Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ

Chương 10

/221


Ở đây không có một ai bất bình dùm, ngược lại đều mang vẻ mặt được lợi.

Chỉ là chờ sau khi Vũ Mị trị liệu xong, lúc cô lại đi vào, ngay cả Vũ Mị cũng không muốn truy cứu.

Lần này thì cô càng không rõ, ở đó nói: "Này, cậu bị người đụng phải, ít nhất cũng phải muốn tiền thuốc men chứ?"

"Muốn cái gì chứ?" Vũ Mị thờ ơ trả lời: "Cậu không nhìn thấy trên xe kia có dấu hiệu à, đó hơn phân nửa chính là xe của Mậu Ngạn Ba."

"Mậu Ngạn Ba?" Lưu Diệp đặc biệt kinh ngạc, một phút trước vẫn còn thấy người ở trên ti vi, một phút sau liền chạy ra đụng người.

Hơn nữa hiển nhiên Vũ Mị không nhìn nhầm, hắn nói xong rất nhanh lại có người nói tiếp: "Đúng là xe của Mậu Ngạn Ba, đoán chừng là thập đại phụ nữ cố ý lái đến khu người nghèo chúng ta để khoe khoang đấy, kết quả vui mừng quá, mới không khống chế được tốc độ xe."

Những người khác cũng nghị luận ầm ĩ theo, thế Lưu Diệp mới biết thập đại phụ nữ đó cũng xuất thân từ loại người nghèo như bon họ, mặc dù trong lòng là đàn ông, lại chỉ vì những thứ vinh hoa phú quý kia, vẫn bất cứ giá nào làm phẫu thuật chuyển giới, bây giờ xem như là lửa bùng lên, không chỉ kiếm được nhiều tiền, còn vào giới diễn viên, tóm lại lửa cháy khủng khiếp.

"Loại người đó, chúng ta căn bản không chọc nổi."

Gần như tất cả đồng nghiệp đều bàn bạc như vậy.

Lưu Diệp không nghĩ tới ở loại địa phương này còn có người như vậy.

Vào buổi tối khi đang làm việc, đúng lúc Mậu Thần tới.

Vừa nghĩ tới đối phương cũng mang họ Mậu, Lưu Diệp liền cảm thấy thở cũng không ra hơi, cô cũng dứt khoát không đếm xỉa đến phần hoa hồng ít đến thương cảm, cố ý hỏi Mậu Thần.

Mậu Thần thật sự ngoài ý muốn, qua một hồi lâu mới nói: "Thật xin lỗi, cùng họ chỉ là có quan hệ trên gien, ngoại trừ ở cùng một cở sở nhận lấy số tiền sinh hoạt ra, cũng không có liên hệ khác, hơn nữa tôi nghĩ người lúc ấy lái xe cũng không nhất định là Mâu Ngạn Ba, anh ta không có nhiều thời gian rảnh rỗi lái xe đến khu người nghèo chơi như vậy, cậu không biết công việc của anh ta nặng nề như thế nào đâu."

Lưu Diệp lại thấy không hài lòng, ở đó vội vàng nói: "Coi như không phải bản thân anh ta, nhưng anh ta cũng ở trên xe, xuống xem người bị đụng một chút, đưa người ta đến bệnh viện cũng là việc nên làm mà..."

Cô đang ồn ào như vậy, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh ồn áo rất lớn ở bên ngoài truyền đến.

Sau đó dường như người trong mấy căn phòng được bao xung quanh đều chạy hết ra ngoài.

Cô cũng tò mò đứng lên, chờ khi theo những người đó đi ra, chỉ thấy tất cả mọi người đều vây quanh phòng khách nhìn vào một chỗ nào đó.

Hơn nữa Lưu Diệp nhanh chóng chú ý tới, ở trong vòng vây có một người trẻ tuổi mặc đồng phục màu đen.

Tinh thần phấn chấn, những người đó bất kể là biểu cảm hay phong độ đều hoàn toàn không cùng một tầng lớp với những người mà bình thường cô tiếp xúc.

Lúc này đứng trước mặt người kia chính là Vũ Mị bị đụng thương, mặc kệ là vẻ mặt hay giọng nói của người nọ đều mang cảm giác khuất tôn giáng quý, đeo bao tay màu trắng, vẻ mặt nhàn nhạt trần thuật: "Chào ngài, tôi là trợ lý Hòa Sơ của Mậu Ngạn Ba tiên sinh, đối với việc ngài bị thương, Mậu Ngạn Ba tiên sinh cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, về phần chi phí điều trị thuốc men, Liêu tiên sinh cũng sẽ phụ trách, xin ngài yên tâm."

Nói xong lời khách sáo, người nọ giống như đang diễn kịch, phô trương rất lớn xoay người rời đi, những người vây xem xung quanh, đều là một bộ dạng không dám thở mạnh, ở lúc người kia xoay người, rõ ràng căn bản không đụng được, cũng đều rất nhanh nhường đường, sức mạnh này quả thật giống như trên thân người kia mang một cái vòng bảo vệ vậy.

Bo.Cong.Anh~di,e,,n,da,n.l..e.qu..yd.on

Lưu Diệp không nhìn nổi cái này, không nhịn được phỉ nhổ một câu, làm bộ làm tịch cái lông gì chứ... Nói xin lỗi, mà một chút thành ý cũng không có cũng thôi đi, lại còn có đức hạnh này...

Kết quả không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nói thành lời, vừa vặn lỗ tai của người nọ còn đặc biệt thính, ở trong hoàn cảnh huyên náo như vậy lại vẫn có thể nghe được, còn nhanh chóng quay đầu tìm người vừa nói.

Lưu Diệp sợ hết hồn, ánh mắt của đối phương lại sắc bén như vậy, cô rất sợ phiền phức, nhanh chóng rụt người về phía sau.

Cô cũng không biết đối phương có nhìn thấy mình hay không, có điều rõ ràng biểu cảm trên mặt người kia từ ngạo khí biến thành khinh thường, giống như đang cười nhạo cô chỉ biết nho nhỏ nói thầm không dám thò đầu ra.

Thật ra thì Lưu Diệp cũng rất buồn bực, nếu như đổi thành thế giới kia, cô đã sớm đứng ra mắng thứ người như thế rồi, ở cái thế giới này, việc cô không thể làm nhất chính là xuất đầu lộ diện.

Chờ sau khi những người đó, Vũ Mị ngược lại vô cùng vui mừng, tất cả đồng nghiệp xung quanh đều một bộ Mậu Ngạn Ba thật tốt mà, quả nhiên là người quý tộc mà, gì đó gì đó, Lưu Diệp nghe đầy một lỗ tai ca ngợi, quả thật cũng sắp cảm thấy tam quan* của mình vặn vẹo rồi.

*Tam quan: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.

Lưu Diệp thở dài, không ngờ ở đâu cũng có đặc quyền giai cấp làm cho người ta bực bội như vậy.

Nhưng mà nếu Vũ Mị cũng cảm thấy vô cùng tốt, cô tự nhiên không còn gì để nói, chính là gần đây khẩu vị Vũ Mị không tốt, có lẽ là lượng hoạt động sau khi thân thể bị thương quá nhỏ, hơn nữa bình thường bọn họ ăn cơm đều trong căn tin của trường học, thật sự cũng không có gì ăn.

Lưu Diệp nhìn ở trong mắt, liền nghĩ nếu không thì mình làm chút gì cho Vũ Mị ăn, bằng không Vũ Mị đang trong giai đoạn cần dinh dưỡng, không ăn cơm cũng không tốt.

Cô cũng phải đi chợ bán thức ăn lân cận nhìn một chút, chỉ là phần lớn đều là loại đồ ăn nhanh, chỉ cần dùng lò vi sóng hâm nóng lên là được, trước kia cô có thử mua một chút, phát hiện ăn những thứ này còn không ngon bằng mỳ ăn liền.

Cuối cùng đi hai, ba cái chợ bán thức ăn, cuối cùng cô mới mua được một chút rau cải tươi, có điều giá xương sườn rất đắt, cô nhìn đi nhìn lại, cuối cùng chỉ mua một chút.

Phòng bếp đều có tại chỗ, chỗ ở của bọn họ cũng có, chỉ là những đấng mày râu kia không có ai nghĩ đến việc chủ động nấu cơm.

Hơn nữa bên trong chất đầy đồ ngổn ngang, quả thật giống như một đống rác, cô mất sức nửa ngày mới thu dọn xong.

Cuối cùng mang hết những thứ dầu muối kia lên, lúc cô ở nhà có cùng mẹ học làm đồ ăn một lần, lần này cô liền nhìn bầu vẽ gáo mà làm.

Đồ ăn đều là món ăn gia đình rất bình thường, chỉ là rất lâu rồi chưa từng ăn, trong khoảng thời gian ở chỗ này, không phải ăn cơm tập thể thì cũng là ăn ở quán ăn bên ngoài, như loại đồ ăn mang theo mùi vị gia đình này cũng rất lâu chưa được ăn.

Bo.Cong.Anh~di,e,,n,da,n.l..e.qu..yd.on

Lúc cô đang xào rau cũng cảm thấy nước miếng chảy ròng, rõ ràng đều là món ăn rất đơn giản, nhưng nói thật, muốn ăn trong thời gian dài, vẫn là loại món ăn gia đình này hợp khẩu vị nhất.

Nghĩ như vậy cô mới vừa xếp thức ăn ra bàn, đã có tên ngửi được mùi mà mò tới.

Ở đó chảy nước miếng hỏi: "Mùi gì vậy, cậu nấu thế nào mà lại thơm như vậy."

Nói xong liền ngay cả đũa cũng không thèm cầm, trực tiếp hạ thủ bốc thức ăn, kết quả bị đồ ăn nóng hổi mới ra lò làm cho kêu oa oa.

Lưu Diệp bị dọa đến phát hoảng, nhanh chóng che chở thức ăn của mình, chỉ là tránh được sói đói lại không tránh được mãnh hổ, cô còn chưa bưng đồ ăn ra bàn, một vòng quỷ đói đã đứng ở cửa rồi, không nói hai lời liền đoạt mất cái đĩa trong tay cô.

Lưu Diệp căn bản không thấy rõ những người kia làm kiểu gì, cũng chỉ trong chớp mắt, cái đĩa vừa rời tay, cô đuổi theo giằng lại, chỉ thấy cái đĩa kia nhẵn bõng rồi.

Miệng cô hết há ra lại khép vào, những đồng nghiệp rất quen thuộc kia, lúc này nét mặt nhìn cô đều không đúng, cái biểu cảm tôi đói tôi đói kia, quả thật 囧 chết người...

Đợi cô trở về nhìn canh xương, chỉ thấy canh xương rất bình thường rất gia đình cũng không còn, cô nhớ cái đó hình như còn chưa nấu xong thì phải...

Mới đầu Lưu Diệp còn tưởng rằng những đồng nghiệp này chỉ là đói bụng, nhưng chờ khi những người đó lại thúc dục cô đi mua thức ăn, thậm chí không đợi cô đi mua, cũng đã hỏi thăm chỗ bán xong chủ động sau khi mua về, Lưu Diệp mới chợt cảm thấy không đúng lắm.

Nếu mọi người bình thường đều không có cơm ăn thì cũng thôi đi, nhưng vấn đề là trong những đồng nghiệp này có thể có vài vụ làm ăn rất tốt, dù sao cũng có thể ăn cơm quán, bọn họ cũng thiếu ăn à?

Lại nói món ăn do chính cô làm ra nên cô rất rõ, chỉ là những thứ dầu muối tương dấm rất bình thường, không có chút khoa trương nào, là mùi vị gia đình cực kỳ bình thường... Đợi chút...

Lưu Diệp bỗng nhiên trợn to hai mắt, đúng vậy!!!

Món ăn gia đình...

Ngoại trừ không nhiều những người may mắn có gia đình giả, những người khác trên thế giới này đã không còn khái niệm gia đình rồi, như vậy không phải đối với những người đó mà nói, món ăn gia đình... Tất cả đều là vật rất hiếm thấy đúng không?!

Gần đây trong khoảng thời gian này không phải cô ăn đồ ăn tập thể thì là món ăn tinh xảo công thức hóa trong khách sạn, nhưng lại không được ăn món ăn do mẹ nấu...

Cho nên bọn họ mới có thể cảm thấy đồ ăn cô làm ra, mùi vị rất đặc biệt, rất ngon miệng đúng không?

Nghĩ đến đây, Lưu Diệp chợt động lòng, đúng vậy... Sao cô lại không nghĩ đến cái này chứ, từ khi còn rất nhỏ cô đã từng nghĩ tới việc trở thành đầu bếp, nhưng mẹ cô rất nhanh nói cho cô biết, đầu bếp trong khách sạn cao cấp đều là đàn ông, có rất ít phụ nữ có thể làm được vị trí đó.

Lúc ấy cô cũng rất buồn bực, không hiểu tại sao nhiều phụ nữ nấu ăn như vậy, ngược lại ở địa phương cao cấp lại chỉ có nam đầu bếp chứ.

Nhưng sau này chờ cô lớn hơn mới biết được, nấu ăn cần một thể lực nhất định, hơn nữa con gái một thân một mình xen lẫn trong phòng bếp toàn đàn ông cũng rất khó khăn...

Hơn nữa ba cô lại còn đả kích cô, nói loại địa phương đó căn bản không có vị trí của phụ nữ, phụ nữ chỉ thích hợp ở nhà nấu cơm mà thôi...

Cho nên từ đó về sau, cô liền chậm rãi buông giấc mộng kia xuống.

Nhưng bây giờ... Nếu cô không làm được công việc khác, như vậy... Giấc mộng đó, có phải có thể nhặt lên rồi hay không...

Hơn nữa ban đầu ba cô nói, phụ nữ chỉ thích hợp ở nhà làm món ăn gia đình, không trèo lên được nơi thanh nhã, nhưng bây giờ cái cô nhìn thấy lại khác.

Có lẽ đồ ăn mẹ làm không tính là gì, cũng không xinh đẹp bao nhiêu, nhưng... Đó cũng là thứ đơn giản nhất vừa miệng nhất, bất kể ăn bao nhiêu lần, ăn bao nhiêu bữa, đồ ăn mẹ làm vĩnh viễn sẽ không lạc hậu.

Bo.Cong.Anh~di,e,,n,da,n.l..e.qu..yd.on

Hiện tại, toàn bộ thế giới chỉ có cô là người từng ăn món ăn của mẹ...

Như vậy không phải chỉ cần cô khôi phục lại món ăn của mẹ như cũ, là có thể kiếm miếng cơm ăn rồi.

Chí ít sau khi có chút tay nghề ấy, mở một quán cơm nhỏ không lộ liễu, dù sao cũng tốt hơn là mỗi ngày đi xách giỏ quần áo.

Lưu Diệp vừa xuất hiện ý niệm này thì lập tức có động lực.

Hơn nữa cô vừa nói ra ý tưởng này, ngay cả Vũ Mị vẫn một mực khuyên cô không cần đổi nghề cũng ủng hộ cô.

Chỉ cần mọi người từng ăn đồ ăn cô làm ra thì đều cảm thấy người này có chút ý nghĩa, nấu ăn vừa không khoa trương vừa không qua loa, dù đồ ăn ăn vào trong miệng cũng không thể nói là rất ngon, nhưng lại đặc biệt dễ chịu, hương vị rất bình thản rất giản dị.

Có điều muốn làm đầu bếp cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, cô đã hỏi bọn Vũ Mị, những người đó đều nói muốn làm đầu bếp thì phải tham gia một cuộc thi, ngoại trừ những kiến thức cơ bản, còn phải nắm giữ kiến thức nhất định về nấu nướng.

Lưu Diệp liền muốn đi đăng ký một lớp học, chỉ là vừa hỏi thăm giá tiền, cô lập tức bị dọa sợ, giá tiền kia đối với cô mà nói quả thật giống như giá trên trời.

Cuối cùng cô nghĩ không thì bản thân tự học, chỉ là tự học cũng không phải là chuyện đơn giản, nếu muốn tìm tư liệu thì phải đi đến một chỗ tương tự như quán net, hoàn cảnh nơi đó không tốt không nói, thu phí cũng không rẻ.

Nhưng mà lúc nói chuyện phiếm với đám Vũ Mị, bọn họ chợt nhớ tới có một thư viện nào đó.

Sau đó Vũ Mị liền nói với cô: "Tiểu Tiểu à, ở bên cạnh ‘Thế giới phụ nữ’ có một thư việc công lập, xem như là di chỉ cổ đại cố ý giữ lại, nghe nói vẫn là Hầu Gia đầu tư xây dựng, đồ vật bên trong đều là sản phẩm cổ điển làm từ giấy, học tập cũng không thể kiểm tra, chỉ có thể lật bằng tay, cho nên có rất ít người đến chỗ đó để học, đồ vật bên trong ngược lại đều miễn phí, nếu cậu không ngại lật giấy phiền toái, có thể đi xem một chút, nghe nói tài liệu nơi đó rất đủ ."

Lưu Diệp vừa nghe liền hưng phấn, ôi mẹ nó, thì ra ở thế giới này cô còn có thể nhìn thấy sách bằng giấy, cô không ngờ cái tên Hầu gia gì đó, lại có thể vĩ đại như vậy, cô thật sự vô cùng vui sướng, tuy nói thế giới kia của cô đã sớm thông dụng máy vi tính cứng nhắc, nhưng cô lớn như vậy, đồ đạc học tập, đều là sách bằng giấy, nói thật, bây giờ cho cô nhìn màn hình vi tính để học, còn không bằng cho cô một quyển sách.

Cho nên địa phương bất lợi với người khác, ngược lại trở thành ưu thế với cô.

Cô vội vàng bỏ công việc ở phòng giặt quần áo vào ban ngày, một lòng chuẩn bị cuộc thi đầu bếp lần thứ nhất, nghe nói chỉ cần thi đậu cái đó, là có thể hưởng thụ khoản tiền trợ cấp học tập của quốc gia, từ đó tiến vào giai đoạn học tập tiếp theo.

Cho nên loại cuộc thi sơ cấp này, cô nhất định phải toàn lực ứng phó!


/221