Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ

Chương 91: Chương 85

/221


Editor: Thư

Beta-er: Tịnh Hảo

Tàu ngầm nhanh chóng khởi động trở lại, lúc Lưu Diệp đi vào cũng thành thật hơn, ngoan ngoãn ngồi trên ghế trước nhìn Khương Nhiên thao tác đống phím và nút kia.

Màn ảnh trước mặt bọn họ không ngừng nháy lên những con số, tốc độ tay của Khương Nhiên vô cùng nhanh.

Lưu Diệp an tĩnh chờ đến khi bọn họ lái vào căn cứ.

Tâm tình của cô cũng theo đó mà dâng trào, bảo bối nhỏ của cô đang chờ cô.

Sự mềm mại nhất trong lòng cô chợt sống lại rồi.

Cuối cùng thì tàu ngầm cũng lái vào căn cứ, cả căn cứ đều bị bóng đêm bao phủ .

Đây là lần đầu tiên trong suốt trăm năm qua có người tiến vào chỗ này.

Khi Lưu Diệp đi theo Khương Nhiên ra khỏi khoang tàu thì cô hoàn toàn sợ ngây người trước cảnh tượng trước mặt, trải qua ăn mòn trong trăm năm, cả căn cứ như hoàn toàn thay đổi tất cả, rào chắn chỉnh tề xinh đẹp lúc trước bây giờ rỉ sét loang lổ.

Còn có cột cờ thường treo quân kì của Khương Gia Quân cũng trống rỗng, đèn chỉ thị chưa từng tắt bao giờ lúc này cũng xám xịt không ánh sáng.

Trừ tiếng thuỷ triều lên xuống thì không có gì cả, nơi này an tĩnh giống như một phần mộ.

Khương Nhiên tìm được đèn khẩn cấp, chỉ là không biết có phải do thời đại quá lâu nên ánh sáng của đèn khẩn cấp không ổn định, cứ lúc sáng lúc tối.

Khắp nơi quanh đây đều có cảm giác âm âm u u.

Ngay cả ánh trăng trên trời cũng bị che lấp dưới mây đen, vốn gió biển có chút lạnh, Lưu Diệp bất giác tự ôm lấy mình.

Khương Nhiên lại rất nhanh chóng cởi áo ra, khoác lên trên người cô.

Quần áo của Khương Nhiên mang theo nhiệt độ của cơ thể anh nhanh nhanh chóng sưởi ấm cô, Lưu Diệp bước nhanh tới, đi thật sát Khương Nhiên giống như muốn tìm kiếm sự an ủi.

Bọn họ không ngừng đi, đến những chỗ đã từng rất quen thuộc, lúc này trống rỗng, không có một tia sáng, chỉ có thể ở giữa bóng đêm suy đoán những thứ có hình dạng thế kia đã từng là những nơi nào. . . . . .

Con đường và cả kiến trúc quen thuộc, trước kia Lưu Diệp không cảm giác được căn cứ lớn bao nhiêu, trước kia mặc kệ đi đâu bên người cô cũng sẽ có một đám vệ sĩ đi theo, hơn nữa trụ sở này có vô số người, từng phân ngành đều có từng người riêng biệt phụ trách, cho dù thiết bị chiếu sáng ven đường đều luôn được kiểm tra tu sửa, nhưng lúc này dãy đèn đường cô đơn trơ trọi đứng ở đó, cũng loang lổ rỉ sét. . . . . .

Khu vực ngủ đông phân thành nhiều nơi, nhóm điều trị và quân đội số 1, quân đội số 2, kể cả bảo bối nhỏ của cô cũng ở những nơi không giống nhau.

Đại khái là vì ban đầu cân nhắc đến vấn đề an toàn, nhưng đến lúc này, tất cả tâm tư của Lưu Diệp đều chỉ dành trọn cho bảo bối nhỏ của cô, quả thật cô hận không thể ôm bảo bối nhỏ vào lòng ngay lập tức.

Chỉ là Khương Nhiên cũng không lập tức đưa cô đến gian ngủ đông của bảo bảo, mà dẫn cô đến khu ngủ đông của nhóm điều trị trước.

Lưu Diệp hiểu ý định của Khương Nhiên, mặc kệ là phải thức tỉnh ai, chỉ có nhóm điều trị bình yên vô sự, mới có thể ứng phó trước các loại vấn đề về y học.

Lưu Diệp cũng không nói gì, chỉ yên lặng đi theo sau lưng Khương Nhiên, nhìn anh thao tác những máy móc kia giúp đám người ngủ đông ở nhóm điều trị.

Khương Nhiên làm việc vô cùng trầm ổn, giống như vận hành máy móc thật chính xác vậy, từng động tác đều đúng theo từng quy tắc.

Hơn nữa anh vừa mới tỉnh lại sau kì ngủ đông, tinh thần còn tốt hơn cả cô cơ.

Cũng lúc này, đừng nói thể hiện sự mỏi mệt, ngay cả một chút lười biếng cũng không có.

Lưu Diệp cũng chỉ đợi trong chốc lát đã không nhịn được ngáp một cái.

Vốn đang bận rộn, Khương Nhiên nhanh chóng dừng động tác trong tay, anh xoay đầu lại nhìn về phía cô.

Lưu Diệp xấu hổ vội rụt cổ xuống, nói xin lỗi: “Em hơi buồn ngủ. . . . . .”

Lần này Khương Nhiên dứt khoát rời khỏi bàn điều khiển, đi tới trước mặt Lưu Diệp, nói một câu: “Anh dẫn em đến Hạ Cung nghỉ ngơi.”

Nói xong anh lại kiếm đèn khẩn cấp, vừa mở đèn, vừa đưa tay nắm tay Lưu Diệp.

Nói thật cũng may nhờ có Khương Nhiên đi cùng, muốn cô tự mình đi tới Hạ cung, Lưu Diệp đoán chừng mình cũng có thể bị dọa sợ đến phát bệnh thần kinh mất.

Chỉ là chờ đến khi tới Hạ Cung, Lưu Diệp vẫn bị dọa sợ, trước kia Hạ Cung xinh đẹp như thế, lúc này quả thật không khác gì một viện bảo tàng rộng lớn, bên trong vừa tối om, còn có mùi nấm mốc.

Hơn nữa niên đại đã qua lâu rồi, thiết bị chiếu sáng ở Hạ Cung cũng hư không ít, Khương Nhiên cũng không có thời gian kiểm tra từng chút một, chỉ mở tất cả thiết bị chiếu sáng lên, thật may là những đồ dùng trên giường như gối đầu chăn đều có trong tủ chân không, Khương Nhiên mở tủ ra tìm chăn màn gối đệm mới, sắp xếp đơn giản, nói một tiếng với Lưu Diệp rồi lại vội vã đi làm việc.

Lưu Diệp biết mình không giúp được cái gì, đoán chừng nếu cứ chờ ở đó chỉ khiến Khương Nhiên thêm phiền toái, cô liền ôm chăn kiên nhẫn chờ.

Nhưng mà thật sự quá mệt nhọc, cô kiên trì đến lúc nửa đêm, cuối cùng thì ngay cả quần áo cũng không thèm cởi mà đã ngủ mất.

Thật ra thì chuyện lần này thật sự khiến cô hơi ngoài ý muốn một chút, bởi vì quá yên bình rồi, mặc kệ là biểu hiện của Khương Nhiên khi trở lại căn cứ hay là thái độ của anh đối với mình, vẫn cứ lạnh lùng lạnh nhạt như vậy.

Nhưng cảm xúc của cô cũng lên lên xuống xuống qua qua lại lại rối tinh, mặc dù hiểu sự sắp xếp của Khương Nhiên, cũng hiểu ý nghĩ của anh, nhưng lúc nãy ở trên đường, cô vẫn không nhịn được muốn chạy đến phòng ngủ đông của bảo bối nhỏ xem một chút. . . . . .

Cô ôm chăn, thật sự quá nhớ thương, cho dù đang ngủ, cô vẫn là không nhịn được mà nằm mơ thấy cậu nhóc nho nhỏ mềm nhũn kia.

Nửa đêm giữa lúc mơ mơ màng màng, Lưu Diệp cảm thấy trước ngực mềm nhũn, một cậu bé nho nhỏ mềm nhũn được đặt vào trong ngực cô.

Lưu Diệp chợt bừng tỉnh, cô còn tưởng rằng vẫn đang nằm mơ cơ, cả người cũng giống như u mê, cậu nhóc đặt ở trong ngực cô có vẻ rất không vui, khóc oa oa giống như bé đang ngủ rất ngon lại bị người khác đánh thức vậy.

Lưu Diệp nhanh chóng ôm lấy đứa bé, áp đầu của đứa bé vào lồng ngực mình.

Nghe nói vì đứa bé sống trong bụng mẹ nên chỉ cần nghe được nhịp tim của mẹ sẽ trở nên yên tĩnh.

Quả nhiên, cậu bé nhanh chóng nín khóc, Lưu Diệp không biết bé có đói bụng không, cô hưng phấn ngẩng đầu lên, vốn là buồn ngủ đến nỗi mắt không mở lên được, lúc này quả thật sáng đến mức có thể làm đèn chiếu mất rồi.

Cô dùng khẩu ngữ hỏi Khương Nhiên: “Bé đói bụng sao, có sữa bột không?”

Khương Nhiên nhanh nhẹn lấy ra một ít đồ vật, nhìn dáng vẻ người kia cầm bình sữa thật quá kỳ quái, luôn khiến người ta cảm thấy đây chẳng phải hình ảnh hài hòa gì.

Nhất là vừa mới nhìn thấy anh trầm ổn thao tác các máy móc kia, hiện tại nhìn lại động tác tiêu chuẩn của anh khi pha sữa, khóe mắt của Lưu Diệp cũng ánh lên ý cười.

Rất nhanh sữa bột cũng pha xong, chỉ là Lưu Diệp có chút không yên lòng, nhỏ giọng hỏi anh: “Cái này có an toàn không?”

“Để ở trong hòm trữ đồ chân không.” Khương Nhiên nói xong cũng nằm xuống, giống như cũng mệt lả ra rồi, lúc Lưu Diệp cho em bé bú sữa, anh đã say giấc.

Chờ Lưu Diệp dụ dỗ bé con ngủ lại, lúc xoay người lại, cô mới chú ý tới trước lúc Khương Nhiên chợp mắt đã nắm lấy vạt áo cô.

Lưu Diệp cúi đầu nhìn hai người một lớn một nhỏ trên giường, không biết thế nào, chợt cảm giác quả thật hai người này trông như hai bản Khương Nhiên lớn và nhỏ.

Ngay cả dáng vẻ khi ngủ cũng giống nhau đến thế.

Mặc kệ là Khương Nhiên hay bảo bối trong ngực mình cũng đều ngoan như thế.

Lưu Diệp thận trọng kéo vạt áo mình ra khỏi tay Khương Nhiên, sợ mình ngủ say sẽ đè bé con, cô thả bé vào nôi nhỏ của bé cạnh giường mình.

Chăm cho bé xong, cô làm thế nào cũng không ngủ được, quả thật cứ như uống phải thuốc kích thích ấy.

Nhìn cũng không biết qua bao lâu, đến cuối cùng Lưu Diệp cũng buồn ngủ, rốt cuộc cô ngáp nằm xuống bên cạnh Khương Nhiên.

Lưu Diệp ngủ thẳng một giấc dài đến sáng mới tỉnh, khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên Lưu Diệp làm chính là đứng dậy chạy đi xem bé con ở nôi.

Kết quả lại chẳng nhìn thấy mặt bé đâu, thiếu chút nữa Lưu Diệp bị dọa mà chết, không biết sớm như thế mà bé đã đi đâu rồi.

Cô hoảng sợ liền nhảy từ trên giường xuống, để chân trần muốn chạy ra ngoài lại nghe tiếng Khương Nhiên kiểm tra thiết bị ở phòng tắm, anh chợt lên tiếng ngăn cản cô, nói: “Đứa bé được nhóm điều trị làm kiểm tra đấy.”

“Hửm?” Lưu Diệp đi nhanh đến phòng tắm, chỉ thấy Khương Nhiên cuộn tay áo lên thật cao, như đang thử độ ấm của nước, bỏ tay vào trong bồn nước cực lớn, vừa kiểm tra những thiết bị không dùng đến trong trăm năm có vấn đề gì không, vừa tìm những thứ lặt vặt như khăn lông sữa tắm.

Lưu Diệp không yên lòng, nóng nảy hỏi anh: “Bảo bối nhỏ làm sao, tại sao lại ở chỗ nhóm điều trị?”

“Tối hôm qua đã làm kiểm tra.” Khương Nhiên trả lời rất đơn giản: “Bất quá khi đó người bên nhóm điều trị mới vừa thức tỉnh nên tinh thần đều không tốt lắm, để cho an toàn, anh bảo bọn họ làm lại một lần.”

Vẫn đưa lưng về phía cô, Khương Nhiên nói đến đây, chợt xoay người lại khoát tay với cô, nói: “Em đi qua đây nào.”

Lưu Diệp còn tưởng rằng anh gặp chỗ gì cần hỗ trợ, cô cũng vừa đi vào trong vừa cuốn tay áo, hỏi: “Cần em làm cái gì sao?”

Kết quả cô vừa đi qua, liền cảm giác thân thể nhẹ bẫng, cả người cô bị Khương Nhiên bế bổng lên, trước khi cô còn chưa kịp phản ứng, Khương Nhiên liền bồng người nào đó vẫn đang mặc đồ đặt vào trong bồn tắm lớn.

Lúc này trong bồn tắm lớn đã sớm được đổ đầy nước với độ ấm vừa phải, Lưu Diệp giãy giụa vùng dậy theo bản năng, cũng hét lên: “Khương Nhiên, anh muốn làm gì. . . . . .”

Cô còn muốn đến chỗ nhóm điều trị thăm bé con đấy! !

Hiện tại quần


/221