y đã phái đi rất nhiều người đi tìm, kết quả lại không có một điểm tin tức nào!
Bốn cửa thành của đế đô đều có người kiểm tra, vô cùng nghiêm cẩn, vô luận người nào cũng phải bị kiểm tra mới có thể tiến xuất. Phỉ Long cầm bức họa có hình U Nguyệt Nhi, tra hỏi cửa thành thủ vệ, đều chưa thấy ai như U Nguyệt Nhi rời khỏi thành, như vậy U Nguyệt Nhi vẫn còn trong thành.
Nhưng là đang ở tại địa phương nào? Là ai bắt nàng đi? Phi Long có cảm giác như đầu muốn nổ tung ra, trong sâu thẳm Phỉ Long lo sợ U Nguyệt Nhi bị Lôi Ân bắt đi. Bởi vì hắn chính xác là nổi danh cầm thú, xinh đẹp như U Nguyệt Nhi nhất định sẽ bị khi phụ!
Tiêu Hồn lâu, nằm tại phía tây đế đô, kiến trúc vô cùng hào hoa tráng lệ. Gồm mười tòa nhà bốn tầng bằng gỗ tạo thành một vòng tròn, ở giữa là một khoảng đất trống,hình thành nên một cái tiểu quảng trường, ở đó còn có một vũ đài, lúc nào cũng có những mĩ nữ mĩ lệ, đang ở đó mà biểu diễn thoát y vũ nhằm câu dẫn nam nhân. Tại đây chỉ cần có tiền, tuyệt đối có thể tìm được nữ nhân hài lòng cho ngươi.
Màn đêm buông xuống, Diệp Phong cùng Ba Nhĩ, Ai Đức, Khải Đặc ba người đi đến Tiêu Hồn lâu, để giải trí. Hắn cũng mang theo cả Lộ Lộ.
Lão bản của Tiêu Hồn lâu đồng thời cũng là người phục vụ Sa Na, năm nay đã ba mươi tuổi, là một quả phụ sắc đẹp động nhân, hai mắt ngấn nước đặc biệt như có thể phóng điện, mái tóc đỏ dài được buông xõa ra, tạo thành khi chất vũ mị câu hồn.
Nửa tháng trước, nàng đã mời U Nguyệt Nhi đến Tiêu Hồn lâu để biểu diễn vũ kĩ để thu hút khách. Kết quả là U Nguyệt Nhi đột nhiên bị mất tích, thật là làm mọi người đau đầu. Nhưng ngoài mặt thì làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục tiếp khách như bình thường.
Lôi Ân trước đây là khách quen của Tiêu Hồn lâu. Diệp Phong hôm nay lại dẫn Lộ Lộ đi chơi phong nguyệt, thật là một hành động kinh nhân.
Sa Na xinh đẹp dẫn Diệp Phong tiến đến tiểu quảng trường, dịu dạng nói:"nam tước đệ đệ của ta, đệ đến chỗ của ta thế nào lại dẫn theo nữ nhân vậy? Hay là đệ lo rằng mĩ nữ của ta phục thị không được chu đáo?"
Lôi Ân trước đây cùng với Sa Na đặc biệt biết rõ, giao tình cũng không nhạt. Diệp Phong nhìn nữ nhân phong tao vũ mị này, cũng thấy hứng thú, ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, vuốt ve cái mông phong mãn của nàng, cười nói:" Sa Na tỷ, ta hôm nay là bồi Ai Đức cùng Khải Đặc mà đến. Tối trọng yếu chính là để nhìn thấy nàng ta, vì vậy đâu có nghĩ đi tìm kiếm mĩ nhân."
"Lạc lac, nam tước đệ đệ của ta, lời của ngươi thật làm ta cảm động". Sa Na thân thể đang nằm trong vòng tay của Diệp Phong, vũ mị bên tai hắn nói nhẹ nhàng, làm cho tâm Diệp Phong như nổi lửa.
Bởi vì dừng chân tại đế đô, Lạc Khắc đối với Sa Na quả thật là một đại nhân vật, vì vậy mà nàng ta tặng cho Lạc Khắc không ít lễ vật. Hơn nữa mỗi lần Lôi Ân đến Tiêu Hồn lâu, nàng ta đều nhiệt tình tiếp đón, làm cho những người ngoài căn bản không hiểu rõ bên trong.
Ai Đức cùng Khải Đặcđều vô cùng hâm mộ khi thấy lão đại mình chiếm tiện nghi của Sa Na, miệng trước sau nói:"Sa Na tỷ, người cố mà cùng lão đại hoan hỉ nha. Nếu mà có những cô nương mới, gọi vài người tới cho bọn ta thưởng thức đi!"
"lạc lạc, xem hai người bên chàng tốt chưa kìa, đến chỗ ta thế nào mà có ít mĩ nhân được chứ? Chờ một chút, ta sẽ lựa chọn cho hai người!"Sa Na vũ mị liếc hai người một cái rồi vừa cười vừa đi.
"Mẹ nó, nữ nhân này thật là xinh đẹp, thấy rồi ta chỉ muốn đỗ gục!" Ai Đức nhìn thấy bóng lưng, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm miệng thiếu điều nhỏ nước miếng!
Tiêu Hồn lâu toàn là khách nhân cùng kĩ nữ, Diệp Phong tại tiểu trường liền tìm kiếm chỗ ngồi xuống, ôm Lộ Lộ trên đùi, nhìn các ca kĩ đang biểu diễn thoát y.
Thời này thì không có ngăn cấm biểu diễn thoát y, như ở địa cầu thật là tốt, trang phục thật là gợi cảm. Trang phục Quang Minh đại lục thật là đa dạng. Diệp phong ôm Lộ Lộ nhìn biểu diễn, trong lòng lắc đầu cảm khái.
tuy nhiên, Ai Đức và Khải Đặc không nghiêm túc ngồi xem, luôn cười nói to tiếng, thúc giục vũ nữ mau mau thoát y nhanh nhanh, nhằm thỏa mãn ánh mắt mọi người.
Diệp Phong buồn cười, thấy Lộ Lộ ngượng ngùng, mắt lộ vẻ tò mò, nhẹ giọng hỏi:"lần đầu tiên đến nơi này, cảm giác như thế nào?"
Lộ Lộ nghe vậy nép vào lòng ngực Diệp Phong, nhẹ nhàng nói nhỏ:" Nơi này thiệt là nhiều nữ nhân đẹp, như Sa Na vừa rồi chẳng hạn. Thế nhưng thật là phóng đãng có ý câu dẫn thiếu gia!"
"hắc hắc, Lộ Lộ ăn phải giấm chua à ?" Có nữ nhân vì mình ăn phải phải giấm chua, có nam nhân nào không thích, tự nhiên Diệp Phong cũng không ngoại lệ.
"Không dám, nô tỳ chỉ là thị nữ, làm gì có tư cách đó …" Lộ Lộ tự ti , cái miệng nhỏ nhắn nhẹ giọng nỉ non.
Diệp Phong nhìn thấy nàng tự ti vừa định an ủi nàng, thì đột nhiên nghe một tiếng quát lớn: "Ai Đức, Khải Đặc, các ngươi có im lặng xem biểu diễn không thì bảo, hay là các ngươi muốn khóc?"
"Mẹ nhà ngươi, ngươi quản được chúng ta à, cút sang một bên!" Ai Đức cùng khải đặc đồng thời trừng mắt nhìn sang bên trái, thấy một thanh niên anh tuấn vừa quát mắng.
"Mẹ nó, các ngươi là bọn hỗn đản, ỷ có chỗ dựa cầm thú phách lối nơi đây. Lão tử không quen nhìn cái lũ phế vật bọn ngươi!" Thanh niên tên La Tây nhằm phía bọn họ mà quát mắng.
Trời, tiểu tử này thế nào lại cùng bọn ta gây hấn. Diệp Phong quay đầu nhìn về phía La Tây, trong ánh mắt lộ vẻ không hiểu.
La Tây xuất thân là quý tộc, hiện là trung đội trưởng hoàng gia kị sỹ đoàn, thống lĩnh cả trăm người, binh thường rất là oai vệ, bây giờ lại có kẻ bất kính.
"Hừ, tiểu tử kia đánh nhau không?" Ai Đức cùng Khải Đặc đập bàn đứng dậy, chỉ vào La Tây nói.
" Bằng vào hai phế vật bọn ngươi, dám cùng chúng ta đoàn trưởng động thủ, dù sao cũng là đánh chết cầm thú, lão tử cũng không sợ!" La Tây trợn mắt khinh thường, y cho rằng nam tước cầm thú không thua sút đoàn trưởng đánh nhau bất bại tất cả đều là vận khí!
Nếu là bình thường, Ai Đức cùng Khải Đặc thật không dám cùng La Tây động thủ, bất quá bây giờ La Tây chỉ có một người, bọn họ còn có chỗ dựa là lão Đại. Hai tên bại hoại liếc mắt nhìn nhau, đứng dậy nhằm phía La Tây cùng động thủ.
Ba quý tộc, tại đại sảnh Tiêu Hồn lâu người thì vung quyền kẻ thì tung cước, lập tức khiến cho mọi người chú ý.
La Tây là ngũ giai Quang Minh kỵ sĩ. Diệp Phong nhìn ba người đánh nhau, rõ ràng vì bọn họ sao lại đánh nhau. Vì vậy buông Lộ Lộ ra, cười nhẹ, nhằm chỗ ba người đang hỗn chiến đi đến.
Xem một hồi, Diệp Phong bại hoại thừa dịp La Tây bị hai người công kích không chú ý xung quanh, liền không có phong độ dùng Tiêu Diêu Kiền Khôn bộ, lẻn đến sau lưng La Tây, điểm vào ba đại huyệt trên người y, làm y toàn thân nhất thời không thể nhúc nhích, cũng không thể nói chuyện, liền hoảng sợ.
"A! Lão Đại, ngươi sử dụng ma pháp gì thế?" Ai Đức cùng Khải Đặc thấy La Tây bị Diệp Phong khống chế không thể nhúc nhích, giật mình há hốc, thập phần tò mò không biết Diệp Phong như thế nào làm được. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Thứ ma pháp khốn kiếp gì, đây là tuyệt chiêu của lão tử. Đừng hỏi nhiều, xử lý hắn đi!" Diệp Phong khoa trương khẽ quát nhẹ, một cước hướng đến La Tây đang bất động trên mặt đất, nhằm thẳng khuôn mặt tuấn tú mà xuất chiêu.
Ai Đức cùng Khải Đặc thấy thế cũng không dám hàm hồ, cũng xuất cước nhằm vào La Tây. Đáng thương La Tây không thể nhúc nhích, toàn thân đau đớn, không thể đánh trả.
Ba tên nam tước quý tộc cầm thú giống như đám lưu manh, không có một chút phong độ điên cuồng đánh tên La Tây, miệng không ngừng quát mắng. Thấy tiểu trường toàn là khách nhân và kĩ nữ, trợn mắt há hốc mồm, sau lưng mồ đầy mồ hôi lạnh!
Nhìn mặt của La Tây, đội trưởng hoàng gia kị sĩ đoàn, Diệp Phong ba người không hề có ý định tha mạng. Dừng lại một chút nhìn y phục bị phá nát, toàn thân La Tây đều đầy thương tích. Ba tên bại hoại khoa trương dừng cước, đi về chỗ mình ngồi.
Nhật ngươi nha địa, lão tử không đụng đến ngươi, thế mà ngươi cứ nhằm lão tử mà đâm đầu vào. Diệp Phong đi vài bước, trong lòng thầm mắng, cảm thấy không tốt, trở về mà không cam tâm định đá thêm vào cước.
"Lôi Ân, đồ súc sinh, như thế nào mà dám đánh người của hoàng gia kỵ sĩ đoàn!" Phỉ Long đang ở tại quảng trường nhỏ bên trái căn phòng của U Nguyệt Nhi nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, đi ra nhìn thì thấy kẻ thù của y đang đánh thủ hạ của y, tức thì đại nộ, trực tiếp từ trên lầu nhảy xuống.
"Ai nha, Phỉ Long đoàn trưởng ngươi cũng đến chốn phong nguyệt này sao? Ta thật sự là lần đầu tiên thấy đấy!" Diệp Phong biết rất rõ mục đích của Phỉ Long lúc này, nhưng mà cơ hội để xỉ nhục Phỉ Long thế này làm sao lại bỏ lỡ được:"Gọi ngươi là ngụy quân tử một điểm cũng không sai, cái gì là Mạt La đệ nhất mĩ nam tử chứ, ta phi!"
"Ngươi muốn chết!" Phỉ Long nghiến răng nhìn Diệp Phong, thật muốn động thủ. Sa Na đột nhiên đi đến, khuyên nhủ:" Phỉ Long đoàn trưởng, hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình. Các ngươi sao có thể tại Tiêu Hồn lâu của ta đánh nhau được, các người có thể làm sập cả cơ nghiệp của tỷ tỷ đó a!"
Phỉ Long nghe thấy Sa Na nói, nghĩ lại chính y đường đường là hoàng gia kị sĩ đoàn đoàn trưởng, tại chỗ này đánh nhau cùng với cầm thú, truyền ra ngoài chắc người ta sẽ cười vào mũi, liền đó chỉ vào Diệp Phong nói:" Lôi Ân, ta dùng vinh dự của kỵ sĩ, hướng đến ngươi khiêu chiến. Giữa trưa ngày mai, tại đấu trường chúng ta cùng phân cao thấp!"
"Dừng, ngụy quân tử, giả đạo đức vừa vừa thôi, nói nhiều những lời phế thoại như vậy chỉ như là cưỡng gian lỗ tai ta mà thôi!" Diệp Phong trừng mắt nhìn Phỉ Long, tự thân đến bên La Tây, rồi giải khai huyệt đạo của y, rồi đáp lại Phỉ Long:" trả lại bảo bối trung đội trưởng cho ngươi. Trở về nhớ dạy dỗ y, không phaỉ bất cứ ai cũng đắc tội được đâu!"
Phỉ Long tiếp được La Tây, nặng giọng hừ một tiếng, cất bước rời khỏi Tiêu Hồn lâu. Trong lòng nổi lên sát khí đối với cầm thú nam tước!
Hai bên đánh nhau mà một bên đã chạy mất, tự nhiên là sẽ không đánh nữa. Diệp Phong nghĩ đến hôm sau còn phải cùng Phỉ Long quyết đấu, không còn tâm tư đâu mà chờ đợi, liền nói Sa Na cấp cho Ba Nhĩ, Ai Đức, Khải Đặc vài người sử nữ, lại trả tiền thay cho họ, sau đó dẫn Lộ Lộ rời khỏi Tiêu Hồn lâu!

/240