Mỹ Nhân Như Họa

Chương 2 - Chương 2

/103


Thẩm Họa này vừa bệnh, ngược lại dẫn đến chú ý của Hầu phủ, Hồng Ngọc đi nhanh, trở về cũng nhanh, đầu tiên là buông xuống màn tơ che cho Thẩm Họa nằm ở trên giường, vừa làm vừa nhỏ giọng vui mừng nói: Em truyền lời, nói cô nương ngài nổi lên bệnh sởi, bên lão phu nhân lại kêu phu nhân Hầu phủ tới đây thăm ngài. Hiện tại, phu nhân đang ngồi ở phòng ngoài đấy.

Lúc Hồng Ngọc đi mới vừa rồi vẫn còn đang khó chịu thay cô nương mình, hiện tại nhìn Hầu phủ coi trọng cô nương như vậy, quả nhiên vẫn nhớ tới tình thân. Mặc dù cô nương không bằng được huyết thống ruột thịt Hầu phủ, nói thế nào cũng là một nửa máu mủ tình thâm người Tiêu gia.

Thả hết màn tơ xung quanh, nàng ngồi chồm hổm xuống lướt qua một chút bệnh sởi càng nghiêm trọng trên mặt Thẩm Họa, lại bắt đầu khó chịu. Cô nương là một người số khổ, ngày thật tốt vừa tới thì lại bị bệnh, bệnh sởi này thế tới hung hăng, lúc đi trên mặt còn là trắng noãn hoàn mỹ, trở lại đã nghiêm trọng hơn nhiều, không nhịn được lại rơi nước mắt nhỏ giọng trấn an, Cô nương tuyệt đối đừng sợ, em sẽ mời đại phu đi vào.

Thẩm Họa lại luống cuống vội vàng bảo Hồng Ngọc đừng khóc, chỉ nói mình không có gì không thoải mái. Hồng Ngọc lại cho rằng cô nương chịu đựng, nhìn càng khó chịu, cô nương dung mạo như hoa như ngọc, tuyệt đối đừng bởi vì bệnh sởi này phá hủy, trong lòng yên lặng cầu nguyện, bèn vội vàng lui ra ngoài mời đại phu đi vào.

Thẩm Họa hời hợt là thật, chỉ có mới vừa bôi lên một lát đấy mang theo hơi đau nhói, hiện tại trừ gương mặt này nhìn sắp nát, cái khác tất cả đều tốt. Ba đại phu tiến vào theo khuôn phép cũ, thay nhau bắt mạch, hỏi nàng ngứa không, nàng đáp ngứa, hỏi nàng đau không, nàng cũng đáp đau.

Sau đó ba người bèn bắt đầu xì xào bàn tán thảo luận, một người đại phu trong đó lại bảo nàng vén tay áo lên đưa cánh tay ra, lảm nhảm phát biểu giải thích đối với mẩn đỏ trên cánh tay nàng. Lúc đầu, nàng còn hơi thấp thỏm thuốc dán của lang trung giang hồ này lừa gạt bị người phát hiện, nhưng nhìn ba đại phu không cảm giác chút nào lại cảm thấy trở nên nhàm chán.

Nàng trợn to hai mắt nhìn chằm chằm một chỗ màn trên đỉnh đầu, màn là màu xanh thẫm. Thẩm Họa nhớ tới lúc cha mẹ còn sống thì phụ thân len lén gạt mẫu thân dẫn nàng bò nóc nhà đi ngắm sao. Khoảng chừng cũng là lúc này, Giang Nam đầu mùa hè, gió thì ấm áp, hoa thì thơm, bầu trời phủ sao vừa lớn vừa sáng, hình như thấy càng thêm động lòng người so với mỗi đêm từ cửa gỗ bên ngoài.

Nàng nhớ phụ thân, cũng nhớ mẫu thân, cho nên càng thêm thật hạnh phúc đi tiếp thay bọn họ.

Lúc này Hồng Ngọc vén lên màn tơ đi vào, ba đại phu lui ra khỏi khuê phòng đi đến kết luận, không hợp thủy thổ, sợ là dị ứng đối với một số phấn hoa phương bắc, còn nói loại thân thể cô nương mềm mại từ nhỏ có hương nữ nhi này như Thẩm Họa, nói bệnh sởi không có lây bệnh gì, uống mấy thang thuốc thì có thể qua được.

Thẩm Họa nghiêng người nghiêng tai nghe bọn họ bẩm báo không lớn không nhỏ với phu nhân Hầu phủ ở phòng ngoài, trái tim lơ lửng của Hồng Ngọc khi nghe đại phu nói vấn đề không lớn thì rốt cuộc để xuống, nhỏ giọng nói: Cô nương, ba đại phu này đều là giỏi nhất trong kinh thành, phu nhân thật sự thương cô nương chúng ta.

Mặc dù đại phu không nhìn ra đầu mối, Thẩm Họa cũng không muốn cười nhạo y thuật của bọn họ. Lang trung giang hồ tà môn lệch thuật nhiều, có đôi khi điều phối thuốc chính là chuyên môn khắc chế những đại phu mở y quán này. Nàng nữ giả nam trang ba năm ở Hàng Châu, không thể so với những tiểu thư yểu điệu nuôi trong khuê phòng kia, nhìn nhiều, nghe nhiều. Phái nữ xem bệnh vì kiêng kỵ có nhiều bất tiện, chỉ có thể bắt mạch, nếu không phải sinh mạng đe dọa, thì đại phu không thể thăm dò trước mặt, chẩn sai cũng không ít.

Chợt, bức rèm che va chạm lanh lảnh vang lên tiếng leng keng leng keng, Thẩm Họa biết là phu nhân Hầu phủ đi vào.

Ánh mắt của nàng tập trung toàn bộ ở trên người vừa tới, trước kia nghe mẫu thân nhắc tới qua loa, vị Trần thị này là vợ kế của Hầu Gia Tiêu Cảnh Châu hiện nay, được gả vào Hầu phủ tính phải có hai mươi năm rồi. Bà ta mặc một bộ bối tử hoa văn hình mây Như Ý màu cây nghệ, trên đầu cài trâm, tai mang khuyên tai vàng khảm Đông Châu, hết sức cao quý đoan trang.

Thẩm Họa mặc nhiều nam trang, thời gian tới Hầu phủ nhớ mình là đại cô nương Thẩm gia, ít nhất ở trước mặt Trần thị nàng không thể giống như trước đây vậy, khẽ chống người lên hành lễ với Trần thị, đè thấp đầu xuống, rủ mắt, nhàn nhạt kêu một tiếng, Phu nhân, Thẩm Họa nơi này thất lễ.

Trần thị bảo Thẩm Họa ngẩng đầu lên, Thẩm Họa bèn giống như con cừu nhỏ nghe


/103