Mối tình danh môn: Cục cưng trăm tỷ của Đế thiếu

Chương 35. Nhân nhượng, cô thấy không rõ

/1736


Chương 35. Nhân nhượng, cô thấy không rõ

Editor: Quỳnh Nguyễn

Danh Khả tựa hồ hoàn toàn không có chú ý tới đáy mắt cũng không có không hờn giận đi đến bên giường, theo thói quen đem chăn trở về trên giường, gấp xếp.

Không biết vì sao anh cũng cần phải dậy sáng sớm, hiện tại còn chưa tới 6 giờ rưỡi nếu cô nhớ không lầm Đại Công Ty cũng là chín giờ buổi sáng mới đi làm, anh dậy sớm như vậy là vì chuyện công ty quá nhiều bận quá sao?

Chờ cô gấp xếp chăn xong, thanh âm Thanh Mai ngoài cửa đã truyền đến: "Tiên sinh, tôi đưa cơm sáng tới rồi."

"Tiến vào." Bắc Minh Dạ thu hồi đáy mắt không hờn giận, ngồi xuống ghế tựa bên cạnh, nhìn Thanh Mai và Lan Hoa đem cơm đẩy tới.

Lan Hoa đem bàn trước mặt bọn họ mở ra, Thanh Mai đem cơm trong xe toàn bộ nâng đến trên bàn.

Không đi nhà ăn ăn điểm tâm là vì không muốn lãng phí quá nhiều thời giờ, mặc dù Danh Khả không rõ ràng nguyên nhân anh dậy sớm như vậy cùng mình lắm nhưng ít ra trong lòng đối với cách làm ấy của anh vẫn lại là tồn tại một chút cảm kích.

Mặc dù ngày hôm qua thân thể thật không dễ chịu nhưng hiện tại ngủ một đêm đã tốt hơn nhiều.

Cô đi đến bên cạnh cái bàn ngồi xuống nhìn anh một cái, thấy anh vẫn ngồi ở trên ghế vẫn không nhúc nhích trong lòng lại bắt đầu lo lắng.

Anh bất động, cô không dám quá làm càn chính mình ăn trước, nhưng mà ̣ cô đang vội, lại không ăn cô sợ không còn kịp rồi.

"Tiên sinh." Chờ Thanh Mai và Lan Hoa rời khỏi, cô khẽ hô.

Bắc Minh Dạ vẫn lại là bất động ánh mắt trói chặt trên gương mặt cô, xuyên thấu qua bao nhiêu bất an trên mặt cô càng thêm lo lắng , nhưng anh không để ý tới, vẫn ngồi nhàn nhã như cũ.

Không biết anh suy nghĩ cái gì, rốt cục cô vẫn lại là lấy ra cái chén, múc thêm một chén cháo nữa đặt trên mặt bàn gần anh: "Tiên sinh, ăn sớm một chút."

Nghe cô nói như vậy, Bắc Minh Dạ mới đứng lên, thân hình cao lớn dựa dẫm vào cô, cô vẫn lại là nhịn không được hơi hơi rụt rụt thân thể.

Nữ nhân này vẫn lại là sợ anh như vậy, một mực sợ hãi liền ngay cả tiếp sát của anh đều đã để cho cô cảm giác được bất an.

Anh không biết trong lòng mình tức giận cái gì, nhưng may mà không làm khó cô, ngồi xuống ở bên cạnh bàn, bưng bát cháo kia lên cúi đầu lặng không tiếng động bắt đầu ăn.

Danh Khả thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh nguyện ý ăn cô an tâm, vội vàng múc thêm một chén cho chính mình liền bắt đầu ăn điểm tâm, mới năm phút đồng hồ cô cũng đã ăn no cầm chén buông xuống lấy khăn giấy ướt ra đem khóe miệng lau khô.

Thấy anh bát không, Danh Khả lập tức múc một chén cho anh, Bắc Minh Dạ không do dự vài ngụm liền đem bát cháo kia nuốt vào.

Danh Khả chần chờ không biết nên mở miệng nói với anh cô muốn đi học như thế nào, sợ chính mình nói sẽ khiến cho anh mất hứng, ngộ nhỡ anh mất hứng, không cho cô đi mà nói, sự tình thật sự rất khó làm.

Tính nết người đàn ông này hoàn toàn không cho phép cô mò mẫn, cô thủy chung sợ hãi.

Không nghĩ tới Bắc Minh Dạ cầm lấy khăn giấy ướt cô dùng qua đem khóe miệng lau liền đứng lên rũ mắt nhìn cô, thanh âm đạm mạc, nhưng lại vẫn không tính là quá lạnh: "Lại vẫn ngồi làm cái gì? Em muốn muộn sao?"

Danh Khả trợn mắt, ngẩn ra qua đi mới đứng lên dùng lực lắc đầu: "Tôi không muốn, tôi không còn kịp rồi tôi muốn đi học."

"Nghĩ muốn đi học liền động tác nhanh nhẹn chút." Anh đi đến bên cạnh đem máy tính thu vào, mang theo đi nhanh đi ra ngoài cửa, hai bắp đùi thon dài kia làm người ta hoàn toàn dời không ra tầm mắt nhìn nện bước thong thả nhưng lại tựa hồ vài bước cũng đã đi ra cửa phòng.

Sau khi Danh Khả lấy lại tinh thần vội vội vàng vàng đi theo anh đi xuống lầu.

Trong sân, chiếc Maybach anh thường ngồi kia đã chờ ở nơi đó.

Trong lòng Danh Khả có phần hoảng, cô không muốn ngồi xe này đi học, xe này quá cướp đoạt mắt ngộ nhỡ bị người thấy cô từ Maybach xuống, những cái lời nói điên cuồng nhất định rất nhanh lưu truyền ra.

Người được bao nuôi, loại chuyện này trong trường học không phải chưa từng có nhưng nếu nhân vật chính Đại Học Sinh chính mình sau này như thế nào yên tam thoải mái ở chung các học sinh?

Thấy cô vẫn đứng ở nơi đó không muốn tới đây Bắc Minh Dạ không khỏi cau mi lên, quay đầu nhìn cô, không vui nói: "Thì ra em thật sự không thèm để ý thời gian."

Cô hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn anh, biết anh mất hứng, lại vẫn lại là không muốn qua đi, vẫn lại là chần chờ như thế.

Dật Thang bên cạnh nhìn cô một cái lại nhìn Bắc Minh Dạ rốt cục nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, đại khái là chiếc Maybach này dọa đến cô rồi."

Bắc Minh Dạ rốt cục hiểu được, xe này tại trường học bọn hắn quả thật quá cướp đoạt mắt, không chỉ có tại trường học cô liền ngay cả tại tất cả Đông Lăng, xe này cũng chỉ có một chiếc như vậy.

Biết xe này nhiều người liếc mắt một cái có thể nhìn ra cũng liếc mắt một cái có thể nhìn ra ai ngồi, toàn bộ thế giới chỉ có ba chiếc, tại Đông Lăng chỉ có anh mới có thể có.

"Đi lái một xe phổ thông tới đây." Rốt cục anh học thỏa hiệp, chỉ là không muốn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì muộn mà tràn ra khổ sở.

Dật Thang cũng bất quá thử nói cho anh ý nghĩ Danh Khả mà thôi chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ thỏa hiệp, nghĩ muốn anh trực tiếp đưa cô đi học.

Bắc Minh Dạ thỏa hiệp đây là lần đầu tiên anh ta thấy, anh tùy tùy tiện tiện như vậy liền hướng một nữ nhân cúi đầu... Hoặc là không thể nói rõ là cúi đầu, bất quá, hai chữ này anh ta cũng là rất ít sẽ thấy trên người anh.

Chiếc Maybach rốt cục bị lái đi, trở về trong garage, Danh Khả thở dài nhẹ nhõm một hơi, mà khi cô nhìn Dật Thang lái một chiếc xe tới một lòng nhất thời lại xiết chặt.

Cái gì kêu xe phổ thông? Này cho dù xe không hiểu xe cũng biết cực kỳ xa hoa, đây là xe phổ thông trong mắt Bắc Minh Dạ, nhưng cô không có biện pháp một chiếc này so với Maybach tốt hơn.

Cô kiên trì đi tới sau khi Bắc Minh Dạ lên xe cô ngồi xuống bên cạnh anh.

Nhìn nhìn thời gian trên di động một lòng nhịn không được lại lo lắng, cô không biết tập đoàn Đế Quốc ở nơi nào bất quá nếu như đem Bắc Minh Dạ đi rồi về trường học của cô thời gian chỉ sợ sẽ không kịp.

Nhưng mà đã như vậy cô gấp cũng không có biện pháp, không thể cầu bọn họ trước chính mình trở về trường học trước, nếu như cô dám mở miệng Bắc Minh Dạ có thể vươn ngang một cước đem cô giẫm xuống xe hay không?

Nhưng mà nếu như đến chỗ chân núi đem cô giẫm xuống xe để cho chính cô ngồi xe công cộng trở về cô tuyệt đối nguyện ý.

Xe chạy ra cổng Đế Uyển trực tiếp hướng chân núi chạy tới dọc theo đường đi Danh Khả cực kỳ gấp, phải biết rằng cho tới bây giờ cô đều là nữ học sinh ngoan ngoãn đi học cũng không muộn, cũng sẽ không vô duyên vô cớ vắng họp, mặc kệ trong mắt giáo viên hay là đồng học cô là cái người cực kỳ nghiêm túc và nhu thuận.

Nhưng mà để cho Danh Khả ngoài dự đoán là Dật Thang cũng không có trước đem Bắc Minh Dạ đưa đi tập đoàn Đế Quốc trước, mà là trực tiếp chạy đến cửa sau trường học cô.

Buổi sáng chỗ cửa sau này cũng không có người nhiều như vậy hơn nữa Dật Thang cố ý dừng lại địa phương khá xa cổng trường nơi này càng thêm không có bao nhiêu người nhìn đến.

Danh Khả ngầm may mắn xe không có dừng lại ở cửa trường học, mặc dù không dám xác định bọn họ làm như vậy là vì cô nhưng trong lòng đối với Dật Thang vẫn lại là có vài phần cảm kích.

Về phần người đàn ông bên cạnh cô liền hoàn toàn thấy không rõ, sớm như vậy thức dậy cư nhiên vì đưa cô trường học trước thấy thế nào cũng không thích hợp.

Nhưng cô không thấy rõ vẫn lại là không dám nói loạn cái gì đó cùng anh, tính tình anh thay đổi, căn bản không người có thể bắt được.

Nói sai rồi, xui xẻo là chính mình.


/1736