Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 8: Lễ vật của Mặc Nhiễm

/117


Da của Mặc Nhiễm rất dày, nên tên băng trình độ này đối với hắn chẳng khác nào là gãi ngứa, hắn đem đuôi rắn của chính mình hóa thành một cái hắc tiên ( roi đen) thật lớn, hung hăng hướng Ngưng Sương phất qua .

Mắt thấy hắc tiên mang theo kình phong phi thẳng tới chính mình, Ngưng Sương muốn tránh né nhưng nàng phát hiện đường lui đã sớm bị Mặc Nhiễm chặn lại. Trong nháy mắt, nàng liền nghĩ tới Tử Minh Thần Long của chính mình, theo nàng khẽ nói một tiếng, một con thần long màu tím sát khí bức người bay vút tới.

Mặc Nhiễm thấy thế liền cố làm ra vẻ đau lòng kêu lên: "Minh Huyễn, ngươi là cái đồ hỗn đản thế nhưng trọng đồ khinh hữu (*), lại có thể để tiểu nha đầu này lấy tuyệt kỹ của ngươi đi đối phó huynh đệ ngươi." Nhìn hắn giống như hận đến cắn răng nghiến lợi, nhưng trong giọng nói lại thực sự là vô cùng hưng phấn dù ai cũng đều có thể nghe ra được.

Minh Huyễn lộ ra nụ cười vui mừng khi người khác gặp họa, ở lúc Ngưng Sương bày ra kim quang phòng hộ hắn liền nói ,."Lão gia hỏa, ngươi phải cẩn thận a, Tử Minh Thần Long của nàng thế nhưng lợi hại hơn Tử Ngọc Minh Long của ta đấy."

Mặc nhiễm vừa cùng Minh Huyễn hàn huyên, vừa cẩn thận ứng phó công kích của tử minh thần long của Ngưng Sương. Càng đánh về sau, mặc Nhiễm càng kinh hãi, hắn biết, muốn thao túng Tử Minh Thần Long cần phải hao phí rất nhiều huyền lực, mà đánh lâu như vậy, thế nhưng nha đầu này cư nhiên nhìn qua vẫn còn rất thoải mái.

Theo tình hình này, không phải huyền lực của nàng là thật sự nhiều đến mức lấy hoài không hết, mà đó chỉ là nàng đang cố làm ra vẻ thoải mái. Nếu như thật sự là như vậy, nàng tuổi còn nhỏ nhưng lại có thể bình tĩnh và tỉnh táo được như thế vậy tiểu nha đầu tâm trí thật không thể khinh thường.

Ngưng Sương cảm thấy huyền lực trong cơ thể đang nhanh chóng trôi mất, nàng không thể làm gì khác hơn là thu hồi Tử Minh Thần Long, liên tục đánh ra mấy đạo thủ quyết, dung hợp Phần Thế liệt diễm cùng Tử Liên thần hỏa hóa thành Hỏa Long hướng Mặc Nhiễm bay tới.

Mặc nhiễm kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Hỏa Long trước mặt, đáy lòng hắn nhấc lên một trận kinh hãi, này thật sự là một đóa hoa tuyệt thế! Cư nhiên có thể đồng thời có được hai loại nguyên tố băng hỏa, hắn vẫn còn cho rằng, tiểu nha đầu này cùng Minh Huyễn giống nhau, đều có Ám Nguyên Tố cùng băng nguyên tố đâu.

Nhìn ánh mắt khiếp sợ của Mặc Nhiễm, Minh Huyễn hài lòng cười, ngươi lão già kia, nếu như ngươi biết nha đầu này, còn có quang minh nguyên tố, ngươi sẽ càng kinh hãi hơn đi .

Đáng tiếc, quang minh nguyên tố ở thế giới này là một cấm kỵ, cho nên hắn mới liên tục dặn dò Ngưng Sương không được bày ra trước mặt người khác. Nếu không sẽ đưa tới tai họa không kém gì chuyện nàng là chủ nhân của vòng tay Linh Phượng

Nghe nói, ở mười mấy vạn năm trước, công pháp Quang Minh Hệ từng là công pháp cấp cao nhất của thế giới này. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, thế giới này người tu luyện công pháp Quang Minh Hệ chết rất nhiều, cùng lúc công pháp bí tịch cũng bị hủy hoại. Về sau cho dù có người có thuộc tính quang minh cũng không có người còn dám tu luyện, từ từ, công pháp Quang Minh Hệ liền chôn vùi ở trong dòng chảy lịch sử.

Nha đầu này, lựa chọn công pháp thần thiên quyết kia, cũng không biết là phúc hay là họa? Ai, dù sao phiền phức trên người nàng cũng đã có một đống lớn, thêm một cái cũng không hơn bao nhiêu.

Mặc Nhiễm sau khi hết khiếp sợ, trong nháy mắt hắn liền khôi phục trấn định, mắt thấy Hỏa Long sắp đến trước mặt, hắn há mồm phun ra một ngụm hắc vụ (sương mù màu đen), hắc vụ hóa thành một con cự xà uy phong lẫm liệt, đem Hỏa Long đánh tan, sau đó hướng Ngưng Sương bay tới.

Ngưng Sương cũng chưa từ bỏ ý định , nàng đem huyền lực toàn thân tụ ở đầu ngón tay, sau đó ngưng tụ thành một đạo hỏa tiễn, hướng hắc xà bay tới.

Nàng biết chiêu này là vô dụng, nguyên lai ở trước mặt cường giả chính thức, mình thật sự giống như một con kiến hôi nhỏ yếu. Huống chi, hôm nay thực lực của Mặc Nhiễm đã không bằng lúc trước.

Mất mác ở đáy mắt nàng không thể tránh qua ánh mắt của Minh Huyễn, nha đầu này, quả nhiên là người không biết không sợ, năm đó Mặc Nhiễm chính là ở lúc tu vi Thần Hoàng, tại Thần Vực Cửu Trọng Thiên, Huyễn Đế Mặc Hoàng, đó chính là cường giả đứng đầu.

Một thành công lực của hắn, chỉ sợ cũng đủ làm mấy huyền vương không xong , huống chi nàng chỉ là một huyền thánh nho nhỏ.

Hỏa tiễn của Ngưng Sương quả nhiên không có nửa điểm tác dụng, cũng lắm làm chậm lại tốc độ tiến công của Hắc Xà mà thôi. Ngưng Sương chấp nhận nhắm mắt lại, trong lòng đã sớm chuẩn bị tốt. Hắn biết, Mặc Nhiễm tuy rằng sẽ không chân chính tổn thương nàng, nhưng ăn điểm khổ là khó tránh khỏi.

Quả nhiên, khí thế hung hăng của Hắc Xà cũng không có đối với nàng phát động đòn công kích trí mạng, chỉ là dùng đuôi rắn khổng lồ ném nàng lên không trung, sau đó rơi xuống, lại bị đuôi rắn hung hăng hất ra. Mỗi một lần, đuôi rắn cũng sẽ biến ảo một động tác khác nhau đem nàng ném ra rồi lại tiếp được. Cư như vậy lặp lại, Ngưng Sương cảm thấy mỗi một khối xương đều như nát vỡ, toàn thân đau đớn. Nàng muốn hô ngừng, nàng biết, nếu như nàng cầu xin tha , Mặc Nhiễm nhất định sẽ dừng lại, nhưng kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng hô ngừng.

Cuộc chiến hôm nay, nàng chỉ là thua một nhưng nếu như hiện tại nàng cầu xin tha, thua sẽ chính là cả đời.

Dần dần, thân thể của nàng đã bị đau đớn hành hạ gần như chết lặng, tinh thần của nàng cũng bắt đầu hoảng hốt, nhưng nàng vẫn cắn chặt hàm răng, không nói xin tha.

Mặc Nhiễm nhìn bóng dáng nho nhỏ không ngừng bị ném cao sau đó hất ra, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt y phục bị mồ hôi thấm ướt, hắn không thể không bội phục sự kiên trì cùng nghị lực của nha đầu này .

Quả nhiên, thiên tài cũng là phải bỏ công sức ra mới có thể luyện thành, nàng tuổi còn nhỏ nhưng đã đạt được tu vi như vậy, nỗ lực mấy năm nay của nàng không cần nghĩ cũng biết.

Nha đầu, đây chính là lễ vật Mặc Nhiễm ta tặng ngươi, trải qua Thiên Cương ma quyết của ta luyện thể, về sau thân thể của ngươi sẽ cường hãn đến trình độ ngươi không cách nào có thể tưởng tượng, thống khổ này, ta sẽ không để cho ngươi phải chịu không .

Cảm giác hoảng hốt càng lúc càng mãnh liệt, Ngưng sương cảm giác chính mình như muốn ngất đi, nhưng ý chí kiên cường của nàng lại không cho phép nàng ngất đi, dần dần, nàng cảm thấy linh hồn của mình như muốn bay ra, bởi vì nàng hoàn toàn không cảm thấy loại đau đớn thấu xương này đau ở chỗ nào.

Không biết qua bao lâu, ở thời điểm nàng cho là mình phải chết, mi tâm của nàng đột nhiên kịch liệt đau một cái, thật giống như có thứ gì vọt vào. Sau đó nàng rơi vào một cái lồng ngực thoải mái. Trong lúc hoảng hốt, đối diện với khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của Minh Huyễn, nàng an tâm nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.

Nhìn Tiểu nhân nhi trong lòng, khuôn mặt tinh sảo nhỏ nhắn tái nhợt không thấy được một tia huyết sắc, khóe môi xinh đẹp còn quật cường vểnh lên, Minh Huyễn khẽ đau lòng nói."Mặc Nhiễm, nàng vẫn còn là tiểu hài tử, ngươi xuống tay quá độc ác."

Mặc Nhiễm khóe miệng giật giật, ngượng ngùng cười nói: "A! Tiểu nha đầu chình mình còn chưa có mở miệng xin tha , ngươi đi theo đau lòng làm cái gì! Huống chi, ngươi dám nói, cái này không phải là một phần đại lễ Mặc Nhiễm ta tặng cho nàng?"

"Hừ!" Minh Huyễn biết lời hắn nói là sự thật, cũng không phản bác được, chỉ là, người này cũng không thể không nghĩ a, nha đầu này là người, da mỏng thịt kiều; làm sao có thể cùng với da dày thịt chắc của hắn đánh đồng. Huống chi, cho dù thân thể có cường hãn như Mặc Nhiễm, nhưng năm đó bộ Thiên Cương ma quyết luyện thể đại pháp này hắn cũng không phải là phải mất hơn một tháng, mới có thể hoàn thành toàn bộ 360 cái động tác sao?.

Mặc Nhiễm vẻ mặt ảm đạm thở dài: "Minh Huyễn, thời gian ta ra ngoài không thể lâu, nếu như nàng là hy vọng của ngươi, như vậy nàng phải có dũng khí vượt qua muôn vạn khó khăn nguy hiểm. Hiện tại xem ra, nghị lực của nàng, cố gắng, thiên phú cùng với nhân phẩm của nàng đều là thượng giai, như vậy, ta liền yên tâm." Hắn nhớ nha đầu kia nguyên bản trên tay có một thanh thần kiếm, nhưng sau lại bị nàng thu vào, cho dù ở thời điểm cuối cùng, nàng cũng không lấy ra đối phó hắn.

Minh Huyễn tán thành gật đầu một cái, lấy nhãn lực của hắn, tự nhiên nhìn ra được Mặc Nhiễm lần này tổn hao rất lớn, hắn còn phải chịu đựng mê vụ (sương mù) ở đầm lầy này đối với nguyên thần của hắn ăn mòn, lần này thật mệt hắn khổ tâm a!

"Ừ, nha đầu này là người trong nóng ngoài lạnh, chỉ cần trong lòng nàng công nhận ngươi, nàng sẽ lấy chân thành mà đối đãi. Nàng ấy biết Phượng Ngâm kiếm một khi xuất ra tất sẽ đả thương người, nàng không muốn đả thương ngươi." Minh Huyễn nghĩ đến tỉnh cảnh hiện tại của Mặc Nhiễm, đáy lòng liền xẹt qua thê lương, Mặc Nhiễm thanh lãng như ngọc tại sao lại phải ở địa phương này hơn vạn năm đây?

"Minh Huyễn, đừng nói dài dòng lôi thôi như vậy, chúng ta ít nhiều đều đã là lão quái vật sống hơn vạn năm, còn có cái gì nhìn không rõ, đạo lý co được dãn được ngươi còn không hiểu sao?, hiện tại không phải đã có hi vọng rồi sao?" Mặc Nhiễm không muốn để không khí tương phùng cùng lão bằng hữu này bị cảm giác bi thương phá hư.

(*) Trọng đồ khinh hữu : xem trọng đồ đệ không xem trọng bạn bè câu này nghĩa nó na ná như câu trọng sắc khinh bạn ý.

/117

Thể loại