Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 3: Trời sinh phế thể

/117


Bên trong không gian, Minh Huyễn đã sớm tìm mảnh đất trống có linh khí dày đặc, bình thản ngồi xuống, vẻ mặt hết sức vừa lòng.

Ngưng Sương có chút nghi vấn muốn thỉnh giáo hắn, thấy nàng từ từ đi tới, Minh Huyễn thập phần không tình nguyện mở mắt ra.

"Huyễn, ta trước kia chưa bao giờ khảo nghiệm qua thuộc tính huyền lực của bản thân, bởi vì ta vẫn luôn tu luyện công pháp băng hệ, cho nên ta cho rằng mình là thuộc tính băng, nhưng lần này, ta lại hấp thu được nhiều nguyên tố hỏa như vậy, đây là vì sao?" Ngưng sương nguyên bản muốn gọi thẳng Minh Huyễn là tiền bối, nhưng kể từ thấy được dung nhan tuyệt thế khuynh đảo chúng sinh, nàng lại cảm thấy gọi tiền bối quả thực là đối với hắn vũ nhục.

Nhìn cặp mắt to của Ngưng Sương vô cùng sáng ngời , Minh Huyễn trầm mặc một lát, mới ngồi thẳng người hỏi "Có thể để lão phu dò nhìn một chút thuộc tính của ngươi không?"

"Ừ, cần ta phối hợp như thế nào?"

"Rất đơn giản, ngươi đừng bài xích là được." Đối với tiểu oa nhi này, Minh Huyễn nói nhẹ nhàng bâng quơ.

Minh Huyễn nâng canh tay lên, tay phải từ trong ống tay áo dài thò ra. Lộ ra chiếc nhẫn băng ngọc sáng bóng

Lúc này trên ngón tay của hắn ngưng ra một cỗ vầng sáng màu xanh lam, điểm một cái vào trán Ngưng Sương, sau đó giống như có một con rắn chui vào kinh mạch của nàng , sau khi dạo qua một vòng, từ cái trán của nàng nhô ra bốn đạo ánh sáng màu sắc bất đồng.

Theo thứ tự là lam sắc, hồng sắc, hắc sắc và bạch sắc.

Minh Huyễn nhìn chằm chằm bốn vòng sáng trước mắt, sắc mặt âm tình bất định, đột nhiên, hắn kết một đạo thủ ấn kỳ quái, sau đó nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mới mở mắt ra, nhìn bốn vòng sáng dần dần tiêu tán, sắc mặt hắn biến đổi khó lường, đáy lòng không che giấu nổi khiếp sợ.

Chống lại ánh mắt thăm dò của Ngưng Sương, hắn tận lực khiến cho tâm tình của mình thả lỏng, nói: "Nha đầu, thể chất của ngươi thật đúng là đối lập nhau, không chỉ có hai loại nguyên tố băng và hỏa , mà còn có cả hai loại nguyên tố hiếm thấy là nguyên tố hắc ám cùng nguyên tố ánh sáng."

Ngưng Sương tuy là người luôn luôn bình tĩnh, nhưng lúc này nàng cũng bị lời nói này đả kích không nhẹ, băng, hỏa, hắc ám, ánh sáng, nói như vậy, mình thật đúng là có thể chất đối lập hoàn mỹ.

Sau khi hết khiếp sợ, tĩnh táo lại, lúc này điều mà Ngưng Sương quan tâm nhất là vấn đề tu luyện. Dù sao chỉ có tu luyện đến nơi đến chốn mới là chính đạo.

"Vậy ta nên tu luyện như thế nào?" .

Sau khi Minh Huyễn trầm tư một lát, sắc mặt hắn liền nghiêm túc nói: "Ngươi có được cả bốn loại thuộc tính, như vậy nếu muốn ngày sau có thành tựu, nhất định trước khi lên tới cấp tinh huyền sư, phải đem bốn loại nguyên tố tu luyện đến trình độ như nhau, dung hợp với nhau, một khi dung hợp thành công, lực chiến đấu của ngươi sẽ không bị hạn chế."

Ngưng Sương suy nghĩ một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm tròng mắt màu đen thăm thẳm của Minh Huyễn hỏi "Vậy nếu vạn nhất dung hợp không thành công thì sao?"

Minh Huyễn ngẩn ra, đứa nhỏ này, quả nhiên là đủ bình tĩnh! Người bình thường khi nghe được lời này, nhất định sẽ mừng nư điên, nơi nào còn tỉnh táo được như vậy?

"Không thành công a! Huyền lực có thể sẽ chống lại nhau, kinh mạch bế tắc, triệt để trở thành phế nhân! Thậm chí còn có thể tự bạo mà chết!" đáy lòng Minh Huyễn mặc dù đã sớm công nhận đứa nhỏ này, hơn nữa hắn cũng đã điều tra được nàng có tinh thần lực rất mạnh, dựa vào sự giúp đỡ của hắn muốn dung hợp hẳn là sẽ không thành vấn đề, nhưng trong giọng nói của hắn vẫn hiện lên vài phần vui sướng hả hê khi người gặp họa, hắn muốn xem một chút tâm trí của đứa nhỏ này đến cùng là có bao nhiêu cứng cỏi?

Vẻ mặt Ngưng Sương cũng chưa thay đổi, thản nhiên nói: "Còn nếu như không dung hợp thì sao?"

"Không dung hợp hả? Vậy thành tựu cao nhất cả ngươi cũng chỉ có thể là tinh huyền sư thôi! Bởi vì các thuộc tính sẽ bài xích lẫn nhau, sẽ không thể tu luyện lên cao được nữa , cho nên trên đại lục xưng loại thể chất đối lập này là ‘ trời sinh phế thể ’, đây chính là vạn năm khó gặp nha!" Minh Huyễn nói xong, hai mắt sáng như sao bình tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưng Sương, hắn muốn xem một chút tiểu nha đầu chịu đả kích này, cuối cùng sẽ có phản ứng gì?.

“Trời sinh phế thể” bốn chữ này tựa như một đạo tia chớp hung hăng đập trúng Ngưng Sương, lừa bịp a! Lúc đầu nhìn nét mặt lão quái vật, còn tưởng rằng mình có thiên phú dị bẩm ! Thì ra cư nhiên mình là “phế vật” vạn năm khó gặp a!

Mặc dù đáy lòng bởi vì Minh Huyễn một phen nhấc lên cơn sóng thần, nhưng Ngưng Sương từ trước tới nay lại là người luôn tỉnh táo, trên mặt nàng không hiện biểu cảm gì, chỉ là mở to cặp mắt sáng ngời tiếc nuối nói: "Xem ra vãn bối không có biện pháp mang tiền bối rời đi chỗ này rồi, thật sự là xin lỗi a!"

Minh Huyễn nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưng Sương cố gắng nặn ra một tia áy náy, hắn nhất thời giận đến tuấn nhan thất sắc, nha đầu này, rốt cuộc là quái thai nơi nào chui ra? Nghe được tin tức có tính đả kích như thế, nàng làm sao còn có thể bình tĩnh như thế đây? Tại sao có thể đây?

Liếc nhìn sắc mặt của Minh Huyễn thay đổi trong nháy mắt, đáy lòng Ngưng Sương lại rất vui, lão quái vật này, đừng tưởng rằng mình không biết, hắn ắt hẳn đã sớm nghĩ xong đối sách, nếu không đối với người vô cùng khát vọng tự do như hắn, khi biết mình là một phế vật, hắn còn không bởi vì thất vọng mà một chưởng vỗ chết mình.

Nhưng ngoài miệng lại sâu kín thở dài: "Huyễn, để người phong hoa tuyệt đại như ngài theo ta ở đây chờ chết, thật là ngượng ngùng nha!"

"Tốt lắm, nha đầu, có lão phu sẽ giúp ngươi dung hợp thành công , ngươi liền an tâm tu luyện đi!" Minh Huyễn nhìn dáng vẻ giả bộ của Ngưng Sương, hung hăng liếc mắt một cái, thầm nói: nha đầu này, thật đủ bình tĩnh!

Minh Huyễn lời lẽ khẳng định khiến nửa trái tim đang treo của Ngưng Sương rốt cuộc hạ xuống, nhưng trên mặt nàng lại không biểu lộ ra chút sắc mặt vui mừng nào , hai đạo lông mày thanh tú ngược lại nhăn sâu hơn, trong miệng càng thêm than thở liên tiếp.

Minh Huyễn nhìn bộ dáng này của nàng, mí mắt nhảy lên lợi hại, nha đầu chết tiệt một bụng đầy ý nghĩ xấu. Mới vừa lừa gạt chính mình là một cái cam kết, hiện tại sẽ không phải lại đang diễn trò đi!

"Không biết nha đầu còn có chuyện gì chưa rõ, như thế lại than thở như vậy?!"

Ngưng Sương thấy cá đã mắc câu rồi, trong lòng nàng liền vui mừng, nhưng trên mặt lại cố làm ra vẻ buồn bã nói: "Ai! Vậy phải làm sao bây giờ mới tốt? Lúc trước mẫu thân chỉ dạy qua cho ta một bộ công pháp băng hệ, bây giờ lại đang ở địa phương này, nơi nào có thể tìm ra ba bộ công pháp kia đây?" Dù sao hiện tại cùng lão quái vật này là châu chấu trên cùng một sợi thừng, lúc này không bóc lột hắn, thì đợi đến bao giờ!

Khóe môi Minh Huyễn vẽ ra một nụ cười xinh đẹp, nha đầu này, quả nhiên là một bụng đầy ý nghĩ xấu.

"Ta có thể truyền cho ngươi một bộ công pháp hệ hắc ám, bất quá về sau khi ngươi đã có năng lực này, ta hi vọng ngươi có thể vì ta làm một chuyện. Dĩ nhiên, ta sẽ không để cho ngươi làm chuyện ngươi không đủ sức." Nụ cười của Minh Huyễn hơi có chút mùi vị hồ ly.

Ngưng Sương tự nhiên không cách nào bỏ qua nụ cười gian này của Minh Huyễn, nhưng trực giác nói cho nàng biết, người ở trước mắt này sẽ không gây bất lợi cho nàng, huống chi mình quả thật cần sự giúp đỡ của hắn.

Lúc này nàng không chút do dự gật đầu một cái, "Ta đồng ý với ngươi, nhưng ta không thể bảo đảm đến lúc đó ta có thể đạt được kết quả mà ngươi mong muốn hay không, ta chỉ có thể bảo đảm ta sẽ làm hết sức." Nói xong, nàng còn trịnh trọng phát lời thề.

Minh Huyễn nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, đáy mắt thoáng qua một tia ánh sáng hắc ám không rõ. Ngay sau đó ánh sáng màu đen chợt lóe, một đạo công pháp liền đánh thẳng vào nàng đầu.

"Bộ công pháp này gọi tử minh luân hồi quyết, là công pháp cao nhất của hệ hắc ám, về phần những thứ khác ta liền không giúp được ngươi. Bởi vì nguyên tố ánh sáng là cấm kỵ của thế giới này, đương nhiên công pháp liên quan đến nó cũng đều đã bị hủy, hoặc đã bị thất lạc, căn bản đều đã bị chôn vùi trong Trường Hà thời không." Trong giọng nói trầm thấp của Minh Huyễn hình như còn lộ ra nét bi thương không thể ức chế.

Trực giác của Ngưng Sương cho nàng biết phía sau chắc chắc là có một bí mật kinh thiên, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều. Nàng vẫn tuân theo quy luật có bao nhiêu năng lực thì làm bấy nhiêu chuyện, biết bí mật mà bản thân mình lại không đủ năng lực xử lý chỉ càng tăng thêm phiền não.

"Đem tử minh luân hồi quyết tu luyện tới cửu tinh huyền sư, sau đó ngươi có thể thử đẩy một cánh cửa ra xem, có lẽ có thể có thu hoạch." Ánh mắt Minh Huyễn xa xa nhìn mấy gian phòng được bao phủ bởi sương mù kia, mang đầy hi vọng.

Ngưng Sương lại bắt đầu luyện chế tử phủ kiền khôn đan, tuy là lần đầu tiên thao tác, nhưng trình tự luyện đan đã ở trong đầu nàng diễn luyện vô số lần.

Cửu tôn Viêm Hỏa đỉnh, lúc này đang tỏa ra ánh sáng màu vàng chói lọi , có vẻ mang rất đậm phong cách cổ xưa. Đây là vật phẩm bên trong vòng tay Linh Phượng.

Ngồi xếp bằng, Ngưng Sương kết ra một đạo thủ ấn phức tạp, một ngọn lửa nho nhỏ màu tím xuất hiện ở trên đầu ngón tay nàng, ngọn lửa màu tím nhạt nhảy vọt vào dược đỉnh màu vàng.

Đem dược liệu cần thiết lựa chọn phân loại xong, sau đó chính là bước cực kỳ trọng yếu, cần đem dược liệu mài thành bột phấn vê thành hình viên bi.

Sau đó đem bột phấn bỏ vào dược đỉnh, dùng lửa nhỏ loại bỏ tạp chất trong dược liệu.

Bởi vì dược tính dược liệu bất đồng, nên lúc loại bỏ tạp chất cần có độ lửa không giống nhau. Sau khi đem dược liệu chia ra chiết xuất, chính là dung hợp.

Bước này đòi hỏi sức khống chế tinh thần lực của luyện dược sư, không chỉ cần tinh thần lực khống chế hỏa rất cường đại, mà càng cần phải có thần thức cường đại để quan sát tình huống bên trong dược đỉnh.

Có một số đan dược cấp khá bậc cao, thời gian dung hợp thậm chí vượt qua mười canh giờ. Ngoài ra muốn đan dược có tác dụng đặc biệt thì cần phải đem thuộc tính đối lập của đan dược dung hợp lại, vô cùng có khả năng xảy ra nổ lò.

Đọc phương pháp luyện đan ba trăm ngày, thao tác là thuận buồm xuôi gió, nhưng Ngưng Sương cũng không dám thả lỏng tâm trạng, dù sao trên sách nói người khảo nghiệm lần đầu tám chín phần mười là thất bại

Nghe thấy bên trong dược đỉnh không ngừng truyền ra thanh âm vù vù, lòng bàn tay Ngưng Sương dần dần thấm ra một tầng mồ hôi mịn, nàng thấp thỏm cầu nguyện, "Nhất định phải thành công a, bản cô nương chính là tự mình học, không có danh sư chỉ đạo, trong tay không có dược liệu lấy hoài không hết. . ."

Thời gian chờ đợi chậm rãi trôi qua, bên trong đỉnh dần dần tản mát ra mùi thuốc nhàn nhạt. Theo thời gian trôi qua, mùi thuốc càng lúc càng nồng nặc, khóe môi Ngưng Sương dần dần lộ ra một nét cười nhẹ nhàng xinh đẹp. Hoàn hảo, không có nổ lò!

Lại nghe thấy thanh âm vù vù truyền ra, Ngưng Sương vội vàng dập tắt ngọn lửa, nhìn thấy nắp đỉnh chậm rãi bay lên.

Một mảng lớn ánh sáng màu tím lượn vòng bay lên, nàng nhanh chóng này đem mảng màu tím này thu vào trong tay. Trong mắt tràn ngập vui mừng, hoàn hảo, có công mài sắt, có ngày nên kim.

Lần đầu tiên luyện đan, cư nhiên thành công. Xem ra ta xem nhưng phương pháp luyện đan kia cũng không có uổng phí, cái này có phải hay không nói rõ tinh thần lực của ta không tệ, chẳng lẽ đây chính là thiên phú dị bẩm?

Mặc dù kiếp trước nàng thông minh không sai, nhưng kiếp này thiên phú mới tính là dũng mạnh, nàng không chỉ có khả năng một khi đã gặp qua là không quên được, lại còn có năng lực lý giải cùng phân tích rất mạnh. Nếu không tuyệt đối không thể ở dười tình huống không có ai chỉ dẫn mà có thể đạt tới tu vi huyền sư còn có thể tự học luyện đan, phải biết, ở Tần gia, trong vòng ba năm có thể đột phá huyền sư , cũng đã được xem là thiên tài, là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của gia tộc.

Sự phát hiện này làm nàng sinh lòng vui sướng, xem ra chính mình cũng không phải là người luôn bị vận rủi chiếu tới!

Lặp lại mấy lần, tổng cộng nàng luyện chế ra được sáu viên trung phẩm, mười lăm viên thượng phẩm tử thủ kiền khôn đan.

Lại ngồi xếp bằng, Ngưng Sương đem một viên tử phủ kiền khôn đan đưa vào trong miệng, dược vào miệng lập tức tân ra, dược lực ở trong người chậm rãi phóng thích, Ngưng Sương vận chuyển công pháp chậm rãi đem dược lực chuyển hóa thành huyền lực cho là chính mình dùng.

/117

Thể loại