Mị Công Khanh

Chương 243: Phiên ngoại: Huynh muội gặp lại

/245


Lúc này, đội nhân mã càng ngày càng gần, giờ có thể thấy rõ được gương mặt.

Trần Dung vẫn ngẩng đầu nhìn, lúc này gương mặt bọn họ đập vào mắt, nàng nhất thời kêu lên vui mừng, thả người nhảy xuống xe ngựa.

Đội ngũ kia nhìn thấy Trần Dung xuống xe, thì cũng huýt sáo một tiếng, sau đó, đồng thời dừng lại.

Ba kỵ sĩ giục ngựa đi ra.

Ba bóng dáng một lớn hai nhỏ vừa tới gần liền nhảy xuống ngựa xoay người quỳ xuống, hướng tới Vương Hoằng và Trần Dung dập đầu ba cái, trong trẻo kêu lên: “Phụ thân, mẫu thân!”

Vương Hoằng cúi đầu, nhìn ba nhi tử, mỉm cười nói: “Được rồi, đứng lên đi.”

Về phần Trần Dung, nàng đã lao tới trước mặt ba nhi tử, nhìn ngắm bọn họ, hốc mắt đỏ lên, chảy lệ muốn nói gì đó nhưng chỉ nghẹn ngào nức nở.

Lúc này, xiêm y của nàng bị ai đó kéo một cái.

Trần Dung kinh ngạc quay đầu, không đợi nàng nhìn kỹ, bóng người nho nhỏ đã kéo nàng phía sau, tiếp đó, bé đã đứng chắn trước mặt Trần Dung.

Ngửa đầu, Vương Quân với gương mặt lãnh tuấn như khắc ra từ khối băng nghiêm túc đánh giá ba huynh trưởng, chỉ thấy bé vươn ra bàn tay nhỏ, đầu tiên là nắm chặt, sau đó vung trước mặt ba huynh trưởng, so sánh thân hình cao lớn của bọn họ, lại so sánh nắm tay của bọn họ lớn hơn của mình không biết bao nhiêu lần, rồi thu bàn tay mình về đặt trước mặt xem xét, rốt cuộc bé thành thật buông tay ra, chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng dường như không có việc gì đi thong thả đến phía sau Trần Dung, đẩy nàng một cái, để nàng đứng trở về chỗ cũ.

Hành động của tiểu oa nhi vừa đột ngột lại cổ quái, cặp song sinh nhìn thoáng qua nhau, lên tiếng hỏi mẫu thân: “Mẫu thân, đây là ai vậy?”

“Ngốc quá, mẫu thân, đây là tiểu muội sao?”

Vương Túc khó khăn thốt ra hai chữ tiểu muội rồi lại nghẹn lời, sau đó nó vươn tay chỉ vào mặt oa nhi, gần như là đột nhiên lại cất tiếng cười to.

Vương Túc cười, Vương Lăng cũng đi theo cười ha hả, ngay cả khóe môi Vương Hiên cũng run rẩy, nhưng vẫn cố gắng duy trì uy nghiêm của Đại huynh.

Cặp song sinh cười lăn cười lộn, giọng nói lạnh lùng trong trẻo của oa nhi vang lên: “Các huynh cười cái gì?”

Cặp song sinh ngưng cười.

Bọn họ đồng thời nhìn về phía Vương Hoằng, đối diện với gương mặt lạnh nhạt như gió xuân của phụ thân, cặp song sinh cười hì hì, Vương Túc nói: “Phụ thân, đây là muội muội oai hùng của con đúng không?”

“Chúc mừng phụ thân đã được như ý nguyện, chúc mừng, chúc mừng.”

“Trong phạm vi Nam Sơn, hùng tuấn sơn thủy có vô số, sao phụ thân không ngừng cố gắng?”

“Đừng vội nói như thế.” Người nói câu này là Vương Túc, nó chắp hai tay sau lưng, học bộ dạng của Vương Hoằng chậm rãi đi thong thả, miệng lại thở dài: “Đây là thiên ý, đây là thiên ý mà!” Ngữ khí cũng học theo Vương Hoằng.

Lúc này, oa nhi ngửa đầu nhìn về phía Trần Dung, nghiêm túc hỏi: “Bọn họ đang cười cái gì vậy?”

Trần Dung nghẹn lời, nàng không thể nói cho nữ nhi rằng các ca ca đang giễu cợt diện mạo oai hùng của bé được.

Dưới ánh mắt trong trẻo của nữ nhi, Trần Dung nghiêng đầu, chớp mắt.

Vương Hiên đi lên một bước, khẽ quát: “Câm miệng!”

Hai chữ vừa thốt ra, hai đệ đệ quả nhiên lập tức ngậm miệng.

Vương Hiên tiến lên, cậu đi đến trước người muội muội, ngồi xổm xuống, rồi vươn tay bế muội muội, hạ giọng, nói với vẻ ôn nhu: “Quân nhi, ta là Đại huynh của muội.”

Vương Hiên từ nhỏ đã yêu nghiệt, đến hiện tại dung sắc đã quá mức xinh đẹp, vượt qua sự tưởng tượng của thế nhân, bởi vậy cậu luôn đeo mặt nã gỗ trên mặt, mặt nạ này được chế tác theo phong cách cổ xưa, đi đôi với mắt phượng yêu mị trên gương mặt cùng với nửa chiếc mũi cao lộ ra làn môi mỏng, vừa kỳ dị lại có khí chất của tướng lĩnh.

Vương Quân nhìn Vương Hiên, cất giọng trong trẻo gọi: “Đại huynh.”

Thấy muội muội không hề tránh né nhìn mình, dường như việc mình đeo mặt nạ chỉ là chuyện bình thường đối với bé, Vương Hiên cười nói: “Quân nhi, có muốn Đại huynh bỏ mặt nạ xuống không?” Giọng nói của cậu trong trẻo lại hơi trầm trầm, dụ hoặc lòng người.

Vương Quân lắc đầu.

Vương Hiên càng thêm tò mò, cậu bế tiểu muội tùy ý hỏi: “Vừa rồi Quân nhi vung quyền ở trước mặt các ca ca là có ý gì vậy?”

Vương Quân trả lời: “Ta đã đáp ứng mẫu thân, nhìn thấy các huynh thì đánh cho mỗi người một quyền.” Trên gương mặt tuấn dật tinh xảo của bé lộ ra một chút khó xử, bé cúi đầu, cất giọng non nớt: “Huynh đã thấy rồi đó, nắm tay của các huynh lớn hơn của ta, phụ thân đã nói qua, không nên dùng sở đoản của bản thân để công kích sở trường của người khác. Ta nghĩ rằng đành phải nuốt lời với mẫu thân thôi.”

Trong lúc ba người Vương Hiên ngẩn ngơ, Vương Quân mếu máo, nhìn sang Trần Dung rầu rĩ nói: “Mẫu thân, việc này chờ Quân nhi lớn lên chút lại nói sau.” Vừa nói, bé vừa giãy khỏi người Vương Hiên, đi thẳng đến bên xe ngựa, vươn tay nhặt đoản kiếm lạnh lẽo lên, tiểu nữ oa ôm kiếm trèo lên xe ngựa.

Đúng lúc này, cặp song sinh phản ứng lại, bọn họ đồng thời kêu một tiếng, một trái một phải xông về phía Vương Quân.

Hai huynh đệ đồng thời vọt tới bên xe ngựa, vén rèm xe, vươn tay về phía Vương Quân.

Vương Túc tươi cười, nó gọi với vẻ lấy lòng: “Muội muội đừng phiền não, muội để Nhị huynh bế một cái, Nhị huynh cho muội đánh một quyền, được không?”

Vương Lăng đã ở một bên ăn nói khép nép: “Quân nhi Quân nhi, lại đây để cho ta bế một cái.”

Đối với cặp song sinh mà nói, bọn họ mồm thì nói nhưng tay chưa bao giờ nhàn rỗi, bởi vậy, bọn họ vừa dỗ dành vừa nhanh nhẹn mau chân quăng đoản kiếm của Vương Quân sang một bên, mạnh mẽ ôm bé vào trong lòng.

Vương Túc bế muội muội, giơ cao nàng lên tới đỉnh đầu, tươi cười rạng rỡ kêu lên: “Quân nhi Quân nhi, đến Kiến Khang Nhị huynh sẽ mang muội đi chơi.”

Vương Lăng đứng bên cạnh muội muội, nó để muội muội cưỡi ở trên vai, vừa giữ người bé, vừa thét to lao ra.

Từ rất xa, hai huynh đệ cười vui không ngớt, nhưng tiểu nữ oa mà bọn họ dỗ dành lúc này lại nghiêng đầu, im lặng chớp mắt to, tò mò đánh giá bọn họ.

Vương Hiên đi đến bên cạnh Trần Dung, dựa vào người mẫu thân, vừa theo thói quen xoa bóp bả vai cho nàng, vừa nhỏ nhẹ thầm oán: “Mẫu thân, muội muội là nữ oa, sao người lại để cho bé nghịch kiếm đánh người vậy? Chẳng lẽ hai người thật sự muốn bồi dưỡng bé thành một người oai hùng sao?”

Nói tới đây, cậu liếc nhìn phụ thân.

Trần Dung mang vẻ mặt đau khổ, nàng lúng ta lúng túng nói: “Ta cũng không biết, có đôi khi ta chỉ tùy ý nói ra thôi. Lúc ấy các con nghe xong cũng không để ý, nhưng bé lại nhớ kỹ.”

Gương mặt nàng nhăn nhó: “Thanh đoản kiếm này là chính bé bảo hộ vệ đúc nên, khi đúc kiếm, bé còn canh giữ bên cạnh cả một ngày, kiếm vừa thành hình thì bé coi như trân bảo mà trân trọng.”

Nói tới đây, Trần Dung trông mong nhìn về phía con, nói: “Hiên nhi, con có cách nào để thay đổi muội muội con không?”

Vương Hiên không trả lời, cậu nhìn về phía phụ thân.

Đối với phụ thân vân đạm phong khinh, Vương Hiên cong khóe miệng.

Cậu nhìn Trần Dung mang vẻ mặt đau khổ, thản nhiên cười, nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân lo lắng chuyện về sau bé lập gia đình ư?” Rồi cậu tiếp lời: “Mẫu thân suy nghĩ nhiều quá rồi, bé là đích nữ của Lang Gia Vương thị, lại có phụ thân cùng ba huynh đệ chúng con che chở, cho dù trời sập xuống cũng không thể bị đè bẹp…… Ngay cả không thể lập gia đình, thì có thể tìm một hiền tế ở rể.”

Nhi tử này chính là một tri kỷ.

Trần Dung trầm tĩnh lại, cũng đúng, Quân nhi không giống mình, địa vị của bé tôn quý, cả đời không cần lấy chồng cũng được, bản thân đã lo lắng vô ích.

/245