Uy Lực Của Mẹ Ngốc Cực Phẩm

Chương 30.1: Gậy ông đập lưng ông

/2052


Chương 30.1: Gậy ông đập lưng ông

"Đúng! Tiêu Mộ vừa mới trở về liền trực tiếp lên lầu hai, em hiếu kỳ liền đi theo nhìn xem, kết quả Tiêu Mộ vậy mà muốn quấy rối! May mắn em chạy nhanh. Từ căn phòng kia chạy ra. Sau đó Tiêu Mộ liền uy hiếp em... Nếu như em đem sự tình hôm nay nói ra, anh ta liền giết em!" Giờ phút này, Mạn Khả Ny đã khóc như là hoa lê đẫm mưa.

Người phụ nữ, đều là diễn viên trời sinh. Lại một lần nữa Tiêu Tiêu xác định câu nói này lại phi thường có tính triết học "Chủ thượng... Tôi không có..." Tiêu Tiêu còn chưa nói hết lời.

Chỉ thấy Hiên Viên Liệt đột nhiên nắm hàm dưới Mạn Khả Ny: "Khả Ny, cô có biết nói láo với tôi cô gánh hậu quả gì không?"

Khí lực anh cực lớn, Mạn Khả Ny bị đau kêu rên: "em... Em... Không, nói láo."

Bốp! Bỗng nhiên Hiên Viên Liệt hơi vung tay, trực tiếp ném Mạn Khả Ny ở trên mặt đất: "cút."

"Liệt... Em thật không có nói láo, người đàn ông này, muốn phi lễ em, anh ta, anh ta thật nói muốn giết em." Mạn Khả Ny vừa nói vừa khóc lên. Cô không biết vì sao Liệt không tin cô, thế nhưng mà cô thật không cam tâm.

Mắt đen nhất thời trở nên âm lãnh: "Xem ra cô cũng không biết nói láo với tôi gánh hậu quả gì... Đúng không?" Tuy anh không có bất kỳ biểu lộ gì, giọng nói lại rõ ràng băng lãnh rồi.

Tiêu Tiêu nghi hoặc nhìn Hiên Viên Liệt, anh... Cứ như vậy tin mình? Cái này. . . Một ngày qua cô có thể lý giải phạm vi bên trong. Chỉ thấy Mạn Khả Ny khóc ở trên mặt đất.

"Liệt... Anh, Vì sao anh không tin em? Vì sao anh tin Tiêu Mộ? Em, em... Trong phòng tất cả người làm nữ đều thấy được em tiến vào phòng tiêu Mộ! Tất cả mọi người nhìn thấy em lúc đi ra từ gian phòng Tiêu Mộ có bao nhiêu sợ hãi! Em nói là sự thật." Cô gần như sắp gào thét, bởi vì Liệt vậy mà tin Tiêu Mộ không tin cô, để tâm Lí cô càng thêm mất thăng bằng.

"Khả Ny, tôi nghĩ, cô cũng không muốn chết. Nếu như cô lại tiếp tục, như vậy..." mắt Hiên Viên Liệt hiện lên nghiêm khắc...

Mạn Khả Ny nén xuống, loại ánh mắt này cùng với mắt thần Tiêu Mộ vừa rồi giống nhau... Đều là mang theo máu tanh, thân thể run rẩy đứng lên: "em... Em, hôm nay đi trước rồi." Cô nhanh chóng đứng lên, bởi vì cô biết rõ Liệt nói ra ngoài, sẽ không thu hồi lại. Nói không chừng thật sẽ...

Sau khi Mạn Khả Ny đi, Hiên Viên Liệt cũng không có nhìn Tiêu Tiêu. Đối với nghi hoặc trong mắt Tiêu Tiêu, anh cũng không có cho ra giải đáp, trực tiếp lên lầu hai.

Bên ngoài trạch viện hiên Viên Liệt.

Mạn Khả Ny đi mỗi một bước đều run rẩy, Tiêu Mộ cái Tiểu tử thúi này, không biết dùng thủ đoạn gì để Liệt tín nhiệm hắn như vậy, tốt! Núi xanh còn đấy lo gì không có củi đốt, a, ở bên trên hắc đạo cô cũng biết không ít người, sẽ có một ngày, cô tìm người giết Tiêu Mộ cái Tiểu tử thúi này!

"Tiêu Mộ, chúng ta chờ xem, hừ, xem mạng nhỏ ai khó giữ được trước!" Cô phẫn hận nói ra câu nói này.

"Đương nhiên là cô rồi!" Phía sau truyền đến giọng nói.

Bỗng nhiên Mạn Khả Ny quay đầu, chỉ thấy tiêu Mộ đứng sau lưng mình: "cậu... Cậu..."

Tiêu Tiêu câu lên một tia cười lạnh: "Mạn tiểu thư, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, không biết trước đó tôi nói với cô, cô còn nhớ rõ không?"

"cậu... Cậu... Làm sao ở đây."

"Đương nhiên là vì cô, bây giờ mới xuất hiện!" Lúc này, trong tay Tiêu Tiêu đã thêm một thanh nhỏ đao. Cô thảnh thơi thưởng thức.

"cậu... Cậu chớ làm loạn, nơi này cách trạch viện Liệt không xa, nếu cậu động thủ với tôi, tôi liền kêu lớn tiếng, nhất định Liệt sẽ nghe được. Ra tay với tôi, Liệt cũng sẽ không tha cho cậu!" mặc dù cô nói lớn tiếng, nhưng mà kỳ thật trong lòng cũng chột dạ, bởi vì nhớ tới ánh mắt đáng sợ của Tiêu Tiêu.

Xoát...


/2052