Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc

Chương 3

/46


 Tuy thích khám phá thế giới, muốn vi vu phượt tới những vùng đất xa xôi, muốn sang Africa cát gió tận tay bồng sóc những em bé da đen, những cậu trai tóc tết da màu đang dần bị miệt thị tách biệt tước quyền sống đấy, những bé gái chân trần chạm nắng môi nứt mắt hong cai sức làm việc vớ phần công lớn đôi phần tuổi ! Ước mớ ấy với cô như là bầu trời, to rãi và rộng lớn. Nhưng tận sâu trong cô gái 17, vẫn nhút nhát với nội tâm đã phải chặt xẻ vắt véo thành chai sạn với từng giây chạy nhảy. Cô vẫn biết... sợ.

Chiếc balo vừa đặt xuống ghế, nhón tay mảnh vạch một một đường dài trên mặt bàn 50cm, 1/3 chiếc bàn.

- Chỗ của cô.

Đôi ngươi nâu tròn rộ sau cặp kính dày cộm nhìn kẻ.ích.kỉ.kia .

" Gã quái gì đây? Có phải con trai hay không? "

Đã có câu: Đỉnh cao của im lặng là sự khinh bỉ tột cùng !

Thực hành chính sách ba không : không nhìn, không nói, không quan tâm ! Cô bước chân vào ngồi trong chiếc bàn vỏn vẹn 50cm. Cả đồng loạt một lần nữa 78 con mắt lại chỉa vào cô. Ngạc nhiên !

Mục tiêu của Bạch Dương là suất học bổng sang đất nước với những chú koala đeo mình trên thân bạch đàn hay lũ sóc Possum chạy ríu rít trên mái nhà, với món bánh Pavlova biểu tượng hay loại hình thể thao cricket cùng khúc con cầu sân cỏ chất lừ. Ngay từ khi 9 tuổi cô đã đinh hình cho mình hai từ " du học ". Ngay từ khi 9 tuổi cô đã phải trải qua những tồi tệ mà sứ mệnh là hai từ " cuộc đời " thiêng liêng ban tặng. Ngay từ khi 9 tuổi cô không dám chắc mình là người bất hạnh nhất nhưng cô chắc chắn mình nằm trong số những người bất hạnh nhất kia. Đến 16 tuổi khi chưa chớm thành cái con số 17, lại là " cuộc đời " viếng thăm cô. Cô không mạnh mẽ đến cường quật nhưng cô có thể khẳng định rằng chính cô không phải là người dễ ngã gục. Nếu có thể quỵ lụy, từ năm 9 tuổi cô đã chết đi cả một linh hồn.

Đêm sinh nhật thứ 17, cô lại đánh bạo vào giấc mơ những năm tháng 9 tuổi ấy. Đi du học_ và trở thành bác sĩ.


/46