Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 66 - Chương 66

/120


Edit: Thảo My

Sau khi giúp Mẫu Đơn bôi thuốc xong, hai người đã thấy Túc Ly Mị ở bên kia, nhìn thấy dáng vẻ hắn đã vận công xong.

Quý Phi Nhi lập tức lo lắng hỏi: Hiện tại như thế nào? Nàng vẫn khỏe chứ?

Quả nhiên vẫn không được, độc này ta cũng chỉ có thể tạm thời giúp nàng áp chế, nhưng không cách nào giúp nàng bức độc ra, giống như Nguyệt Vô Tu nói, nàng tối đa chỉ có thể kiên trì được hai ngày, hai ngày sau nếu vẫn không có thuốc giải, người đó cũng không cứu được nàng.

Quý Phi Nhi biết, hắn đã tận lực.

Vậy lúc nào nàng có thể tỉnh lại?

Độc đã tạm thời áp chế, một hồi nàng có thể tỉnh lại.

Quý Phi Nhi nghĩ thầm, nếu như hai ngày sau, bọn họ thật sự không tìm được biện pháp cứu nàng, vậy cũng chính là mệnh của nàng rồi, dù sao nàng tuyệt đối không thể hy sinh Túc Ly Mị để đổi lấy thuốc giải, nàng cũng đã tận sức, không thẹn với lương tâm.

Nàng ngồi bên giường, quan sát Tố Hoa.

Nàng bị nhốt, ăn rất nhiều khổ sở, từ hai tay thô ráp của nàng có thể nhìn ra được. Ngược lại gương mặt này, mặc dù có vết sẹo rất kinh khủng, nhưng trên mặt da thịt lại đặc biệt mịn màng, mặt mày hơi nhíu, hình môi tinh xảo, ngược lại nàng có phần bảy tám phần giống tưởng tượng của mình.

Lúc nàng nghe nói Tố Hoa rất xấu, cho là Nguyệt Phi Yên xinh đẹp là thừa hưởng từ phụ thân nàng, cũng nghe nói Nguyệt Vô Tu lúc còn trẻ cũng là một mỹ nam, nhưng mà bây giờ xem ra, thì ra là giống mẫu thân. Nếu như không phải vì vết sẹo này, nàng nhất định là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Nguyệt Vô Tu đúng là không có mắt, lại nhốt nữ nhân tốt như vậy, còn thích nữ nhân chanh chua Lam Nguyệt kia, thật là không thể giải thích được.

Vắt một cái khăn, nhẹ nhàng lau mặt cho nàng, trong lòng đang mong đợi nàng có thể nhanh chóng tỉnh lại thì tốt rồi.

Nàng từ nhỏ đã không có phụ mẫu, trong lòng rất khát vọng tình thân, bây giờ nhìn Tố Hoa an tĩnh nằm ở đây, trong lòng nàng có cảm giác thật kỳ diệu, giống như thật sự nhìn thấy mẫu thân của mình.

Đây chính là quan hệ máu mủ.

Dưới sự mong đợi của nàng, Tố Hoa rốt cuộc từ từ mở mắt.

Mẫu thân, ngươi rốt cuộc tỉnh. Quý Phi Nhi hết sức vui mừng.

Đầu tiên Tố Hoa nhìn thấy chính là một nữ tử dung mạo hết sức xinh đẹp, nàng ấy lại gọi nàng là mẫu thân, nàng không thể tin nhìn nàng ấy: Ngươi. . . . . . Là Phi Yên?

Không sai.

Ngươi thật sự là Phi Yên, đã lớn như vậy. Nàng ấy run rẩy đưa tay ra nhẹ nhàng sờ sờ mặt của nàng: Năm đó thời điểm ngươi rời khỏi ta, chỉ là một tiểu anh nhi mới vừa ra đời.

Mẫu thân, ngươi chịu khổ, về sau ta bảo đảm, nhất định sẽ chăm sóc ngài thật tốt, hiếu thuận với ngài. Nàng quyết định, về sau nàng phải thay Nguyệt Phi Yên chăm sóc nữ nhân đáng thương này thật tốt.

Tố Hoa giống như ý thức được cái gì: Bọn họ làm sao chịu thả ta ra ngoài?

Bởi vì nữ nhi nghĩ biện pháp, giả vờ hợp tác theo chân bọn họ, điều kiện chính là thả ngươi ra ngoài, chỉ tiếc cuối cùng kế hoạch thất bại, lại bị bọn họ phát giác, hạ độc ngươi.

Hạ độc? Tố Hoa nghĩ tới.

Lúc ta ra ngoài, Lam Nguyệt nàng bức bách ta uống hết một chai độc dược, ta liều mạng phản kháng cuối cùng vẫn bị nàng án đổ vào, không ngờ nàng ác độc như thế, hiện tại lại muốn đẩy ta vào chỗ chết.

Mẫu thân, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm cách cứu ngươi.

Ừ. Tố Hoa gật đầu, đáy mắt tràn đầy nước mắt: Mặc dù Lam Nguyệt vẫn nói cho ta biết, nói ngươi căn bản không nguyện ý nhận mẫu thân ta đây, nhưng ta biết ngươi là hài tử ngoan, nhất định là có nỗi khổ tâm, cho dù ngươi thật sự không nhận ta, ở trong cũng có ẩn tình.

Quý Phi Nhi nhớ tới Nguyệt Phi Yên lúc trước, liền giải thích: Là Lam Nguyệt,




/120