Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 74 - Chương 74

/120


Lúc này, Mẫu Đơn đi vào thấy dáng vẻ Tố Hoa lúc này, bộ mặt đều có vẻ lo lắng.

Vương phi thế nào rồi?

Quý Phi Nhi cũng không khống chế nổi sự căm hận trong lòng nữa: A. . . . . . Thế nào? Mẫu thân của ta biến thành bộ dáng như bây giờ, sao ngươi có thể không biết xấu hổ đến hỏi như vậy.

Nàng không muốn đối xử với Mẫu Đơn như vậy, nhưng nhớ lại lúc Liễu Nhứ chết thảm, còn có đáng lẽ có thể thuận lợi cứu Tố Hoa ra, nhưng vì Mẫu Đơn mật báo mà trở nên như vậy, nghĩ đến bộ dáng yếu ớt của mẫu thân vừa bị độc phát, nàng vô cùng đau lòng, cũng không quan tâm tới thái độ lúc này.

Có ý gì hả? Mẫu Đơn nhìn nàng một cách vô tội: Phi Nhi, sao ta nghe không hiểu lời ngươi nói?

Ngươi cũng đừng giả bộ nữa, ta phải nói sự thật ra ngươi mới cam tâm sao? Nhìn đi, mẫu thân của ta sắp không xong rồi, trong lòng ngươi chưa từng có một chút xíu cảm giác tội lỗi nào, còn ở nơi này giả bộ người tốt cái gì? Nhìn dáng vẻ Quý Phi Nhi tức giận và vẻ mặt lạnh lẽo của Túc Ly Mị, trong lòng Mẫu Đơn cảm thấy nặng nề.

Chẳng lẽ chuyện nàng đi tìm Nguyệt Vô Tu bị bọn họ biết được?

Đáng chết, bọn họ lại theo dõi nàng! Chỉ là, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

Phi Nhi, vương phi biến thành bộ dạng này, ta cũng rất khổ sở, chỉ cần có thể cứu nàng, ta nguyện ý hy sinh tính mạng của mình, ta biết rõ vì quá đau đớn nên ngươi mới có thể nói ra lời như vậy, ta không trách ngươi.

Mẫu Đơn, ta thật sự không nghĩ tới, bây giờ ngươi sẽ trở nên dối trá như vậy, rõ ràng là ngươi mật báo cho Nguyệt Vô Tu, làm hại mẫu thân của ta chịu khổ vì thủ đoạn thâm độc của bọn họ, ta vẫn tin tưởng ngươi, coi ngươi như tỷ muội tốt của ta, ngươi lại phản bội chúng ta như vậy.

Vẻ mặt Mẫu Đơn vô cùng khiếp sợ: Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì? Ta làm sao có thể phản bội các ngươi chứ?

Nếu như không phải ta tận mắt thấy ngươi lén lén lút lút thừa dịp thị vệ không có ở đây đi tìm Nguyệt Vô Tu, chỉ sợ bây giờ ta vẫn còn tin tưởng ngươi vô tội. Quý Phi Nhi vô cùng đau lòng, làm cho nàng đau lòng nhất chính là bị chính người mình tin tưởng phản bội.

Sắc mặt Mẫu Đơn rốt cuộc trắng bệch: Các ngươi đều biết?

Mẫu Đơn, ta thật sự vô cùng thất vọng về ngươi, cho dù tất cả mọi người phản bội ta, ta cũng tuyệt đối không ngờ người này sẽ là ngươi.

Không. . . . . . Không phải như vậy, ta không có. . . . . .

A. . . . . . Chứng cứ đều đặt ở trước mắt, ngươi còn muốn nguỵ biện sao? Ta không bao giờ tin ngươi nữa!

Phi Nhi, ngươi nghe ta giải thích đã! Nàng tiến lên muốn kéo tay Quý Phi Nhi, lại bị nàng một phen hất ra, Mẫu Đơn lảo đảo một bước, sau đó lập tức té ngã trên đất, phun ra một búng máu.

Quý Phi Nhi giật mình, chuyện gì xảy ra thế này?

Túc Ly Mị nhíu mày một cái, như thế nào cảm thấy. . . . . . Dáng vẻ nàng giống như bị trọng thương?

Mẫu Đơn bò đến bên chân của Quý Phi Nhi một cách khó khăn, kéo làn váy của nàng: Phi Yên, tin tưởng ta, ta tuyệt đối sẽ không tổn thương ngươi, tin tưởng ta. . . . . .

Nói xong câu đó, nàng yếu đuối hôn mê bất tỉnh.

Mặc dù hành động làm việc của nàng vô cùng thất vọng, nhưng nhìn về mặt tình cảm lúc trước nàng cũng không muốn nhìn nàng ta gặp chuyện không may, cho nên Quý Phi Nhi vội vàng lo lắng ngồi xổm xuống tra xét tình huống của nàng.

Mẫu Đơn, ngươi làm sao vậy?

Nhưng Mẫu Đơn đã ngất đi, sắc mặt trắng bệch, còn có tia máu ở khóe miệng rất rõ ràng chứng minh không phải nàng giả bộ.

Làm thế nào bây giờ? Mẫu Đơn giống như có cái gì không đúng, Tiểu Bạch, chàng tới xem nàng đi. Hết cách rồi, mạng người quan trọng, coi như Mẫu Đơn thật sự làm ra chuyện phản bội các nàng, nàng cũng không nghĩ muốn cho nàng ta chết.

Túc Ly Mị đành phải đi tới, đơn giản nhìn một chút, vẻ mặt của hắn có chút nặng nề: Nàng bị trọng thương.

Cái gì? Tại sao lại bị thương, ai có thể đánh nàng thành bộ dáng này? Nếu như là Nguyệt Vô Tu vậy thì không khả năng, không phải


/120