Nàng phi lười có độc

Q.2 - Chương 6: Chương 6

/384


Editor: Puck

Kiểm tra xong vết thương cho binh lính, Ôn Noãn theo Quân Dập Hàn trở lại trong trướng, Bạch Ưng và Lạc Phi đã sớm ở trong trướng chờ hắn, Lạc Phi hừ lạnh nói: “Chỉ là một lũ sơn tặc lại dám khiêu khích như vậy, thật sự không biết trời cao đất rộng.”

“Núi Hắc Minh ba mặt toàn vách núi thế cao và dốc, dễ thủ khó công, trại chủ Hắc Minh trại cũng không phải hạng người mãng phu bình thường, trước kia triều đình mấy lần phái quan binh đến trừ phiến loạn, nhưng mà không những không phá được Hắc Minh trại mà ngược lại bọn họ còn đánh quan binh đến hoa rơi nước chảy, từ đó say này quan viên gần như nghe nói đến Hắc Minh trại thì biến sắc, chuyện tiêu diệt Hắc Minh trại cũng bị những quan viên này cố ý lảng tránh không giải quyết được vấn đề gì. Như vậy, khiêu khích lần này của bọn hắn ngược lại cũng coi như còn nhẹ.” Bạch Ưng sờ cằm suy tư nói.

“Xí, chính là một Hắc Minh trại mà thôi, có gì phải sợ?” Lạc Phi ngạo nghễ nói.

“Bổn Vương nghe nói Hắc Minh trại tung ra tin tức muốn chọn trại chủ phu nhân cho trại chủ Bách Lý Cảnh Nhiên của bọn họ?” Ngón giữa của Quân Dập Hàn khẽ gõ lên mặt bàn, tròng mắt sắc khẽ liếc về phía Lạc Phi.

“Quả thật có chuyện này.” Bạch Ưng cười như không cười nhìn Lạc Phi, nói với Quân Dập Hàn, “Không chỉ như vậy, thủ hạ của Bách Lý Cảnh Nhiên chính là mấy phó trại chủ còn âm thầm đánh cược, xem ai tìm được mỹ nhân hợp ý trại chủ hơn được trại chủ chọn làm trại chủ phu nhân, người thắng sẽ được vinh quang trèo lên vị trí thứ hai của Hắc Minh trại.”

“Hắn chọn trại chủ phu nhân thì liên quan gì đến ta, các ngươi đều nhìn ta làm cái gì?” Lạc Phi nghiêng cổ tránh ánh mắt như có điều ngụ ý của mấy người.

“Người nào làm mỹ nhân, trong mấy người chúng ta ngươi có tâm đắc nhất, sứ mạng vinh quang thần thánh này tất nhiên không phải ngươi thì là ai.” Bạch Ưng căng hàm cười nói.

“Có sẵn một nữ nhân, các ngươi không cần nhất định ta đây một giả nữ nhân, đây là cố tình xúm lại bắt nạt ta.” Lạc Phi cắn răng nhìn chằm chằm vào Bạch Ưng, nói với Quân Dập Hàn.

“Ngươi cho rằng mình không bằng sắc đẹp của nàng ta? Hay cho rằng khẩu vị của Bách Lý Cảnh Nhiên độc đáo như thế?” Quân Dập Hàn nhấp một ngụm trà, giọng không mặn không nhạt nói.

“Vương gia ngài thật nhẫn tâm.” Sắc mặt Lạc Phi tỏ vẻ tức giận lại kèm theo uất ức vô hạn tiến hành tố cáo với Quân Dập Hàn: “Ngài thế mà lại so sánh ta có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành thế này với cái đầu heo, thật sự khiến cho ta vô cùng đau đớn bi thương đến cực điểm.”

Khóe miệng Ôn Noãn co rút, hiểu Lạc Phi đây là tính nổi điên khi có khi không lại bắt đầu, nhưng nàng còn chưa co rút xong, liếc mắt lại thấy mành trướng không biết bị vung lên từ lúc nào, lộ ra một khe hở, bên cạnh là hai mắt vừa thẹn vừa tức của Ngọc Dao, nàng ta nhìn thấy Ôn Noãn nhìn tới, hung hăng trợn mắt nhìn nàng, sau đó bực tức xoay người rời đi.

“Nàng ta đến đây từ lúc nào?” Ôn Noãn dùng khuỷu tay chọc chọc Bạch Ưng bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

“Không lâu, khi Vương gia hỏi Lạc Phi.” Bạch Ưng tràn đầy hứng thú nói.

“...” Thì ra Quân Dập Hàn cố ý, song hoàng * này... Thật đúng là hát khiến người ta hả lòng hả dạ! Trong lòng Ôn Noãn rất thoải mái.

(*) song hoàng: hai bè (hát đôi, một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói) = một hát một phụ họa

Sau khi Ngọc Dao đi, Lạc Phi thu hồi thái độ Tây Thi ôm ngực làm cho người ta bỡ ngỡ, liếc liếc đôi mắt đào hoa nói: “Nếu nói phải giả trang nữ nhân, ta lại cảm thấy có người còn thích hợp hơn ta.”

“Ai?” Ôn Noãn hỏi theo bản năng, từ từ liếc mắt về phía Quân Dập Hàn, nếu nói bàn về dung mạo không ai bằng hắn, chẳng lẽ Lạc Phi định để cho hắn tự mình vào sào huyệt bọn cướp? Chuyện này không thể được, trừ bản thân bị nguy hiểm ra không nói, lỡ như Bách Lý Cảnh Nhiên có hành vi đặc biệt, bị mỹ mạo của Quân Dập Hàn hấp dẫn, từ đó cho dù biết hắn là nam nhân nhưng cũng quấn quýt chặt lấy không buông, giam hắn ở Hắc Minh trại làm áp trại phu nhân thì làm sao bây giờ?

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, nhưng còn chưa chờ nàng mở miệng đá nhiệm vụ vinh quang này lên người Lạc Phi, lại tháy mắt thêu hoa của hắn nhảy lên, nói như chuyện đương nhiên: “Dĩ nhiên là ngươi.”

“Ta?” Ôn Noãn bị lời này làm cho đầu óc rối tung hồi lâu không biết bật lại như thế nào.

“Dĩ nhiên là ngươi.” Hai tay Lạc Phi ôm cánh tay nàng xoay hai vòng, bĩu môi lắc đầu nói, “Ta vừa mới gặp gỡ ngươi thì thấy thân thể gầy nhỏ này của ngươi giống như một nữ nhân, nhìn lại gương mặt này của ngươi, mặc dù có hai ba phần khí khái, nhưng nhìn tỉ mỉ lại cũng khó che giấu bảy phần nữ khí, lại nhìn chiều cao này của ngươi, mặc dù cao hơn nữ nhân tầm thường một chút, nhưng so sánh với nam nhân ưu tú như ta lại hơi lùn, ngươi thử nghĩ coi, nếu như Bách Lý Cảnh Nhiên là một kẻ lùn, hắn sẽ chọn ta cao như vậy để tự rước lấy nhục


/384