Mỹ Nhân Như Họa

Chương 51 - Chương 51

/103


Editor: trang bubble

Hôm sau, sáng sớm Tiêu Tĩnh Dư đã tới Kỳ Lân cư, thường ngày bởi vì Tiểu Kỳ Lân thích làm ầm ĩ, buổi sáng thông thường thì Thẩm Họa ngủ không yên ổn, hiện giờ tuy cậu nhóc không ở nhà, nhưng lại tới một Dư tỷ tỷ.

Thẩm Họa bị Mộc Quỳ khẽ gọi đại tiểu thư tới, lông mi dài mềm mại của nàng rung rung, một đôi mắt sáng mang theo hơi nước mông lung chậm rãi mở ra, còn có bảy tám phần mờ mịt lười biếng. Nàng ngồi dậy, nhìn chằm chằm bức tranh chân dung treo trên tường xa xa bàng hoàng một lúc, mới vừa tỉnh táo thêm một chút, lúc chợt quay đầu nhìn Mộc Quỳ bưng chậu nước tới, hỏi: Còn chưa có thư nhà của Tiêu tướng quân sao, lúc này cũng bao nhiêu ngày rồi?

Mộc Quỳ ngửa mặt lên trời suy nghĩ một chút, nghiêm túc tách đầu ngón tay tính số ngày, cuối cùng trả lời: Đã gần nửa tháng rồi.

Lần trước đã nói gần nửa tháng.

Là có mười chín ngày không có thư nhà tới rồi. Một lúc lâu, Thẩm Họa lẩm bẩm một câu.

Mộc Quỳ phản ứng kịp cười khúc khích, vắt khô khăn mặt đưa cho biểu tiểu thư, cười híp mắt nói: Tiểu thư là nhớ tướng quân chúng ta thôi, ngày cũng tra rõ ràng như vậy.

Thẩm Họa bị Mộc Quỳ nhạo báng không phải một lần, lần này nàng lại sững sờ. Đúng vậy, làm sao nàng lại tra ngày rõ ràng như thế? Nhất định là mưa dầm thấm đất, thời gian cậu nhóc ở đây cả ngày lẩm bẩm không thấy phụ thân.

Lâu không thấy thư nhà như vậy, có thể nghĩ tới trừ phiến loạn bên Hoài Châu nhất định là khó khăn chồng chất, Tiêu Dịch cũng không có thời gian tự tay viết thư. Đột nhiên, mí mắt nàng nhàn nhạt nhảy lên mấy cái, Thẩm Họa lập tức dặn dò nói: Muội bảo Mộc Cẩn thăm dò tình huống Hoài Châu một chút, nếu Dục Ca Nhi trở lại nhất định sẽ hỏi một chút khi nào phụ thân cậu trở về.

Vâng. Mộc Quỳ len lén liếc một cái, vui vẻ khom người lên tiếng.

Đợi Thẩm Họa rửa mặt xong rồi, Tiêu Tĩnh Dư ngồi ở phòng khách vừa vặn uống xong một ly Bích Loa Xuân, vẫn còn hệt như đang ghen chết nói với Hồng Ngọc bên cạnh, đại ca quả nhiên thiên vị, đồ tốt đều đưa Kỳ Lân cư. Tuy là nói như vậy, nụ cười trên mặt vẫn không giảm nửa phần.

Dư tỷ tỷ! Tỷ tới thật sớm.

Tiêu Tĩnh Dư buông ly trong tay, ngước mắt, đáp lại bằng một tiếng cười sảng lãng, Trong phủ buồn bực nhàm chán, nên dậy sớm chút. Ta tới là cho muội muội xem một thứ.

Nói rồi giở ra thiếp mời ở trước mặt Thẩm Họa, Tiêu Tĩnh Dư lắc đầu một cái nghi ngờ cảm thán, Cũng là ly kỳ, phu nhân nhà này mời ta rất nhiều lần, lần này ta lại mặt không ngờ đưa thiếp mời tiệc trà đến Hầu phủ.

Ý tỷ tỷ là. . . . . . Muốn đi đến cuộc hẹn?

Đương nhiên muốn đi, muội muội theo ta cùng đi, chúng ta cũng thuận tiện chăm sóc lẫn nhau. Sau khi muội ăn bữa sáng, chúng ta sẽ đến chỗ tổ mẫu xin phép, để người làm chuẩn bị xe ngựa cho chúng ta. Muội muội cảm thấy được không?

Miệng Thẩm Họa đầy vui vẻ đồng ý, bởi vì nàng rõ ràng thấy nụ cười gian xảo của thiếu nữ, hai người ăn ý mười phần. Thẩm Họa quá rõ tác dụng của tấm thiệp mời này, Tiêu Tĩnh Dư mới vừa lập gia đình, Tiêu lão phu nhân và Trần thị nhìn cực nghiêm, sẽ không cho phép Tiêu Tĩnh Dư bắt chước lúc cô nương động một chút là nữ giả nam trang ra ngoài.

Mà tấm thiệp mời như giống như là một trận mưa đúng lúc, lúc này, không chỉ có Tiêu Tĩnh Dư muốn ra phủ, Thẩm Họa càng muốn. Nàng muốn đi ra ngoài gặp gỡ với Tống Tử Quận, nói rõ ràng chút với hắn mới phải. Cầu hôn này cũng phải cần nói sách lược, tránh cho cuối cùng Trạng Nguyên Lang tới Hầu phủ mũi dính đầy tro. Ở trong lòng Thẩm Họa, nàng có một chút áy náy nói không được, nói không rõ đối với Tống Tử Quận.

Tiêu lão phu nhân thấy thiếp mời, dĩ nhiên là không có lý do gì nhốt Tiêu Tĩnh Dư nữa, dặn dò Tiêu Tĩnh Dư và Thẩm Họa mấy câu phải chú ý quy củ khắp nơi, hai người vội lên tiếng đồng ý. Tiêu lão phu nhân nghĩ tôn nữ mình là một kẻ khác người, vừa vặn bên cạnh có Thẩm nha đầu trông coi chút, Tiêu Tĩnh Dư cũng có thể thu lại mấy phần tính tình, vậy mà hai người đã sớm là một cái thuyền giặc rồi.

Hai người vui mừng xuất phủ, lên xe ngựa Hầu phủ, bánh xe ken két, đi về phía có phải là chỗ phu nhân nhà kia mời hay không, cũng không thể biết được.

Nhưng ngay khi xe ngựa Hầu phủ lái vào đường cái Kim Lăng thì ngay sau đó trong một chiếc xe ngựa khiêm tốn đậu ở khúc quanh lại vang lên tiếng của một phụ nhân, Mộc Lạp Thị, chuyện ta đồng ý ngươi đã làm được, ngươi đồng ý ta thì sao? Hiện tại nàng ta đã bị ta dùng thiệp dẫn ra ngoài, ngươi biết nên làm như thế nào chứ?

Ngụy phu nhân coi trọng chữ tín khiến lão thái thái An gia đột nhiên phát bệnh nặng, dẫn ra con trai của Tiêu tướng quân, thật là diệu kế. Hôm nay lặp lại chiêu cũ, phu nhân đúng là để ta thấy một nữ tử thông minh nhất cũng thức thời nhất. Mộc Lạp Thị ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời, chuyện đồng ý phu nhân nhất định sẽ làm được, còn có thể khiến phu nhân. . . . . . Dùng lời Hán các ngươi nói thế nào. . . . . . À. . . . . . Sẽ làm phu nhân trộm cá




/103