Một Nhà Hồ Ly Thân Thiết

Chương 18 - Chương 17

/37


Editor: phuogot_93

Bình thường vào thời điểm này, một cô gái trong sáng nên làm gì?

Có phải là hét chói tai rồi kéo đầu của anh ra?

Hô hấp của anh nóng rực phun trước ngực cô hơi tê tê, giống như có một dòng điện chạy qua người.

Tô Tiểu Ly cảm thấy cả người nóng lên, lỗ tai ong ong, cổ họng khô không nói nên lời.

Cô giống như bị rút sạch hồn phách, đờ đẫn cả người.

Vệ Nhiên thì ngược lại, chậm rãi nhấc đầu ra khỏi ngực cô.

Con ngươi đen phức tạp nhìn cô, một lát sau rốt cuộc vẻ mặt mới dịu đi một chút.

Bởi vì, mặt cô gái này cũng bị dọa sợ đến trắng bệch, vừa nhìn đã biết là một tờ giấy trắng không có kinh nghiệm gì.

Xem ra quả thật là ngoài ý muốn.

Hai tay anh đẩy vai cô ra, bản thân ngồi dậy thì cơ thể cô gái nào đó cũng bị trượt xuống.

Nhưng mà… Vấn đề lại tới.

Tư thế này của cô càng làm anh thấy… không thoải mái.

Nhắm mắt lại, hai tay để trên vai cô dùng sức hơn một chút, bạn Tô không khỏi kêu một tiếng.

“Đau ~~”

Ặc, thì ra không phải nằm mơ.

Thì ra mình thật sự ngã lên người Vệ sư huynh.

Linh hồn bạn Tô đang phiêu dạt tận đâu, rốt cuộc vào lúc hai tay Vệ đại công tử dùng sức cũng hồi hồn rồi.

Nhưng mà, giờ hai người mặt đối mặt, chóp mũi chạm chóp mũi.

Gần đến nỗi cô có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của anh. phuogot_d/dlqdn

Nếu chỉ cần người nào hơi động một cái là có thể hôn vào môi người kia.

Đương nhiên Vệ Nhiên cũng biết tư thế của hai người nguy hiểm như nào.

Anh không phải là thằng nhóc trẻ tuổi lỗ mãng, đương nhiên không phải là không có kinh nghiệm vào những lúc như này.

Bình thường, anh sẽ rất lịch sự kéo cô gái đó ra xa.

Đương nhiên, điều kiện đầu tiên đó là anh không có chút hứng thú nào với cô gái đó.

Nhưng mà, cô gái trước mắt này, nói như nào nhỉ…

Ba lần bốn lượt ngã vào lòng anh không nói, còn để cho người khác thấy gương mặt bị bóp méo của anh.

Nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng cô đã ngất nằm ở giường bệnh còn lấy đâu ra sức lực nữa?

Mà anh lại không thấy ghét.

Xem ra trong thời gian này anh từ chối nhiều cô gái quá, có lẽ anh nên suy nghĩ một người trong số đó làm bạn gái của anh?

Con ngươi đen lại nhìn vào bạn Tô mặt đỏ hồng.

Bị anh lườm, bạn Tô lập tức giật mình.

Ánh mắt này của Vệ sư huynh! Không lẽ là đang trách cô ngã vào anh?

Gào khóc, hình tượng trong sạch của cô!

Cô không cần cô không cần, cô không cần Vệ sư huynh cho rằng cô là loại người lăng loàn, dâm nữ như Phan Kim Liên.

Trong lòng bạn Tô đột nhiên bắt đầu cháy rực.

Cô đột nhiên giãy dụa, hai tay chống xuống muốn đứng lên.

Nhưng mà cổ tay lại bị một bàn tay to giữ lấy.

Nghi ngờ và xấu hổ nhìn Vệ sư huynh mà cô ngưỡng mộ, lại phát hiện ánh mắt Vệ sư huynh rất thâm trầm!

Éc… Không lẽ thật ra Vệ sư huynh không muốn cô đứng dậy?

Nhưng anh… Tại sao vẻ mặt anh nhìn cô lại ngày càng phức tạp…

Giống như cô là con mồi trước mắt anh vậy!

Bạn Tô bị suy nghĩ của mình dọa sợ, theo tầm mắt của anh nhìn đến, đột nhiên mở to hai mắt!

Cô cô cô, tay cô, đang đang đang ~~~ đặt ở bộ phận nào đó của Vệ Nhiên!!!

Hơn nữa, cái bộ phận kia có vẻ như đang từ từ… bành trướng ra!!!

o(╯□╰)o… Orz.

Tiểu Vệ Nhiên à, mày có cần thành thật như vậy không…

Nhìn lại đến Vệ đại công tử tay trái đang nắm cánh tay cô, tay phải giữ eo cô, ngoài ý muốn lại phát hiện eo bạn Tô rất nhỏ.

Bạn Tô còn chưa hiểu vì sao Vệ sư huynh giữ cô lại, vì thế vội vàng mở miệng. phuogot_d/dlqdn

“Vệ sư huynh, không phải em cố ý, tuyệt đối không… Uhm…”

Chỉ thấy chàng trai nào đó đột nhiên ôm eo cô, bàn tay dùng sức, mặt cô chôn vào vai anh.

Này này, đây là sao?

Bạn Tô từ chối hai lần, anh ghé sát vào vai cô nhỏ giọng nói: “Có người đến, không muốn bị nhận ra thì đừng động.”

Hô hấp của anh phun nhẹ vào vành tai cô, giống như lông chim nhẹ quét vào lòng cô, ngưa ngứa.

Bạn Tô lập tức ngoan ngoãn ghé trên người anh không nhúc nhích.

Vệ Nhiên rất hài lòng với sự phối hợp của cô, cúi đầu mình xuống, dán vào vành tai cô,




/37