Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 67 - Chương 66.2

/117


Edit:..Lam Thiên..

Biến hóa đột ngột của hắn khiến Ngưng Sương thật vất vả mới tỉnh táo lại đầu óc mơ hồ, Chẳng lẽ huynh có ngọc linh lung sao ?

Ai ngờ Băng Ngọc Hà lại lắc đầu một cái, Ta không có, nhưng trong cấm địa của nhà ta có một viên, ta có thể giúp muội trộm lấy nó.

Lời vừa nói ra, cả phòng yên tĩnh.

Ngưng Sương là cảm động, cảm động đi qua chính là mừng rỡ.

Những người khác là chấn động, chấn động dũng khí của Băng Ngọc Hà.

Bọn họ đều là người Hoàng Thất, làm sao lại không biết cấm địa rất nguy hiểm, huống chi còn là vào cấm địa lấy trộm bảo bối.

Nhẹ thì cửu tử nhất sinh, nặng thì hài cốt không còn.

Vẻ mặt Nam Cung Thanh Ca tràn đầy phức tạp nhìn Băng Ngọc Hà, hắn vẫn luôn biết Băng Ngọc Hà và Lôi Chiến Vũ đối với Ngưng Sương đều có tâm tư, nhưng lại không nghĩ rằng Băng Ngọc Hã đã hãm sâu như vậy.

Ngọc Hà, cám ơn huynh! Bất quá phàm là địa phương được gọi là cấm địa hệ số nguy hiểm đều rất cao, bằng không huynh dẫn ta đi vào, ta sẽ tự mình trộm !

Ánh mắt Ngưng Sương sáng quắc theo dõi hắn, hắn cho nàng biết tung tích của ngọc linh lung đã là tốt lắm rồi, nàng làm sao còn có thể để hắn đặt mình vào nguy hiểm được.

Ai ngờ Băng Ngọc Hà lại im lặng, Ngưng Sương nghi ngờ nhìn hắn, âm thầm suy đoán, người này, chẳng lẽ vừa mới rồi bị ấm đầu, hiện tại sau khi tỉnh lại nên hối hận?

Cuối cùng vẫn là Hiên Viên Trạch tốt bụng giải thích: Sở tỷ tỷ, cấm địa của nhà biểu ca ngoại trừ con cháu Băng thị gia tộc ra, cũng chỉ có thê tử của con cháu Băng thị gia tộc mới có thể đi vào. Ngay cả đệ cũng không thể đi vào.

Lần này đến phiên Ngưng Sương khó xử, nàng trầm tư trong chốc lát, vẫn còn chưa từ bỏ ý định hỏi Ngọc Hà, chẳng lẽ cấm địa nhà huynh không thể vụng trộm tiến vào sao?

Băng Ngọc Hà trầm mặc nhìn nàng một cái, lắc đầu.

Không thể, cấm địa ở bên trong mật cảnh, hàng năm vào ngày đông chí, mật cảnh sẽ trống rỗng xuất hiện, do thập đại trưởng lão trong gia tộc cùng nhau mở ra, thời gian mật cảnh mở ra là một tháng, một tháng này chính là thời cơ để con cháu Băng thị tiến vào lịch luyện. Mỗi lần con cháu tiến vào đều là do thập đại trưởng lão tỉ mỉ lựa chọn, ngay cả phụ hoàng của ta cũng không thể can thiệp.

Nói xong lời cuối cùng, Băng Ngọc Hà liền xoay chuyển lời nói.

Muội đừng suy nghĩ nhiều, ta nhất định có thể trộm được ngọc linh lung .

Sau khi nghe đề nghị của Ngưng Sương , hắn vốn là có một chút hi vọng nho nhỏ, hi vọng nàng nói để cho nàng lấy thân phận vị hôn thê của hắn tiến vào.

Nhưng trên thực tế luôn là không như ý nguyện.

Hiển nhiên ngay cả ý nghĩ này Ngưng Sương cũng chưa từng nghĩ tới.

Thì ra , đối với người không chút nào để ý tới tu luyện như hắn, kể từ khi gặp nàng, vì theo đuổi bước chân của nàng, chính mình ngay cả danh hiệu người điên tu luyện cũng đã lấy được.

Thật may là, nhiều năm khổ cực như vậy cuối cùng cũng đổi được một cái tư cách có thể đứng bên cạnh nàng, cho dù chỉ là bằng hữu, là đồng bạn. nhưng lúc nào cũng có thể nhìn thấy nàng đã là tốt lắm rồi , hắn làm sao có thể cầu nhiều hơn?

Ai có thể nghĩ tới dưới gương mặt mị hoặc thế nhân này, lại ẩn núp một trái tim thâm trầm như vây.

Trở lại quán trọ Thiên Nhai, Ngưng Sương thật lâu không thể tiến vào giấc ngủ, lại cũng không có tâm tư muốn tu luyện.

Hôm nay Băng Ngọc Hà mang đến cho nàng rung động quá sâu, sâu đến mức nàng không dám nhận.

Thanh Long, ngươi nói chúng ta còn có thể tìm được ngọc linh lung từ nơi khác không? Ngưng Sương lẩm bẩm hỏi.

Thanh Long cũng không biết nên trả lời thế nào, lấy ánh mắt của hắn, tự nhiên đã sớm nhìn ra mấy tiểu tử kia đối với chủ nhân đều có tâm tư. Nhưng chủ nhân nhất định là người phải ngạo thế cửu trọng thiên, làm sao có thể bởi vì bọn họ ràng buộc mà dừng chân tại đây.

Cho nên hắn không muốn chủ nhân thiếu nợ nhân tình của tiểu tử kia, nhưng ngọc linh lung đối với chủ nhân rất quan trọng, hắn cũng biết rõ, đây thật sự là một lựa chọn khó khăn!

Thanh Long, ngươi nói có thể để cho Bạch Hổ mang theo vòng tay Linh Phượng đi theo Băng Ngọc Hà tiến vào cấm địa không?

Ngưng Sương đột phát ý tưởng, nàng càng nghĩ lại càng thấy đây chính là một biện pháp tốt vẹn cả đôi đường.

Ừ, biện pháp này cũng có thể thử xem, để Bạch Hổ làm thú sủng của Băng Ngọc Hà đi theo bên cạnh hắn. Liên tục suy nghĩ, Thanh Long cũng cho là đây là biện pháp tốt nhất trước mắt.

Tạm thời giải quyết được phiền não này, nàng đem các loại suy nghĩ hỗn tạp đều ném ra khỏi đầu, chuẩn bị ngủ.

Nha đầu, ngươi đã từng nghe qua u minh thánh thủy sao?

Âm thanh quen thuộc lọt vào tai, Ngưng Sương vốn có tố chất tâm lý vô cùng tốt nhưng hiện tại nàng cũng không khỏi cả kinh, người này thế nào lại như âm hồn bất tán, cư nhiên đuổi tới tận đây.

Tiền bối, vãn bối mới nghe lần đầu. Chẳng qua vãn bối cảm thấy nếu như tiền bối đã đưa ra điều kiện giao dịch như vậy, thì tất nhiên sẽ không phải là bịa đặt. Ngưng Sương biết người này khẳng định đang ẩn nấp ở chung quanh nàng, nàng phải hồi đáp cẩn thận.

Không biết người nọ đã rời đi hay đã xảy ra chuyện gì, nhưng âm thanh kia cũng không còn vang lên nữa.

Ngưng Sương cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám thả ra thần thức điều tra đối phương, hiển nhiên thần thức của đối phương cường đại hơn nàng.

Trải qua một đêm thận trọng đề phòng, cuối cùng cũng nghênh đón ánh sáng bình minh, hiện tại Ngưng Sương chỉ muốn nhanh một chút rời đi Phượng Dương Thành. Có một đôi mắt tùy thời ở trong bóng tối nhìn chằm chằm nàng, nàng cảm thấy rất không tốt.

Lúc ăn điểm tâm sáng Ngưng Sương đưa ra đề nghị buổi chiều rời khỏi Phượng Dương Thành, yêu cầu bọn họ trong buổi sáng chuẩn bị tốt vật phẩm mình cần dùng. Đồng thời nàng cũng hướng Băng Ngọc Hà nói ra đề nghị nửa năm sau để Bạch Hổ theo hắn tiến vào cấm địa, đối phương cũng vui vẻ đồng ý.

Trong rừng rậm mênh mênh mông vô bờ, đại thụ cổ xưa, dây leo, hoa dại một màu xanh biếc, hoa dại sức sống mạnh liệt, xinh đẹp mà tự do. Lá cây hư thối rụng xuống đè lên lớp lá cây hư thối trước, tầng tầng lớp lớp, trải thành một thảm thật dày.

Dây leo đan xen quấn quanh vào nhau phối hợp với lá cây dày đặc, chặn lại ánh sáng mặt trời. Lại thêm hắc vụ nhàn nhạt mờ mịt hòa lẫn trong đó, đây chính là rừng rậm Mê Vụ có danh xưng là cấm địa tử vong.

Hắc vụ cùng mùi thối nát của lá cây mục rữa hòa lẫn vào nhau thật lâu không tiêu tan, từng trận mùi vị gay mũi ở mọi nơi mọi chỗ khiến người khác choáng váng đến muốn hôn mê.

Đột nhiên, một trận tiếng xé gió vang lên, vô số dây leo bay lên trời, , gai nhọn màu đen thô dài lóe ra ánh sáng quỷ dị.

Một trận mùi máu tươi nhàn nhạt, ở trong không khí mục nát tản mát ra.

Một trận tiếng sột soạt vang lên, trong nháy mắt hàng vạn hàng ngàn con trùng nhỏ từ dưới lá xông ra, ùn ùn kéo đến đánh tới đám người Ngưng Sương.

Mọi người cẩn thận, đây là thị hồn cổ nương theo thị hồn đằng mà thành, thích hợp dùng hỏa công.




/117