Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

CHƯƠNG 382: THẬT RẤT NGỌT NGÀO 3

/497


CHƯƠNG 382: THẬT RẤT NGỌT NGÀO 3

Trần Diệc Nhiên cười cười, không nói chuyện.

Tiểu Ngả tiếp tục nhìn bọn họ bằng vẻ mặt ranh mảnh, hỏi: "Chẳng lẽ đứa nhỏ của các ngươi lớn hơn của tôi sao? ? Cũng ra đưa ra đây đi dạo? ?"

Điềm Tâm mặt càng đỏ hơn.

Trần Diệc Nhiên lắc đầu, hướng về phía Tiểu Ngả cười nói: "Không có đâu, chúng tôi chưa kết hôn."

"Ah..." Tiểu Ngả không hiểu gật đầu, sau đó cười hì hì nói: "Chờ khi các người kết hôn nhớ mời tôi đến uống rượu mừng đấy."

"Nhất định." Trần Diệc Nhiên trầm giọng nói, sau đó nhìn thoáng qua Tiểu Ngả, mỉm cười nói: "Khi cô kết hôn tôi cũng không đến được, tiền lì xì cũng không gửi qua được."

"Ôi trời, không có quan trọng đâu, tôi cùng chồng kết hôn ở nước ngoài, nước ngoài đấy, anh hiểu được, tùy tiện thuê một giáo đường, có một cha xứ chứng hôn ước, coi như là kết hôn rồi." Tiểu Ngả ngượng ngùng cười cười, sau đó gãi gãi đầu của mình nói: "Sau lại về nước thì đi làm luôn, nên tiệc rượu không có bạn."

"Các người là... Sống ở nước ngoài sao?" Trần Diệc Nhiên chần chờ một chút, thuận miệng hỏi.

"Đúng vậy." Tiểu Ngả vén loạn tóc bên tai, mỉm cười nói: "Lần này là thăm người thân cũ, trở lại nhìn một chút, nghĩ không ra ở chỗ này gặp được các người."

Tiểu Ngả ngẩng đầu nhìn liếc mắt Điềm Tâm, thái độ như muốn nói lại thôi, cuối cùng, nàng rốt cục cười cười, dắt tay nhỏ của cậu bé, hướng phía bọn họ nói: "Thông Thông, chào chú và cô đi, chúng ta trước đi chơi."

"Tạm biệt chú, tạm biệt chị." Đứa bé trai hướng về phía hai người bọn họ vẫy tay áo, vẻ mặt vui sướng nhìn mẹ của mình.

Thật xa, Điềm Tâm còn có thể nghe được thanh âm non nớt của đứa bé trai kia không ngừng kiên trì hỏi: "Mẹ, mẹ còn chưa nói cho con biết, vừa rồi chú kia làm sao lại liếm môi chị kia..."

"Bởi vì chú kia yêu dì kia đấy." Tiểu Ngả trả lời tràn đầy tiếu ý.

Điềm Tâm vừa nghe xong mặt lại đỏ, xoay đầu lại, mắt oán trách nhìn Trần Diệc Nhiên.

Trần Diệc Nhiên cười cười, dắt lấy tay của Điềm Tâm, hướng phía chơi trò chơi ở trước mặt đi đến.

"Nhiên ca ca..." Điềm Tâm nhắm mắt theo sát sau lưng Trần Diệc Nhiên, chần chờ hồi lâu, rốt cục mở miệng gọi hắn.

"Ừ?" Trần Diệc Nhiên hơi quay đầu, nhìn về phía Điềm Tâm.

"Anh và Tiểu Ngả... Tại sao phải chia tay vậy?" Điềm Tâm do dự một chút, vẫn là đem nghi hoặc giấu ở đáy lòng hỏi ra.

Trần Diệc Nhiên trầm mặc một chút, sau đó môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt hỏi: "Em tò mò thật sao?"

"Ừ..." Điềm Tâm dè đặt gật đầu, nhìn sắc mặt bình thường Trần Diệc Nhiên, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Em nghe hai người nói trò chuyện, hình như cũng rất nhẹ nhàng... Không giống hai người từng chia tay đúng không?"

"..." Trần Diệc Nhiên nhịn không được cười lên, nhéo lên mũi Điềm Tâm, thuận miệng hỏi: "Vậy sau chia tay sẽ có bộ dáng gì? Cả đời không qua lại với nhau? Hay gặp lại người cũ thì đỏ mặt?"

"Ách..." Điềm Tâm nghĩ gật đầu, nhưng khi nhìn trong mắt Trần Diệc Nhiên tràn đầy trêu chọc, cô bắt đầu chạy bộ não máy móc

"Cũng không phải sao... Hay nhớ về bạn gái trước sao... Chắc là nửa đêm nhắn tin, không có việc gì gọi điện, tìm mọi cách để hợp lại sao... Hơn nữa dù thế nào, bạn gái trước đều đối diện với bạn gái hiện tại đều là thù địch sao? ?" Điềm Tâm chần chờ một chút, yếu ớt nói.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


/497