Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 77 - Chương 70.2

/117


Edit:..Lam Thiên..

Ngưng Sương tiểu thư!

Tại quán trọ Thiên Nhai, Ngưng Sương kinh ngạc nhìn nam tử phong thần như ngọc ở trước mắt này, ngay sau đó nàng liền lễ độ mỉm cười nói:

Lạc thiếu chủ.

Thấy Ngưng Sương lại có thể nhận ra hắn, trong lòng Lạc Vân Tường nhất thời vui mừng, Ngưng Sương tiểu thư, ân cứu mạng của tiểu thư tại hạ còn chưa hồi báo. Ngày sau, nếu Ngưng Sương tiểu thư có điều sai khiến, tại hạ không dám không theo.

Ngưng Sương kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới người này lại vẫn đem món chuyện cũ năm xưa ghi nhớ ở trong lòng.

Theo như cái này thì Lạc Vân Tường thật đúng là một người khiêm tốn, nhìn bộ dáng hắn bình dị gần gũi, không hề có một chút nào gọi là thanh cao ngạo mạn của các bậc thiên kiêu chi tử.

Nàng lại không biết, mặc dù thường ngày Lạc vân Tường không có ngạo mạn, nhưng cũng là người tiếc chữ như vàng.

Nhìn bộ dáng nóng lòng muốn báo ân của hắn, trong đầu Ngưng Sương đột nhiên sinh ra một cái ý niệm, Lạc gia!

Lạc thiếu chủ, nếu không chúng ta tới quán trà Thiên Nhai ngồi một chút!

Thấy Ngưng Sương chủ động muốn mời, tâm Lạc Vân Tường đột nhiên nảy lên, năm đó, dưới đêm trăng nhìn thoáng qua, lòng hiếu kỳ của hắn đối với nữ tử này vẫn luôn kéo dài tới nay.

Là tại hạ sơ suất, Ngưng Sương tiểu thư đi tới Hiên Viên Thành, đáng lý ra phải là do chủ nhà như tại hạ tận tình làm chủ mới phải. Nói xong hắn làm một động tác mời.

Ngưng Sương khẽ mỉm cười, Chủ nhà? Chẳng lẽ Lạc thiếu chủ cùng công chúa Hiên Viên Linh đã định tốt ngày thành thân?

Gương mặt anh tuấn của Lạc Vân Tường ửng đỏ, liên tục xua tay, Đâu có! Vốn Lạc gia ta cũng có chi nhánh ở Hiên Viên Thành, câu chủ nhà này tại hạ vẫn là đảm đương nổi.

Lời nói của Lạc Vân Tường khiến nội tâm Ngưng Sương vui vẻ, thì ra, Lạc gia có chi nhánh ở Hiên Viên Thành, khó trách đối với tin tức về Tần gia , hắn lại nắm rõ như lòng bàn tay vậy.

Ngưng Sương nói một tiếng với Nam Cung Thanh Ca sau đó liền cùng Lạc Vân Tường đi tới quán trà Thiên Nhai.

Lạc Vân Tường an tĩnh ngồi đối diện với Ngưng Sương, nhìn nàng hâm nóng bộ đồ pha trà, thả lá trà, tráng trà, châm trà, lại khách khí đem trà đưa tới trước mặt hắn.

Động tác tuyệt đẹp, tài nghệ thành thạo, vẻ mặt chuyên chú, Ngưng Sương tĩnh tâm pha trà khiến Lạc Vân Tường say mê thật lâu.

Nữ tử này, quả nhiên là cùng người khác bất đồng!

Ở nơi phồn hoa phù thế, nhất là người tu luyện, còn có mấy người có thể bảo trì được bản tâm lúc đầu? Có thể tĩnh tâm pha một ly trà như vậy!

Có lẽ Lạc Vân Tường vốn là người không giỏi nói chuyện, cũng có lẽ hắn quá mức thâm trầm nội liễm, cho nên từ khi vào quán trà ngồi xuống, ngoại trừ im lặng nhìn Ngưng Sương pha trà ra, hắn không nói một lời nào.

Điều này khiến Ngưng Sương vô cùng chán nản, nàng vốn định thông qua nói chuyện phiếm nhìn thử một chút xem Lạc gia có quan hệ như thế nào với Tần gia, từ đó phán đoán xem giữa nàng và Lạc gia có thể thành giao dịch hay không.

Lạc thiếu chủ, ba ngày sau ta cùng Tần Phỉ Phỉ có một trận quyết đấu sinh tử, không biết Lạc thiếu chủ thấy cuộc quyết đấu này thế nào?

Ngưng Sương ưu nhã nhấp một ngụm nước trà, bắt đầu thả con tép, bắt con tôm.

Cái gì, nàng và Tần Phỉ Phỉ. . . quyết đấu sinh tử? Lạc Vân Tường cả kinh, ly trà trong tay tuột xuống mà không biết.

Ầm!

Ly trà rơi xuống đất vang lên nhất thời kéo hắn từ trong khiếp sợ trở lại, Ngưng Sương tiểu thư, nàng có biết, hiện tại Tần Phỉ Phỉ đã là cường giả huyền vương hay không!?

Ngưng Sương gật đầu một cái, Biết! Mới vừa rồi chúng ta còn giao thủ ! Bất phân thắng bại, cho nên mới định ra ước hẹn ba ngày sau.

Lời nói qua loa của Ngưng Sương khiến tâm của Lạc Vân Tường bị đả kích, cùng cường giả huyền vương quyết đấu sinh tử, cư nhiên ở trong mắt nàng lại nhẹ như nước chảy mây trôi như vậy.

Ngưng Sương tiểu thư, nàng có biết, hôm nay Tần Phỉ Phỉ đã là trưởng lão đứng đầu của Tần gia hay không?. Một tháng trước, Tần Phỉ Phỉ đột nhiên hướng trưởng lão đứng đầu của Tần gia khiêu chiến, cũng là một lần hành đâọng đánh chết trưởng lão đứng đầu. Sau đó lại dùng thủ đoạn máu lạnh giết chết những trưởng lão không chịu phục tùng nàng, hiện tại trưởng lão Tần gia do Tần Phỉ Phỉ chân chính nắm giữ. Trong giọng nói bình thản của hắn lại mơ hồ lộ ra nặng nề.

Ngưng Sương bắt được lời nói then chốt trong câu nói của Lạc Vân Tường, ‘ chân chính nắm giữ ’, nàng nghi ngờ hỏi Chẳng lẽ trước đó, Trưởng Lão của Tần gia đều không chịu sự khống chế của Tần Trọng Thiên sao?

Lạc Vân Tường gật đầu một cái, Ừm! Tần gia chủ cũng không phải là nhi tử thân sinh của Tần lão gia chủ, cho nên mười mấy năm trước, sau khi Tần gia chủ tiếp quản Tần gia, đám Trưởng Lão liền không nữa nghe theo hiệu lệnh của gia chủ nữa, nhưng trưởng lão đứng đầu của Tần gia chính là bát tinh huyền vương, cho dù bọn họ không nghe hiệu lệnh, Tần gia chủ cũng không thể làm thế nào. Chỉ là một tháng trước, đầu tiên là Tần gia cao giọng tuyên bố Tần Phỉ Phỉ đột phá huyền vương, ngay sau đó lại tuyên bố Tần Phỉ Phỉ trở thành trưởng lão đứng đầu. Sau này, chúng ta dùng nhiều cách tra xét, mới biết được nội tình trong đó.

Lời nói của Lạc Vân Tường khiến Ngưng Sương vô cùng khiếp sợ, Tần Trọng Thiên lại có thể không phải là con ruột của gia gia, chuyện này gia gia có biết hay không? Nếu như có biết, sao gia gia có thể đem vị trí gia chủ truyền cho một người ngoài đây? Cho dù phụ thân không có ở đây thì Tần gia vẫn còn rất nhiều con cháu chi thứ ưu tú. Chẳng lẽ, năm đó gia gia quỷ dị bị tẩu hỏa nhập mà là do Tần Trọng Thiên bày mưu tính kế?

Những ý niệm này từng cái, từng cái lướt qua lòng Ngưng Sương, Ngưng Sương bộc phát ý niệm muốn đi vào Tần gia dò xét, Lạc thiếu chủ, huynh có biết, hiện tại Tần Phỉ Phỉ là mấy tinh huyền vương không mà lại lợi hại như vậy?!

Lạc Vân Tường lắc đầu một cái, thở dài nói: Đúng vậy, Tần Phỉ Phỉ còn trẻ như vậy đã có thể thắng được bát tinh huyền vương, thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!

Ngưng Sương thấy cá đã cắn câu, liền không ngừng cố gắng, sắc mặt dần dần nổi lên vẻ kinh hoàng, sâu kín thở dài: Ài! Xem ra hôm nay ta thật sự là quá hành động theo cảm tình, lời thề đã lập, cái này phải làm như thế nào cho




/117