Nàng phi lười có độc

Q.2 - Chương 5: Chương 5

/384


Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

“Thái hậu, tiền phương truyền đến tin tức, Bàng Tướng quân thất bại thảm hại!” Vương công công cúi đầu nói với Mộ Dung Tịnh.

“Cái gì!” Mộ Dung Tịnh giận dữ, túm chặt lấy ngực quặn đau khó nhịn, nhận lấy đan dược Vương công công đưa tới ăn vào, đợi sau khi đau đớn này qua đi, lạnh giọng nói, “Đi truyền Tào Quốc công nhanh tới gặp ai gia.”

“Vâng.” Vương công công xoay người bước nhanh.

Sau một khắc đồng hồ, Tào Phụng Chi bước nhanh tới, không đợi Mộ Dung Tịnh mở miệng, hắn đã chau mày mở miệng trước nói: “Thần nghe nói Bàng Thiên bị đánh bại?”

“Hừ.” Mộ Dung Tịnh nặng nề hừ lạnh, tức giận nói, “Bàng Thiên là người do ngươi nỗ lực bảo đảm tiến cử cho ai gia, kết quả ai gia cho hắn mười vạn tinh binh, hắn không chỉ bản thân thảm bại còn bị bắt vào trong doanh trại kẻ địch, đây chính là nhân tài mà ngươi nỗ lực bảo đảm!”

“Thái hậu, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, Hàn Vương mang binh chinh chiến hàng năm quỷ kế đa đoan, Bàng Thiên thua ở trong tay hắn cũng là chuyện hợp tình hợp lý.” Tào Phụng Chi ý bảo toàn bộ người chờ hầu trong điện lui ra, bước mấy bước ôm lấy Mộ Dung Tịnh đang nổi giận vào trong ngực dịu dàng trấn an nói, “Tịnh nhi, nàng trước đừng tức giận, tức nhiều dung nhan như hoa này sẽ tàn lụi trước đó.”

“Bớt nói bậy với ai gia đi, ai gia đây chính là nói chuyện đứng đắn với ngươi.” Mặc dù trong giọng nói của Mộ Dung Tịnh vẫn tức giận, nhưng mặt mũi đã hòa hoãn không ít. di1enda4nle3qu21ydo0n

“Ta và nàng nói chuyện khi nào không phải là chuyện đứng đắn?” Tào Phụng Chi vừa nói đồng thời tay chậm rãi dao động trên eo bà ta.

“Phụng Chi!” Mộ Dung Tịnh cau mày gạt tay hắn đang làm loạn xuống, sắc mặt âm trầm.

Tào Phụng Chi thấy dáng vẻ bà ta như thế biết lần này bà ta thật sự nổi giận, liền cũng đứng thẳng, nghiêm mặt nói: “Theo ta thấy chuyện này ngược lại không đáng để nàng nóng giận lớn như thế, nếu Bàng Thiên bị bắt, vậy thì chọn một tên Tướng quân đi tiếp nhận vị trí của Bàng Thiên là được, mặc dù lần này Bàng Thiên bị đánh bại, nhưng dù sao quân chủ lực của ta vẫn còn đó. Mà việc cấp bách bây giờ cũng không phải nóng lòng đánh bại Hàn Vương, dù sao mặc dù Hàn Vương ở thế yếu, nhưng cũng không thể đánh bại trong lúc nhất thời, mà có một chuyện khác lại tuyệt đối không thể đợi thêm được.”

“Ý của ngươi là?” Vẻ mặt Mộ Dung Tịnh cũng nghiêm nghị theo.

“Không sai.” Tào Phụng Chi gật gật đầu, “Hiện giờ thân thể của Hoàng thượng càng ngày càng sa sút, sợ rằng không kéo được bao nhiêu thời gian, bây giờ mặc dù Hàn Vương khởi binh, nhưng lấy tên Thanh quân trắc, cũng không muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, dù sao Hoàng thượng và hắn cũng là huynh đệ ruột thịt một mẹ sinh ra, hiện nay dưới gối hắn không con, mà Sở Hoan lại do nàng sinh ra, hắn chọn người thừa kế ngôi vị Hoàng đế, nhất định làm chọn lựa giữa Hàn Vương và Sở Hoan, mà chọn lựa này sẽ chọn ai...” Ý vị trong lời hắn sâu xa, “Ta nghĩ lòng dạ nàng biết rõ.”

“Chuyện này...” Tròng mắt lạnh lẽo của Mộ Dung Tịnh lộ ra từng tầng sát ý, “Xác thực không thể kéo dài xuống.” Bây giờ tuy quyền thế bà nắm có thể có địa vị ngang với Quân Hạo Thiên, nhưng dù sao danh không chính ngôn cũng không thuận, nếu ngôi vị Hoàng đế thật sự rơi vào trong tay Quân Dập Hàn... Lòng bà đột nhiên trầm xuống, tàn khốc trong mắt càng sâu!

“Hoàng thượng, nên uống thuốc rồi.” Đức Quý cầm chén thuốc đặt trên ngự án nhẹ giọng nhắc nhở.

“Bỏ đi, trẫm không muốn uống.” Trong giọng nói của Quân Hạo Thiên tràn đầy vẻ mỏi mệt, bàn tay đặt trên bàn khẽ nâng, ống tay áo tụt xuống lộ ra cổ tay vốn xương thịt đầy đủ hiện giờ đã là da bọc xương.

“Hoàng thượng, thuốc này có trợ giúp cho sự bình phục của ngài, ngài chính là uống đi.” Đức Quý cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười khuyên nhủ.

“Bình phục?” Quân Hạo Thiên vuốt vuốt trán, trong mặt mày hẹp dài như đầm nước đọng không khuấy nổi một chút gợn sóng, “Thân thể này của trẫm sợ rằng không tốt lên được, trong lòng trẫm có tính toán, những thuốc này chỉ để tìm an ủi trong lòng thôi, cần gì chứ.”

“Hoàng thượng, ngài ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy...”

“Được rồi.” Chân mày hắn hơi nhíu cắt đứt lời Đức Quý nói, kêu: “Đi gọi Mục An tới.”

“Vâng.” Đức Quý chỉ đành phải lui ra, đầy bụng sầu lo đi gọi Mục An.

“Hoàng thượng có gì căn dặn?” Mục An sải bước mà đến.

“Phong mật chỉ này tự tay giao cho Hàn Vương.” Quân Hạo Thiên lấy thánh chỉ từ trong ngăn mật ra đưa cho Mục An, trên gương mặt gầy gò lộ vẻ nặng nề, dặn dò, “Đây là chuyện quan trọng, tuyệt đối không thể có chút sai lầm.”

“Thuộc hạ nhất định không làm nhục sứ mệnh của Hoàng thượng.” Đôi tay Mục An nhận lấy thánh chỉ quay người rời đi.

Chỉ trong giây lát, Quân Hạo Thiên đã cảm thấy tâm tình tiều tụy, tinh thần và nghị lực càng lúc càng không tốt nói cho hắn biết, có lẽ thời gian của hắn thật sự không còn nhiều, như thế cũng tốt, hắn ở vị trí này thật sự quá mệt mỏi, nếu có thể sớm thoát khỏi nhưng thứ phiền nhiễu này đi tới cùng Hà Nhi, chắc hẳn Hà Nhi sẽ rất vui vẻ.

Suy nghĩ bay bổng trở lại một năm trước, khi Mục An mang Ôn Tinh tung người nhảy từ trên tường thành xuống về, cũng chuyển cáo lại một chữ không sót những gì mà nàng ta đã nói cho


/384