Mộng Tuyết Nguyệt

Chương 3 - Chương 2

/12


Tô Thần Mộng không biết bản thân mình làm sao ly khai nơi đó, chỉ biết khi mở mắt ra thì đã nằm trong căn phòng khách ***, mà đại ca hắn Tô Thần Lẫm cũng đã ở đó. Hắn vốn nghĩ bản thân vô cớ thất tung sẽ bị Tô Thần Lẫm quở trách, thế nhưng hoàn toàn không hề có, không biết đại nương có biết hay không? Liền trên đường về nhà hắn hướng Tô Thần Lẫm hỏi. Tô Thần Lẫm nói:

“Ta chỉ nói với nương là đệ đang ở Thiên Sơn học tập sinh ý, qua vài ngày sẽ về.”

Đối với sự săn sóc của đại ca cùng cha khác mẹ này, Tô Thần Mộng liền cảm thấy một trận cảm động.

Vừa vào cửa, đã thấy Tô Thần Liên đang sốt ruột chờ ở đó, nàng vừa thấy Tô Thần Mộng liền gần như khóc nức nở nói:

“Nhị ca, huynh cuối cùng cũng trở về.”

Tô Thần Mộng vỗ nhẹ đầu tiểu muội an ủi nói:

“Đừng khóc, ta không phải đã về rồi sao?”

Dù đã được Tô Thần Mộng an ủi, Tô Thần Liên từ nhỏ luôn thích vị nhị ca Tô Thần Mộng này cũng vẫn là thương tâm không ngớt.

“Phải rồi.” – Nàng dường như nghĩ đến cái gì liền nói. – “Nương biết huynh hôm nay sẽ về, có nói sau khi huynh về thì đến phòng khách gặp người.”

“Gấp như thế, có chuyện gì sao?” – Tô Thần Mộng hỏi.

Tô Thần Liên không vui nói:

“Muội mới vừa thấy bà mối Lý mụ tới, chắc là vì chuyện kết hôn của nhị ca a.”

“Không thể nào!” – Tô Thần Mộng cả kinh kêu lên.

“Mặc kệ thế nào, vào trước rồi hãy nói.” – Tô Thần Lẫm nói, lông mày hơi nhíu lại.

Huynh đệ hai người gật đầu liền sau đó bước vào cửa chính.

“Nhị thiếu gia!”

Tô Thần Mộng vừa bước vào phòng liền bị một người nhào tới ôm lấy, hắn cười nhẹ nhàng đẩy người nọ ra nói:

“Mính Thư, ta về rồi.”

“Nhị thiếu gia, người thất tung đã nhiều ngày, Mính Thư lo lắng gần chết!” – Mính Thư rưng rưng nói, vừa nói xong liền lập tức che miệng mình lại, nhìn trái nhìn phải, sau đó hạ giọng nói – “Đại thiếu gia từng phân phó chuyện này không được để phu nhân biết.”

Nhìn dáng đáp giống như kẻ trộm của Minh Thư, Tô Thần Mộng không nhịn được cười ra tiếng:

“Ha hả, mấy ngày không gặp, Minh Thư lá gan thế nhưng càng nhỏ.”

Minh Thư vừa nghe liền không vui nói:

“Cũng tại nhị thiếu gia vô cớ thất tung, đại thiếu gia sợ phu nhân biết sẽ đối với người trách móc nặng nề, cho nên mới nghiêm lệnh chúng ta không được nói.”

Đại ca một phen khổ tâm, Tô Thần Mộng tự nhiên là ghi nhớ trong lòng, hắn nhìn quanh gian phòng đã ở từ nhỏ, đột nhiên trong đầu lại xuất hiện một gian phòng khác, gian phòng hắn đã ở trước khi rời đi vẫn còn lưu lại một mùi thơm…

“Nhị thiếu gia, người làm sao vậy?” – Minh Thư thấy Tô Thần Mộng hồi lâu không nói chuyện liền lo lắng hỏi.

Tô Thần Mộng khẽ nhắm mắt lại, hắn muốn ném chuyện này ra khỏi đầu, nhưng rồi lại luyến tiếc, hắn đi tới bên giường ngồi xuống.

Minh Thư vô tâm tự nhiên không cảm thấy dị dạng trong lòng Tô Thần Mộng, hắn hỏi:

“Lần này người rốt cuộc được đi Tuyết Sơn như ý nguyện, Tuyết Sơn như thế nào? Có đúng hay không giống như trong sách viết a?”

Tô Thần Mộng trầm mặc trong chốc lát mới nhàn nhạt phun ra hai chữ:

“Rất đẹp.”

“Nhị thiếu gia, phu nhân cho mời!” – Lúc này một thị nữ tiến vào truyền lời.

“Biết rồi, ta lập tức đến ngay.” – Tô Thần Mộng đứng dậy hướng phòng khách đi đến.

Trong đại sảnh, cao cao ngồi ở thượng tọa dĩ nhiên là Tô phu nhân, tiếp đến bên trái chính là Tô Thần Lẫm cùng Tô Thần Liên hai huynh muội, phía bên phải còn có một đại thúc Tô Thần Mộng không nhận ra, bên cạnh ông ta là bà mối Lý mụ chính đang tươi cười lộ ra hàm răng vàng. Bà ta vừa thấy Tô Thần Mộng liền bước đến nghênh đón, đôi mắt đầy nếp nhăn nhìn hắn từ trên xuống dưới, trong miệng tấm tắc khen:

“Công tử hảo tuấn tú a, thật không hỗ là nhị công tử của Giang Nam thủ phủ Tô lão gia, vừa nhìn liền biết là vị quân tử đọc nhiều thi thư, ôn văn nho nhã”

Lý mụ nói thiên hoa loạn thụy (ba hoa chích chòe), thẳng đến Tô Thần Mộng nghe đến mặt nóng bừng, hắn không biết nên trả lời thế nào liền đến trước mặt Tô phu nhân thi lễ. Hôm nay Tô phu nhân tâm tình đặc biệt tốt, nàng lần đầu tiên trước mặt Tô Thần Mộng lộ ra khuôn mặt tươi cười, đi đến bên cạnh vị đại thúc kia hướng mọi người nói:

“Vị này là Trần đại quan nhân, là Thiên Sơn một đời thủ phủ, hơn nữa bản thân Trần đại quan nhân cũng là đường chủ Tịnh Nguyệt Giáo, Tịnh Nguyệt giáo chính là môn phái lợi hại nhất trên giang hồ.”

“Sau đó thì sao?” – Tô Thần Lẫm hỏi, một thân Tô gia đương gia tác chủ khí thế.

“Trần đại quan nhân có một nữ nhi tên là Hàn Mai, năm nay 18 tuổi, trời sinh là một mỹ nhân, hơn nữa cầm kì thi họa mọi thứ tinh thông, cùng với nhị thiếu gia các người thật sự là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi a!” – Lý mụ mở miệng nói, miệng cười không thể ngậm lại.

Tô Thần Mộng nghe xong lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm – “Quả nhiên giống như muội muội nói, là cho mình đề thân(cầu hôn) mà tới, thế nhưng chuyện này mình chưa bao giờ nghĩ tới a.”

“Ai!” – Tô phu nhân than nhẹ một tiếng nói – “Ta tuy rằng không phải sinh mẫu(mẹ ruột) của ngươi, nhưng tốt xấu gì cũng là trưởng bối, mẫu thân ngươi sau khi qua đời liền để lại ngươi một mình cô khổ linh đinh(bơ vơ?), hôm nay có một chuyện thân sự tốt như vậy, ta đã thay ngươi đáp ứng rồi, cũng tốt cho ngươi sau này có người bạn lữ(bạn đời) nương tựa suốt đời.”

Nghe Tô phu nhân nói một phen, Tô Thần Mộng thầm cảm thấy buồi cười, bà ta từ bao giờ quan tâm hắn như vậy chứ, hôm nay thay hắn tìm hôn sự này cũng không hỏi qua ý tứ hắn thế nào, hắn cũng không phải là con rối không có ý thức mặc người bày bố.

“Cái gọi là lớn nhỏ có thứ tự, đại ca còn chưa cưới vợ, ta làm đệ đệ sao dám tranh trước?”

“Cái này ngươi không cần lo lắng, chúng ta tuy là gia đình đại hộ(thế gia vọng tộc, nhà giàu) nhưng chưa bao giờ câu nệ loại tiểu tiết này, việc hôn nhân của đại ca ngươi ta sẽ từ từ tiến hành.” – Tô phu nhân tuy trên mặt vẫn còn dáng tươi cười, nhưng rõ ràng đã cứng ngắc đi rất nhiều.

“Nương, nếu nhị ca không muốn cưới thì thôi a.” – Tô Thần Liên một bên không vui nói.

“Câm miệng! Chỗ người lớn nói chuyện trẻ con sao có thể nói leo, ngươi nếu còn dám nói leo, liền trở về phòng ngươi đi!” – Tô Thần Liên một câu phản đối lập tức hứng lấy phẫn nộ của Tô phu nhân.

Tô Thần Liên tuy trong lòng đối với an bài của mẫu thân cực kỳ bất mãn nhưng lại không dám lỗ mãng, chỉ có thể bĩu môi ngồi yên không nói nữa.

Trải qua một trận ầm ĩ, bầu không khí lạnh đi rất nhiều, lúc này Lý mụ cười ha hả nói:

“Không biết ý tứ của nhị thiếu gia thế nào?”

Tô Thần Mộng dù sao cũng chưa đến hai mươi, có một số việc bản thân hoàn toàn không có chủ ý, nhất là loại hôn nhân đại sự này, cho nên hắn chỉ còn biết nhìn về phía đại ca, dùng ánh mắt hướng y xin giúp đỡ.

Tô Thần Lẫm từ đầu đến giờ chưa lên tiếng đến lúc này mới đứng lên nói:

“Việc này rất tốt, vậy chọn một ngày tốt đem hôn sự lo liệu đi!” – Nói xong liền phất tay áo rời đi.

Cái gì? Tô Thần Mộng nghe Tô Thần Lẫm nói liền sững sờ tại chỗ, cứ như vậy quyết định rồi?

Tô phu nhân thì cười đến thập phần xinh đẹp, thật tốt quá! Cuối cùng cũng đạt thành hôn sự này, như vậy vô luận là sinh ý hoặc là trên giang hồ cũng không có người nào dám động vào Tô gia.

Dưới tình huống có người hoan hỉ có người sầu bi này, không ai phát giác một nụ cười biểu tình gian kế đã đạt được.

~*

~Tô Thần Mộng trở lại Tô gia đã được nửa tháng, khí hậu ấm áp của Giang Nam khiến hắn hầu như quên đi cái lạnh giá của Thiên Sơn, kia vài ngày tại Thiên Sơn cũng đột nhiên cảm giác giống như không thật, xem như là một giấc mộng đã qua. Hiện tại tỉnh mộng, nhớ tới hết thảy chuyện lúc trước, Tô Thần Mộng biết bản thân đã thay đổi, hắn không còn cả ngày chui đầu vào trong đống sách, mà lại thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ hướng tới một hướng không rõ ràng mà ngây ra, trong đầu cũng luôn luôn lập lại mấy câu nói kia:

“Bệnh của ngươi chưa khỏi hắn sao có thể nơi nơi đi loạn vậy chứ?”

“Ngươi thân thể còn không khỏe, sớm trở về nghỉ ngơi đi!”

“Xem ra Tô công tử bệnh đã khỏi hẳn rồi, đã như vậy cũng nên đưa ngươi hạ sơn.”



Mỗi ngày nghĩ tới đây, Tô Thần Mộng lại nhíu chặt lông mày, trong lòng một trận chua xót.

Hôm nay, Tô Thần Lẫm đột nhiên đến tìm Tô Thần Mộng, vừa thấy mặt liền nói:

“Mấy ngày nữa là ngày đại hỉ của đệ rồi, chúc mừng!”

Tô Thần Mộng nghe xong chỉ bất đắc dĩ cười khẽ, gần nhất trong nhà hỉ khí dương dương(không khí vui mừng), nhưng bản thân hắn làm tân lang lại không có lấy một điểm vui sướng.

Tô Thần Lẫm nhìn đệ đệ của mình, tựa hồ cảm thấy gì đó, y hỏi:

“Ta nghe Minh Thư nói, đệ dạo này hay ngây người?”

“Ta không có a.”

“Thật sao? Minh Thư nói với ta, có người ngồi bên cửa sổ ngây ngẩn, cả sách rơi trên mặt đất cũng không biết, người kia là ai a?”

Tô Thần Mộng nhất thời nghẹn lời, trong lòng mắng Minh Thư thật lắm mồm.

Tô Thần Lẫm thấy Tô Thần Mộng không trả lời, liền chuyển trọng tâm câu chuyện nói:

“Ngày đó ta thấy mấy người đưa đệ xuống núi trên người đều có tuyết đọng, chắc là bọn họ ở trên đỉnh núi, đệ còn nhớ rõ hình dáng của người cứu đệ chứ?”

Tô Thần Mộng suy nghĩ một chút rồi nói:

“Xuất trần như tiên.”

“Y tên là gì?”

“Vân Tuyết Nguyệt.”

“Nguyên lai là y!”

“Đại ca biết y?”

Tô Thần Lẫm gật đầu nói:

“Trên giang hồ có câu: Thiên Sơn có công tử tên Tuyết Nguyệt, như mộng như ảo, giống như thần lại giống như tiên. Nghe nói chính là giáo chủ Tịnh Nguyệt giáo Vân Tuyết Nguyệt!”

“Tuyết Nguyệt công tử…” – Tô Thần Mộng trong miệng thì thào nhớ kĩ, nghĩ thầm nguyên lai mấy ngày kia chính mình quả thật ở Tịnh Nguyệt giáo, chỉ là trên giang hồ gọi bọn họ là tà giáo, mà bản thân lại thấy người bên trong cũng không phải là hạng người đại gian đại ác, cho nên mới không dám phán đoán bừa. Hôm nay nghe đại ca nói như thế, Tô Thần Mộng mới khiếp sợ không ngớt, nhất là nghĩ đến Vân Tuyết Nguyệt một người khiêm tốn như vậy, càng vô pháp đem hắn cùng giáo chủ tà giáo một đại ma đầu liên tưởng cùng một chỗ.

“Xem ra Tuyết Nguyệt công tử cũng không phải tội ác tày trời như trong đồn đãi, không chỉ cứu đệ, còn cho đệ ở lại đến khi khỏi hẳn bênh, nghe nói ngự hoa viên trong hoàng cung cũng không hơn được một phần mười mỹ cảnh của Tịnh Nguyệt giáo, trên giang hồ có bao nhiêu người muốn đến mà không có phúc kia, xem ra đệ cũng là nhân họa đắc phúc.”

“Vậy sao?” – Tô Thần Mộng từ chối cho ý kiến, xoay mặt hướng ra ngoài cửa sổ.

“Chẳng lẽ không đúng?” – Tô Thần Lẫm cười hỏi, thử thăm dò.

Tô Thần Mộng lắc đầu không nói gì, nghĩ thầm: người kia liền một câu giữ lại cũng không có, dây dưa lúc trước tính là cái gì đây? Tay hắn không tự chủ được khẽ vuốt đôi môi mỏng của mình.

Tô Thần Lẫm vẫn đứng bên cạnh Tô Thần Mộng chăm chú theo dõi hắn, con ngươi đen như mực chợt lóe tinh quang, trên mặt lộ ra nét cười người ngoài khó nhận thấy.

~*

~Giữa lúc Tô gia đang vội vàng xử lý hôn sự, ở nơi xa tại Tịnh Nguyệt giáo trên đỉnh Thiên Sơn lại đặc biệt vắng lặng.

Tuấn mỹ thiếu niên một thân tố y(áo trắng) chắp tay đứng bên vách núi, phía sau hắn là một thiếu niên tuấn tú, hai người chính là giáo chủ Tịnh Nguyệt giáo Vân Tuyết Nguyệt cùng Dạ Phi đường đường chủ Hàn Phi Hồng.

“Tra ra người kia là ai rồi chứ?” – Vân Tuyết Nguyệt vẫn không quay đầu lại, chỉ đưa mắt nhìn quần sơn la tràn vân vụ ở phía xa xa.

“Vâng, giáo chủ, người nọ gọi là Trần Khôn, nguyên bản là đầu mục một tiểu môn phái ở vùng Thiên Sơn, nhưng lại thường xuyên cùng đệ tử bổn giáo có điều lui tới, cho nên đối với sự tình của bổn giáo cũng có chút quen thuộc, sau đó hắn khắp nơi tự nhận là đường chủ Tịnh Nguyệt giáo, vơ vét tài sản tiền tài.” – Hàn Phi Hồng cung kính hồi đáp.

“Hiện tại hắn không ở Thiên Sơn?”

“Vâng, hắn hiện đang ở Giang Nam Tô gia…” – Hàn Phi Hồng nói đến đây thì ngừng lại, âm thầm quan sát phản ứng của giáo chủ.

Nhưng Vân Tuyết Nguyệt lại không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt nói một câu:

“Tiếp tục nói.”

“Theo đệ tử hồi báo, Trần Khôn đang muốn đem nhi nữ gả vào Tô gia, Tô gia tại Giang Nam là đại phú gia cho nên cũng có danh tiếng, sợ rằng Trần Khôn đem nữ nhi gả vào Tô gia là có dụng ý khác.”

“Vậy việc này giao cho ngươi toàn quyền phụ trách, nhớ kỹ phải toàn lực bảo vệ tính mạng của tất cả mọi người trong Tô gia.”

“Vâng, thuộc hạ xin cáo lui!”

Hàn phong lãnh liệt thổi qua vạt áo Vân Tuyết Nguyệt, nhưng y không cảm thấy hàn lãnh, vẫn như cũ đúng nhìn núi non xa xa, trong miệng nhẹ giọng ngâm:

“Viễn thụ yên vân miểu mang, không sơn tuyết nguyệt thương lương…”

/12