Mùa Hạ Có Mưa Tuyết

Chương 1: Chap 1

/3


Chap 1

Hàn gia là một gia tộc vô cùng hùng mạnh, nắm trong tay tập đoàn EV cùng hàng ngàn công ty con hoạt động trên nhiều lĩnh vực. EV được coi như con rồng của châu Á, mà đầu rồng chính là ngài chủ tịch Hàn Khắc. Chủ tịch Hàn có hai hậu duệ chưa từng được người đời biết đến. Có rất nhiều lời đồn về hai người con này. Họ vốn là một trai một gái, nam dung mạo tuấn lãng, thông minh hơn người, nữ trí tuệ sắc bén, vạn phần xinh đẹp. Nhưng chưa hề có ai cạy mở được bàn tay che lưới trời của Hàn gia, cho đến khi EV gặp hàng loạt các biến cố mang tính lịch sử.

... ...... .........

Ngày 18 tháng 6 năm 2005

Năm nhà máy sản xuất vũ khí hạt nhân trực thuộc EV đồng loạt xảy ra vụ nổ nhiệt hạch, sản sinh Plasma.

EV thiệt hại hơn năm tỉ Dollars Mỹ.

Ngày 14 tháng 7 năm 2010

Nhà máy dược phẩm siêu quy mô tại trung tâm thành phố bốc cháy. Đội cứu hỏa quốc tế tham gia dập lửa. EV chịu trách nhiệm hoàn toàn cho mạng sống của 5000 công nhân tại nhà máy.

Ngày 12 tháng 8 năm 2014

CEO của tập đoàn EV - Hàn Khắc tử vong cùng với con tàu mang số hiệu GS-143 do vụ nổ phân tử phóng xạ.

EV ngay lập tức bước vào giai đoạn chuyển giao quyền lực tạm thời. 70% cổ phần của ngài cố chủ tịch được giao cho Hàn phu nhân - Vu Mẫn quản lí. Hai hậu duệ của ngài Hàn Khắc lập tức được công bố, Hàn Kiệt và Hàn Phong, một trong hai sẽ là người thừa kế hợp pháp cho đến khi EV vượt qua đại nạn liên hoàn, bước vào giai đoạn ổn định.

Đêm nhận được tin ngài chủ tịch qua đời, Hàn gia lâm vào cảnh trầm mặc. Hàn Phong đứng chết chân giữa sàn nhà lạnh lẽo, bờ vai nặng trĩu chứa đựng  từng giọt nước mắt của Hàn Kiệt. Cô vòng tay ôm lấy lưng anh, sắc mặt tối sầm, con ngươi tràn đầy bi thương, sắc bén liếc về phía chiếc ghế mây đặt gần kề cửa sổ.

Vu Mẫn ăn vận cao quý, dáng người thanh mảnh, vẻ mặt lạnh lùng ngồi tựa lưng đối diện với đêm tối. Hàn Khắc...Hàn Khắc...trong đầu bà lặp đi lặp lại không ngừng hai từ ngữ, lại nhìn về phía con gái Hàn Phong.

Hai tay trắng như tuyết ôm chặt lấy thắt lưng đang run rẩy của anh trai, đôi mắt nhìn Vu Mẫn tỏa ra luồng khí lưu đối địch, mà Hàn Kiệt cũng ô, chặt em gái vào lòng.

Sợi dây xích gắn kết tâm hồn hai người hôm nay như có gai, quật vào lòng Vu Mẫn đau ê ẩm.

Căn phòng tối đen tĩnh mịch, Hàn Phong bất động không ngừng quan sát vẻ mặt Vu Mẫn, tay không chịu rời Hàn Kiệt, giống giữ lấy một phần trái tim mình.

-Anh Hàn Kiệt sẽ rời đi cùng với con.

Không khí bị xé rách bởi giọng nói lạnh lẽo như gió đông của Hàn Phong.
Vu Mẫn đặt một ngón tay lên khóe môi, nheo mắt đánh giá con gái mình, đột nhiên cười lạnh.

Đúng lúc này, một cơn gió thổi tung bay tấm rèm cửa sau lưng Vu Mẫn, hệt như đôi cánh màu đen của ác quỷ.

Hàn Phong lạnh sống lưng, đôi tay càng thêm kiên định giữ lấy anh trai như báu vật.

Đêm ấy mùa hạ, nhưng trong lòng Hàn Phong lạnh như gặp trận mưa tuyết.
Vu Mẫn lặng ngắt, đứng lên khỏi chiếc ghế mây bên cửa sổ, duy trì nụ cười khinh bạc rời khỏi Hàn gia.

Cánh cửa sau lưng Hàn Phong như ma xui quỷ khiến, từ từ đóng sầm lại.

... ...... ...... ..........Hai năm sau.... ...... .......

Một ngày mùa hạ của thành phố A đông vui náo nhiệt.

Ánh mặt trời vàng rực, mấy trôi qua trời xanh. Dưới ánh dương như lửa, hoa trà màu trắng bừng bừng khí thế, chiếu bóng lên gương mặt vạn phần xinh đẹp trong căn phòng.

Hàn Phong hé mắt, mi tâm giãn ra đón nắng sớm. Cô đưa tay cầm lấy cốc nước đặt trên tủ cạnh đầu giường, hít sâu rồi uống một ngụm.

Chất lỏng lành lạnh trôi qua yết hầu khiến cô thanh tỉnh trong nháy mắt. Lần nữa ngã đầu xuống gối, Hàn Phong quay người sang, khẽ xoa đôi má của Hàn Kiệt:

_Anh trai! Dậy thôi!

_Ừ! - Hàn Kiệt lười biếng nhấc mí mắt, thuận tay đem Hàn Phong ôm vào lòng, đầu tựa lên cần cổ thanh mảnh của cô.

Anh phả ra một hơi nhẹ nhõm:

_Tối qua anh ngủ rất ngon.

_Em biết.

Hàn Kiệt nhổm dậy, ấn xuống trán Hàn Phong một nụ hôn rồi cười rạng rỡ như đóa hoa trà nở tung ngoài cửa sổ.

Một năm trôi qua kể từ ngày cha Hàn Khắc qua đời, anh em Kiệt - Phong rời khỏi Hàn gia, chuyển đến thành phố A sinh sống. Hàn Phong hay gặp ác mộng hơn Hàn Kiệt, chủ yếu là mơ về người cha đã khuất. Hàn Phong chỉ duy nhất thể hiện con người thật trước mắt Hàn Kiệt, hàng đêm như con mèo rúc vào lòng anh. Hàn Kiệt rất thương em gái. Thế nhưng...

_Phong, em không định cho anh khoảng trời riêng hả?

Hàn Kiệt trong bộ áo ngủ kẻ sọc, bất đắc dĩ vò tóc, điệu bộ lúc này lại như một cậu trẻ dỗi hờn.

Hàn Phong nghe vậy hơi trầm mặc. Anh trai đã trưởng thành, hai tháng trước chính thức được nhận vào bệnh viện trung ương thành phố A làm việc. Hồi nhỏ cha Hàn Khắc hay bất mãn việc Hàn Phong cứ chui vào trong chăn Hàn Kiệt rồi ôm anh ngủ khì.Cô không để tâm, nhất mực dán vào người anh mới an lành yên giấc.

Hiện tại thế nào cũng không tiện nữa, cô cảm thấy khuôn ngực anh ngày càng rộng lớn an toàn, bờ eo săn chắc, cần cổ tỏa ra mùi nam tính quyến rũ.
Hàn Phong hơi lạnh mặt, mắt nhìn xuống sàn nhà.

_Chiều nay em đi thành phố K thực tập, ít nhất vài tháng nữa mới trở về.

Hàn Kiệt hơi khựng lại, bước đến xoa đầu em gái, bi thương nói nhỏ.

_Anh sẽ gọi điện cho em.

_Ừ. - Hàn Phong gạt tay anh ra, đi vào trong phòng tắm. Căn phòng nhanh chóng bốc hơi nước mờ mờ.

Hàn Phong nhìn chính mình trong gương đến hơi thất thần.

"Anh trai thân yêu, thói quen của em là một thứ khó bỏ, nhưng hãy cho em thời gian từ bỏ. Em sẽ vì anh làm tất cả mọi điều. "


/3