Một Nhà Hồ Ly Thân Thiết

Chương 9 - Chương 8

/37


Editor: phuogot_93

“Ông nội nó, lại dám đi đánh lén cậu!” Tiểu Mễ đứng bật dậy, quay về chỗ ngồi của mình “Sư đệ của Mặc Phàm mà cũng dám động vào, tớ thấy người này chắc là chán sống rồi.”

So với Tiểu Mễ đang kích động, Tô Tiểu Ly lại rất bình tĩnh.

Bởi vì dù sao cô cũng là một người chơi khá lâu rồi.

Tuy mới chơi được hơn nửa tháng nhưng cô chưa từng xem một trận tiến công chiếm đoạt thực sự, càng không quan trọng việc lên cấp là hàng đầu.

Hôm nay bị một người giết như vậy cô lại cảm thấy có hứng thú với trò chơi hơn.

Đó là cách khuấy động trong thế giới trò chơi, anh PR tôi, tôi nổi lên nhờ PR của anh, một người đẹp như cô sẽ trở thành một ngôi sao mới nổi, sau đó cô sẽ dùng sự quyến rũ chinh phục cả giang hồ.

… Bạn học Tô quả là bình tĩnh, nhưng mà tư tưởng bình tĩnh này thật không bình thường =.=

So với bạn Tô nào đó bĩnh tĩnh thì Tiểu Mễ có vẻ vẫn tức giận.

Đang chạy lên kênh thế giới soàn soạt gõ chửi mắng:

“Vừa rồi là ai ở sườn núi đánh lén Tiểu Ly Miêu mau lăn ra đây cho lão nương!!”

“Vừa rồi là ai ở sườn núi đánh lén Tiểu Ly Miêu mau lăn ra đây cho lão nương!!”



Cô ấy mới gõ được mấy lần thì thấy khung chat riêng nhảy ra:

Mặc Phàm nói với bạn: Cô ấy ở đâu?

A! A a! A a a!

Mặc Phàm đại thần!!!

Tiểu Mễ kích động đánh chữ “Ở ngay phía sau tôi!”

Cô hưng phấn ngoái cổ về phía sau gọi bạn Tô nào đó đang nhìn hình ảnh nhân vật tử vong để YY: “Ly tử! Sư huynh nhà cậu đến rồi kìa!”

“Phụt---”

Anh tới thật đúng lúc.

Cũng không hẳn, bạn nam nào đó vừa đăng nhập trò chơi thì nhìn thấy trên kênh Thế giới có người tên Mễ Mạnh Mẽ đang tức giận chửi mắng.

Nếu là ngày thường, nhìn thấy có người như vậy anh thường tắt kênh Thế giới.

Nhưng hôm nay anh lại nhìn thoáng qua, trùng hợp lại thấy được ba chữ Tiểu Ly Miêu.

Trong trò chơi không cho đặt trùng tên, nói cách khác, người bị giết chính là Tiểu Ly Miêu mà anh biết.

Là kẻ nào chán sống rồi?

Con ngươi đen thoáng qua một vệt sáng.

Ngón tay thon dài lập tức gõ bàn phím, nhắn riêng cho Mễ Mạnh Mẽ “Cô ấy ở đâu?”

Mới vừa đánh xong dòng chữ này thì nghe một giọng nam kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) vang lên bên tai.

“Ôi! Thân ái, cậu đến rồi à?”

Tiếng hét hưng phấn chói tai này là từ một bạn học nam mở cửa phòng ký túc xá ra nhìn thấy người nào đó đang ngồi.

Nhưng cậu ta nhanh chóng phát hiện mình bị bỏ lơ thật mất mặt, bởi vì người kia đang chăm chú nhìn máy tính, không hề chú ý đến cậu ta.

Cậu ta thấy người bạn cùng phòng đẹp trai mặc chiếc áo len màu trắng, lại nhìn khuôn mặt rỗ của bản thân, thật buồn.

Đúng vậy, ai bảo cậu chọn đúng lúc người ta lên trò chơi thì lại nhảy vào quấy nhiễu.

Huống hồ tiểu sư đệ của người ta đang xảy ra chuyện.

Sau một phút, Tô Tiểu Mễ sống lại ở thành Phượng Tường bên cạnh đá Luân Hồi.

Mặc Phàm đã chờ cô ở đó từ trước.

Nhìn thấy anh ở phía sau, phản ứng đầu tiên của Tô Tiểu Mễ là ngẩng đầu, mỉm cười, sau đó cung kính gọi một câu “Sư huynh~~~”

Mới vừa nịnh hót được một câu đã nhìn thấy khung chat yêu cầu tổ đội của sư huynh.

Tô Tiểu Ly vội vàng đồng ý.

Lập tức có thông báo: [Bạn đã gia nhập tổ đội! Người chơi Mễ Mạnh Mẽ đã gia nhập tổ đội]

Gì? Sao Tiểu Mễ cũng gia nhập?

Tô Tiểu Ly gõ vào khung chat tổ đội: “Mễ, sao cậu vào đây?”

“Mễ cái đầu cậu, lão nương ở ngay sau lưng cậu, gõ cái gì?” Tiểu Mễ cũng không quay đầu lại, khinh bỉ nói một câu, cũng không biết Mặc đại thần nhìn trúng điểm nào của Ly tử nữa…

Chàng trai mặc áo trắng nhẹ vung tay áo, triệu hồi con thú Cửu Thiên Ly Hỏa hiện ra.

Anh tao nhã đi tới, sau đó mời cô cùng cưỡi thú.

Tô Tiểu Ly cảm thấy kinh hãi.

Không phải đâu? Sư huynh nhà cô sao lại mời cô ngồi chung con thú này.

Vì thế cô hỏi “Sư huynh, có phải anh không?”

Im lặng hai giây, chàng trai áo trắng nhẹ nhàng đáp “Ừ, lên đây đi.”

Gì? Không lẽ sư huynh nhà mình đang an ủi cô bị giết, cho nên đồng ý cho cô cùng ngồi chung sao?

Tô Tiểu Ly nhấn đồng ý.

Chỉ thấy cô gái áo trắng cũng nhẹ nhàng bay lên, ngồi ở trước chàng trai áo trắng, hai người dính sát vào nhau, thân mật khăng khít, Cửu Thiên Ly Hỏa ngửa đầu lên trời gào một tiếng, đưa hai người chạy theo hướng ra ngoài thành Phượng Tường.

Có lẽ bởi vì phong cách lạnh lùng của mỗ nam nên ngay cả đùa giỡn MM cũng bớt phóng túng đi nhiều, chỉ nhẹ nhàng thổi bay vạt áo choàng của cô phẩy nhẹ lên người anh.

Nhưng mà đây chỉ là hiệu quả trên hình ảnh quan sát bình thường.

Còn trên thực tế, trong tổ đội hai người Mặc Phàm và Tiểu Mễ đang ép hỏi chuyện bạn học Tô bị đánh lén.

Mặc Phàm: “Nói tọa độ cụ thể lúc bị đánh lén.”

Mễ Mạnh Mẽ: “Ở sườn núi…” Còn cụ thể thì không biết.

Bạn Tô nào đó nghĩ nghĩ, hình như gần đấy có hai cái cây và tảng đá.

Mặc Phàm: “250 250.” (ngu ngốc, vô dụng)

Gì… Cô không nhớ ra cũng bình thường thôi mà, cần gì nói cô ngốc!

Tô Tiểu Ly tức giận nhìn màn hình.

Mặc Phàm: “Tọa độ vừa bị đánh lén?”

Hai cô im lặng… Thật quá đáng sợ, anh ta có thể nhớ được cả tọa độ nữa.

Nhưng bạn học Tô rất buồn bực, nhìn nơi cô bị giết, toàn là số gì gì đó.

Ngay sau đó, trên kênh Thế giới, một người con trai nào đó xuất hiện.

Thiên lý truyền âm [Mặc Phàm: Truy nã người chơi Tuyết Diễm, thưởng 10 vàng.]

Trong trò chơi, mỗi ngày đều có người bị giết, có người vì vui sướng nhất thời đi giết người, sau đó bị người khác dùng tiền truy nã, chẳng có gì hiếm lạ cả.

Nhưng nếu có dính líu quan hệ với người nổi tiếng thì lại không giống rồi.

Hơn nữa, người nổi tiếng này lại là người tao nhã lịch sự giống như một vương tử thật – Mặc Phàm đại thần!

Lập




/37